Chương 43: Cao giai

Chương 43: Cao giai .

"Chuyện gì đang xảy ra thế này!" Mạc Bắc hoảng hốt khi nhìn thấy một đám thiếu niên bị đánh ngã, giọng điệu run rẩy, nắm đấm xiết chặt lại. Phương Nguyên đang đứng giữa cổng chính, sắc mặt lạnh lùng thốt lên.

"Giao nguyên thạch ra. Nếu không? Hậu quả tự chịu!"

Lời nói như từng nhát dao cứa nhẹ vào trong lòng bọn họ, khó chịu vô cùng. Có người không nhịn được liền lao lên, sau đó cũng bị đánh ngất đi.

"Đáng chết!! Ta là tư chất bậc Ất, ngươi dám cướp nguyên thạch của ta?"

Không chịu nổi hành động vô liêm sỉ như vậy nữa, thiếu niên Mạc Bác anh dũng lao lên đối kháng với đại ma đầu năm trăm năm. Ánh mắt loé lên hàn quang, Phương Nguyên nhẹ nhàng né tránh, đáp trả lại đối phương bằng một cút chọt vào cổ họng. Giây sau, thiếu niên nhiệt huyết từ từ ngã lăn ra đất. Xích Thành cũng không khá hơn Mạc Bác là bao nhiêu, tên này so ra còn phế vật hơn, thứ làm Thiên Ca ấn tượng với tên này chắc là mái tóc đỏ hồng đặc trưng của hai ông cháu Xích mạch mà thôi.

Tinh thần đối với một kẻ đã sớm thấu tình, thật đúng là trẻ con.

Phương Nguyên rất tuân thủ nguyên tắc, nói một viên chắc chắn là một viên, không thừa không thiếu.

Một thiếu nữ cùng bạn học của mình có ý đồ dùng Nguyệt Quang cổ để đe doạ hắn, nhưng Phương Nguyên là ai chứ? Một kẻ thông thạo các quy tắc, sử dụng quy tắc cho chính mình. Gia tộc chính là gông cuồng xiềng xích, nhưng ta lại có thể sử dụng những thứ này để trói buộc kẻ khác. Gia tộc biết thì làm được gì? Tháo dỡ quy tắc hả? Quy tắc chính là sợi xích trói buộc từng kẻ, để xây dưng lên cái gọi là "gia tộc", không có nó, tộc Cổ Nguyệt thật sự còn tồn tại đến bây giờ.

Viễn cảnh tiếp theo, bọn họ bị doạ sợ mà ngất đi, chỉ còn lại một nữ học viên còn tỉnh, nhưng lại sợ hãi đưa cho hắn năm sáu viên. Nhưng Phương Nguyên chỉ lấy một.

Gia lão học đường không có ý ngăn cản, chỉ vì hành động của Phương Nguyên có thể thúc đẩy các học viên khác chăm chỉ tu hành.

Thiên Ca vừa thoát khỏi trạng thái tu hành, chậm rãi bước ra khỏi lớp. Hắn nhẹ nhàng đặt mông xuống tảng đá gần đó, ánh mắt liếc qua liếc lại như đang tìm cơ hội để xuất thủ.

Phương Nguyên rất có phong thái tung mình sa trường, tất cả những người lao vào đều không phải là đối thù của hắn. Thủ đoạn tàn nhẫn, Thiên Ca chỉ nhìn một lần nhưng lại cảm thấy chính mình học lại rất nhiều.

Nếu đây là chiến trường, thứ chảy ra sẽ là máu rồi, chẳng phải là những cái ngất đơn giản như vậy nữa.

Ngay khi Phương Chính bước đến, với việc chứng kiến cảnh tượng tàn nhẫn này, hắn sợ hãi lùi về phía sau, phần nhiều không thể chấp nhận được. Cảnh tượng này nói gì, ca ca giỏi hơn hắn, ca ca luôn là bức tường hắn vĩnh viễn không thể vượt qua, ca ca không còn là ca ca hắn biết nữa.

"Ca, huynh đang làm gì vậy!"

"Mỗi người một viên nguyên thạch. Đệ có thể không cần nộp, đệ đệ của ta."

Phương Chính thở phào một hơi. Mọi người lập tức rơi vào bàn tán.

"Giá như ta là đệ đệ của hắn thì tốt biết mấy."

Chưa kịp để bọn hắn nói tiếp, lời nói tiếp theo của Phương Nguyên như tạo thẳng một gáo nước lạnh vào bọn họ.

"Nhưng lần sau cũng chỉ như bọn hắn mà thôi".

Phương Chính sa sầm mặt mày, hắn cảm giác như mình thở không thông, chân muốn tiến về phía trước, nhưng hắn không thể. Đây chính là thứ ngăn cản hắn, tâm lý của hắn, chẳng phải là ca ca gì hết.

"Cái gì!? Đệ đệ cũng không tha!"

"Thật là tàn nhẫn quá!"

"Ta thật bất hạnh mới trở thành đệ đệ của hắn."

"Mẹ nó, lật mặt nhanh như vậy!"

Phương Chính tức giận chất vấn: "Dù ta là tư chất bậc Giáp, huynh cũng không thể ghen tị với ta chứ? Tất cả là do ông trời ưu ái ta mà thôi!!"

"Ca, hôm nay ta sẽ thức tỉnh ngươi."

Vừa nói, Phương Chính vừa lao lên, nắm đấm mạnh mẽ vung đến, khoảnh cách giữa hai huynh đệ càng lúc càng gần. Chỉ thấy Phương Nguyên từ từ quay người lại, nắm đấm trực tiếp vả vào mặt hắn ta, máu mũi chảy xuống.

Tất cả chỉ đành ngậm mùi đưa nguyên thạch của mình cho Phương Nguyên. Nhưng hắn vẫn chưa thể cho ba người còn lại an toàn rời đi.

"Không lẽ huynh định thất hứa?" Phương Chính khẽ nhíu mày khi thấy Phương Nguyên đang chặn đường bọn họ.

"Các ngươi tính để ta lục soát tất cả sao?"

Ba người họ sinh ra một chút khó chịu trong lòng, nhưng vẫn phải làm.

Khung cảnh học đường bỗng chốc trở nên vắng vẻ, không còn một bóng người ở đây nữa, chỉ còn lại ba người vẫn còn ở đây. Phương Nguyên nhíu mày: "Các ngươi không tính rời khỏi đây sao?"

"Phương Nguyên, ta muốn giao đấu với ngươi."

Người vừa nói là Thanh Hằng, ca ca nói với ta việc của ta là chỉ cần gây phiền phức tới Phương Nguyên là được rồi, Thiên Ca sau đó cũng tự làm lộ điểm yếu.

Chưa kịp để Phương Nguyên trả lời, một bóng đen mơ hồ chạy đến, tay tiện thảy cho hắn hai viên nguyên thạch. Chính mình lại kéo Thanh Hằng đi xa, tay còn lại bình tĩnh gõ quải trượng mà đi về phía trước.

Ra đến học đường, từ lòng tay từ từ ngưng tụ ra một đạo ấn ký màu trắng đen đan xen.

Rất nhanh, tại Ma Cốt hắn cảm nhận được sự gia tăng lên ma khí trong đó, đây sự kết hợp giữa 33 loại cổ trùng cùng cổ tài khác nhau, để tạo nên sự liên hệ giữa tinh thần, chân nguyên, sinh mệnh lực của hắn. Một màu đỏ từ từ ngưng tụ thành giọt nước.

Đến một đoạn khá xa, Thiên Ca mới thả tay đối phương ra, thản nhiên đi về nhà.

"Ngươi, ngươi có ý gì!"

"Có tin ta sẽ giết ngươi bây giờ không?"

Giọng nói của Thanh Hằng trở nên tức giận, tay còn lại liên phủi phủi, như bàn tay của Thiên Ca là một thứ rất dơ bẩn.

Cách xử lý đơn giản như vậy, cần gì đấu trí, cần gì dùng bạo lực. Ngăn cản thì ngăn cản thôi, nghĩ nhiều làm gì. Một chuyện đơn giản cũng làm cho phức tạm hoá, liệu tinh thần có vấn đề rồi hả.

Xảo Xảo đang đi tìm công tử của mình, nhìn thấy nàng tức giận, trong lòng có một chút khó chịu: "Công tử, rốt cuộc là ai đã làm hại đến người vậy?"

"Chỉ là sâu kiến mà thôi!"

Giọng điệu khi nhớ đến Thiên Ca có một chút chán ghét, ai biểu hắn đã đắc tội với Thanh Phong chứ.

Thiên Ca không luyện cổ nữa, thay vào đó là tập trung tấn thăng cảnh giới. Khoảnh cách với cao giai dần dần được kéo ngắn lại, một khi đạt tới cảnh giới này, hắn có khắc ấn thêm một người nữa.

Lúc đó, Ma Cốt cùng Tiên Cốt có thể thành công luyện thành, nâng lên một bước trong thành tựu sau này của hắn. Quan trọng hơn, mỗi cổ sư tu hành đều có cơ sở, Thiên Ca hiện đang muốn đánh cơ sở này lên hai thứ "Tiên" "Ma" không rõ này.

Hai ngày sau.

Buổi tối trăng thanh gió mát, rèm cửa sổ khẽ hất lên để lộ một khuôn mặt đang được mặt trăng chiếu vào. Thần sắc nghiêm nghị, hai mắt nhắm lại.

Mồ hôi chảy xuống, nguyên thạch trên tay không ngừng phát sáng, sắc mặt của Thiên Ca gần như trắng bệch.

Trong không khiếu, Nguyệt Quang cổ đang trôi nổi trên mặt biển chân nguyên. Tửu Trùng tham lam hút lấy chân nguyên, sau đó phun ra mấy sợi tơ chân nguyên, chất lượng của nó là cao giai chân nguyên.

Xung quanh không khiếu xuất hiện những vết nứt như mạng nhện. Dòng nước chân nguyên va chạm vào không khiếu, tựa như sóng biển vỗ vào bờ.

Hơi thở càng ngày càng gấp gáp theo từng tiếng răng rắc của lớp màng không khiếu. Chân nguyên một hồi chỉ còn lại vài giọt, chỉ một chút nữa lớp màng không khiếu này sắp vỡ ra rồi.

Đến khi cạn rồi, mơ hồ nhìn thấy giọt chân nguyên không ngừng được rót vào, nguyên thạch trên thạch nhanh chóng phát sáng rồi hoá thành bụi, gần như là trong chớp mắt.

Tiếng thở dừng lại, tiếng răng rắc độc chiếm không khiếu, như tiếng nước đá tiếp xúc với nước. Âm thanh dừng lại một chút, bỗng tiếng thủy tinh vang lên, lớp màng không khiếu hoá thành vô số thủy tinh vỡ nát tan biên vào hư vô.

Một lúc sau, một lực lượng thần bí dần ngưng tụ lấy thành một lớp màng hoàn toàn mới, chân nguyên trong đó cũng được ngưng tụ thành những giọt chân nguyên chất lượng hơn, chân nguyên cao giai.

Thiên Ca nằm rạp ra giường, hơi thở trở nên dồn dập. Đôi mắt nắm lại, mặc cho hơi thở thiên nhiên liên tục phả vào mặt hắn, chàng thiếu niên an tĩnh chìm vào giấc ngủ.

Tu vi của hắn đã đạt đến nhất chuyển cao giai rồi, nhưng so với phàm nhân cũng chẳng khác biệt là mấy, chỉ vì tác dụng phụ của cổ Nạp Linh vẫn còn đó. Chân nguyên bị trì trệ, không thể phục hồi trong 266 giờ. Tức là gần mười ngày hắn không thể tu hành, nhưng luyện cổ vẫn có thể.

Tại một gốc cây nơi năm người tụ tập lại trong chỗ trú ẩn trên thân cây. Bọn họ không ngừng xì xào bàn tán, ánh mắt mỗi người đều chứa hận thù, với một mục tranh được dán trên bàn, người thiếu niên này đẹp trai, đôi mắt màu xanh lam.

"Tên này, tuyệt không thể để hắn tồn tại!"

Người vừa nói nói là một thiếu niên với một vết sẹo trên khuôn mặt, giọng điệu của hắn tràn đầy oán thán. Bên trong đôi mắt ẩn hiện sự tàn nhẫn chưa từng có.

"Đúng vậy, tên này không thể giữ lại!"

Hai huynh đệ Vương gia và chủ tớ Thanh Hằng cũng ở đây, mục tiêu của bọn hắn duy nhất chỉ có một, tiêu diệt Thiên Ca, cản đường của hắn.

"Ngươi biết "thiên tài" lừa đảo của tộc Cổ Nguyệt chứ? Hắn ta chính là Cổ Nguyệt Phương Nguyên, tên Thiên Ca này có một chút thái độ yêu thích với người này."

Thanh Hằng chầm chầm giải thích, những người ở đây bắt đầu có ý định thiếu kiên nhẫn. Người lên tiếng đầu tiên là Phúc Quý: "Vậy thì sao chứ? Có liên quan gì đến việc giết chết hắn!?" Nghe vậy, Xảo Xảo lộ ra trong đôi mắt một tia đe doạ, hắn vô thức sợ hãi, thầm mắng trong lòng, ta vẫn là quá yếu, nếu ta có sức mạnh thì sẽ khác rồi, ở đáy mắt phát ra một tia sáng màu đỏ khó thấy.

"Có chứ, ngươi biết vì sao tên đó lại quan tâm đến cái hang đó không?"

"Cái hang đó có bí mật gì sao? Nếu vậy, phải là hắn giữ lấy, cớ sao lại đưa cho Phương Nguyên?"

"Hắn muốn mọi thứ phải đi theo quỹ đạo mà hắn biết!"