Chương 37: Tàn nhẫn.
Nếu cơ hội này diễn ra trễ hơn mấy ngày, ta chắc chắn có thể kiếm được thêm mấy ngàn khối nữa rồi. Chuyện đạt được cổ Phàm Luyện cùng cổ Khổ Luyện không phải không thể. Tất cả chỉ có thể dựa vào lần đánh cược này, cược sẽ không có cổ sư tam chuyển ra tay.
Không khí xung quanh rơi vào khoảng không tĩnh lặng, mọi người có thể nghe thấy tiếng nghiến răng ken két. Năm ngón tay bấu chặt vào thành bàn, máu từ năm đầu ngón tay chảy ra, hắn vẫn không có một chút biến sắc nào, hết thảy là sự điên cuồng đến cực điểm.
"Dù sao hôm nay, ngươi phải đổi, bắt buộc phải đổi Thanh Đồng Xá Lợi cổ này thành nguyên thạch cho ta!"
Âm thanh khá lớn, người bán hàng bắt buộc phải thực hiện cuộc giao dịch bất đắc dĩ này. Quan trọng hơn, trong bóng tối, một ánh mắt ra hiệu với hắn.
"Sáu ngàn năm trăm."
"Bảy ngàn năm trăm."
Nghe thấy Thanh Phong dần ra giá ít lại, tên cổ sư Luyện đạo dần dần thở phào nhẹ nhõm. Ngay khi nhìn thấy túi nguyên thạch trên tay Thiên Ca, lòng hắn lại nảy sinh sự tham lam.
"Này cậu chủ nhỏ, cậu có thể cho ta mượn nguyên thạch của cậu không?"
"Tại sao?"
Ha ha, ông nghĩ hay thật, lúc đầu nhận tiền của ta rồi còn trở mặt. Để ông lấy được cổ Phàm Luyện, vậy ông chẳng phải sẽ lại lên mặt nữa sao. Dù con cổ này không có lợi với ta, ta cũng quyết phá hỏng mọi thứ của ngươi. Cổ sư luyện đạo không chỉ có một, nếu không xuất hiện cổ Phàm Luyện, kế hoạch qua mắt Trương Tam thất bại, cùng lắm là đợi thêm tám năm nữa thôi, chẳng có thiệt chút nào.
Cái giá của kẻ phàn bội ta, tuyệt không đơn giản như vậy đâu. Vừa hay để ngươi làm cổ tài đầu tiên trong đời của ta.
"Vì cậu đã thuê ta mà, nếu có được cổ trùng này, khả năng Luyện đạo của tôi sẽ được nâng cao, lúc đó cổ trùng tôi luyện ra sẽ càng đạt tiêu chuẩn. Chuyện này không chỉ có hại mà còn có lợi nữa.
"Được thôi! Trên tay ta không có nhiều nguyên thạch như vậy, để ta dẫn ngươi đi lấy."
"Cậu nên biết, không đưa nguyên thạch cho ta sẽ có hậu quả thế nào mà!!"
Giọng của hắn bỗng trở nên độc ác, đôi mắt tham lam sáng hơn bao giờ hết. Khi nhìn thấy khuôn mặt vẫn in nụ cười của Thiên Ca, hắn lại càng phấn khích. Trẻ con suy cho cùng cũng chỉ là trẻ con mà thôi, dù có mục đích thì làm được gì chứ? Chỉ cần ta nói mấy câu là sẽ nghe lời răm rắp sao.
Tên cổ sư này chìm vào cảm giác coi bản thân tài giỏi hơn vô số người, mà hắn chẳng nhận ra chính mình chỉ là một trong vô số con kiến ưu tú mà thôi.
Khi Thiên Ca dẫn tên cổ sư nhị chuyển rời đi, một bóng người xuất hiện, tu vi hắn toả ra là tam chuyển trung giai. Tay lấy ra ba trăm khối nguyên thạch, tên chỉ vào cổ Khổ Luyện rồi nói.
"Ta muốn mua lấy con cổ này."
Trong khoảnh khắc, màu sắc cổ Phàm Luyện bỗng trở nên nhạt vô cùng.
Trên đường đi, gió mạnh phả vào hai người họ, chiếc áo phát ra những tiếng phần phập, như hoà vào trái tim của hai người bọn họ mà run rẩy vô cùng. Đôi mắt của từng người đều loé lên sự toan tính riêng.
Thiên Ca dẫn tên cổ sư này đến một con hẻm, ánh mắt của hắn dần trở nên sắc lạnh.
Tên cổ sư này không còn có ý định giữ lại Thiên Ca nữa. Ngay khi thấy hắn dẫn mình vào con hẻm, hắn biết đây là thời cơ thích hợp để ra tay.
"Cổ trùng đó rất quan trọng với ta!"
"Chú Trương Tam, giết chết hắn thôi!"
Tên cổ sư như nhận ra chính mình đã bị một tên nhóc tính kế rồi. Sắc mặt của hắn trở nên lúc xanh lúc đỏ, khó chịu như bị táo bón.
Từ trong bóng tối hiện ra một bóng người, là Trương Tam đã đợi ở đây từ trước. Bàn tay được bao bọc lấy một luồng khí màu trắng, chúng dần ngưng tụ thành một bàn tay quỷ, khói trắng va chạm vào nhau tạo thành những tiếng rít rợn người.
"Cái gì! Là tam chuyển cổ sư! Không thể nào, không thể nào!" Sắc mặt kinh hãi, hắn triệt để tuyệt vọng, vì kẻ trước mặt, hoàn toàn không phải là thứ hắn có thể đối phó được, chứ đừng nói là giết.
Không nói không rằng, bàn tay màu trắng đã xuyên qua ngực hắn, dòng máu nóng dần chảy ra, nhuốm đỏ bàn tay màu trắng, có những phần gặp máu liền hoá đen, chúng dần hình thành một chiếc mặt nạ quỷ: "Cậu tính dùng tên cổ sư này để lừa ta, đoạt lấy truyền thừa, thật tâm cơ. Còn việc đột ngột đưa nguyên thạch cho ta cũng là có lý do a."
"Không phải luyện cổ sẽ cần rất nhiều cổ tài sao? Đừng quên chú đã cho ta đọc qua vài trang, trong đó có vài trang khá tanh máu, cần người làm cổ tài, nên việc tích trữ thi thể cũng không phải quá đáng chứ?"
Thiên Ca từ từ tiến lại gần cái xác, tay cầm chùy thủ rạch một đường trước ngực, moi lấy quả tim từ bên trong. Xong việc, Trương Tam đưa đến cho hắn hai con cổ, chúng đều là những con cổ hắn cần, cổ Phàm Luyện, cổ Khổ Luyện. Tên cổ sư tam chuyển vừa nãy chính là hắn.
Tài nguyên của bọn họ kiếm được suốt một năm qua là tám ngàn khối nguyên thạch. Thiên Ca chính là cố tình hô giá bậy bạ, hắn căn bản chẳng đủ bốn ngàn khối để tiếp tục giao dịch. Trong thầm lặng nhặt lấy ba ngàn khối nguyên thạch, trong quá trình thực hiện giao dịch, liền trộm lấy cổ Phàm Luyện. Dù sao với một cổ sư tam chuyển nhận được truyền thừa Đạo Thiên, không phải không thể.
Hắn đưa lên tay, nơi con ve đang khát khao quả tim này, cổ trùng hung hăng cắn lấy toàn bộ trái tim đầy máu, giọt máu từ từ rơi xuống như mưa. Đến khi nó gặm xong, trên khoé miệng còn in hằng một vệt máu khó thấy, hắn mới từ từ cho con cổ này vào miệng, nuốt trọn vào bụng.
Một dòng nhiệt bất ngờ toả ra từ đan điền, truyền đến tứ chi bách hải. Điểm đến cuối cùng của cổ Phàm Luyện là đan điền của hắn, một dòng khí xộc thẳng ra từng lỗ chân lông, Thiên Ca cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Trong đầu hiện ra những hình ảnh luyện cổ, hắn chưa từng thấy bao giờ hết, cảnh giới lưu phái e rằng đã sớm đạt đến chuẩn Đại Sư, nhưng vì Thiên Ca không có kinh nghiệm luyện cổ, những thứ này chẳng qua là hoa thêu trên gấm.
Đây là cách dùng khác mà Trương Tam đã nói ra cho hắn từ một năm trước, thông qua nuốt lấy trái tim của cổ sư Luyện đạo có thể kế thừa một phần kinh nghiệm Luyện đạo của hắn.
Thế giới này là vậy, người ăn ta, ta ăn người, những người chết đều là chất dinh dưỡng của những người còn sống. Những cổ sư khi chết đi, toàn bộ truyền thừa sẽ để lại cho hậu bối, những hậu bối này chỉ quan tâm đến lợi ích, cần gì đến tình cảm tôn trọng gì chứ.
Dù ngươi và hắn có cảm tình với nhau, thông qua câu thông với ý chí của ngươi. Nhưng khi truyền thừa chẳng có giá trị gì, hắn có thể quay lưng, đầu nhập về phía kẻ thù của ngươi. Đứng trước lợi ích và sự sống, dù là hổ con, nó cũng sẽtàn nhẫn ăn người đã sinh ra nó.
Thiên Ca lại nuốt tiếp con cổ còn lại vào bụng, cách dùng cổ trùng chính là hung bạo như vậy đó, dù là dùng chân nguyên để phát động, chẳng phải là dùng lợi ích để bắt chẹt cổ trùng làm việc theo ý mình sao? Ý chí của bản thân chứa bên trong cổ trùng chính là sợi xiền xích để trói buộc bọn nó lại. Thiên Ca hiện tại dùng Thiên Huyễn Linh Đồng để kiểm soát cổ trùng cấp cao, chẳng phải là dùng một loạt thao tác để mô phỏng hung uy của một vị quân chủ sao? Trên đời chỉ những kẻ tàn nhẫn thật sự, mới có thể tồn tại trên đời.
Cổ trùng được nuốt xuống bụng, ánh sáng màu cam toả ra nhàn nhạt từ đan điền, chúng nhanh bao vây lấy cổ Khổ Luyện, cuốn chặt lại, hoá nó thành những sợi đạo ngân du tẩu trong cơ thể.
Luyện cổ có thể tăng đạo ngân, nhưng Khổ Luyện lại khác, nó sẽ dựa vào thành quả mà tăng lượng đạo ngân lên tương ứng, một sợi, hai sợi.
Trương Tam hài lòng nhìn hắn, mặc cho tay hắn đang dính máu, nhuộm thành một màu đỏ, tà áo phất phới trong gió, cả làm dáng vẻ của hắn trông thật ma quỷ. Chất lỏng đỏ này đã bám vào những con cổ vừa rồi, thì hắn vẫn nuốt những thứ ấy như thường, chẳng có biểu hiện nào là sự kinh tởm cả, tất cả chỉ là sự hài lòng.
"Cậu làm rất tốt, Thiên Ca!"
Trương Tam lấy ra từ ngực một quyển sách, bên trong chứa những kinh nghiệm Luyện đạo của Tôn giả, cổ phương quý hiếm. Trong gió, Thiên Ca nhận lấy truyền thừa, ánh mắt đầy sự thoả mãn.
"Ta có thể tu hành được rồi!"
Quyển sách đang dần dần lật sang một trang mới.
"Cái gì!"
Thiên Ca chỉ kịp đọc được một trang, liền bị Trương Tam lấy trở lại. Nhưng trong một trang này hắn đã nắm được 88 loại cổ phương bản thân sẽ sở hữu trong tương lai.
"Ta không muốn ngươi nhập ma quá sâu." Trong ánh mắt chứa một tia không nỡ. Thiên Ca thầm mắng trong lòng, rõ ràng muốn ta nhập ma, trở thành công cụ báo thù cho ngươi, nhưng ngươi lại bảo không muốn ta nhập ma quá sâu, đúng là giả tạo.