Chương 38: Cảm ngộ về cổ trùng.

Chương 38: Cảm ngộ về cổ trùng.

Thiên Ca sáu tuổi dạo bước trên sơn trại, ánh mắt chăm chú vào cành cây ven đường. Cây đã khô, sắc lá chìm trong một màu cam buồn bã.

Chiếc lá rơi xuống, hắn chăm chú nhìn chiếc lá rơi xuống, tà áo bay phất phới trong gió, người đến người đi, đại đa số đều lướt qua người hắn. Một thiếu niên đứng trước một cái cây lộ vẻ thất thần, nhưng chẳng ai hay, bọn họ bận làm việc của bọn họ, làm sao có thể chú ý đến một tên nhóc không quen không biết.

Chiếc lá phông chứa đựng sự buồn bã vô cùng, tựa như sinh mệnh, nở rồi tại tàn. Thế gian thế thái một đời, vô số chiếc lá rơi xuống, vô số cuộc chia ly diễn ra, và ta chẳng qua là một trong vô số chiếc lá ở đây.

Con người vẫn tiếp tục sống khi người thân đã chết, lại có người tuyệt vọng mà đi theo. Vì lý do gì? Vì từng ý chí mỗi người khác nhau, mà thành lập ra những tính cách khác nhau, cách chống chọi lại số phận khác nhau.

Kẻ có thể đứng trước số mệnh mà vẫn thẳng thắn, hắn chính là một người có chí, có tham vọng, vì tham vọng mà không tiếc cố gắng trên đời. Ta cũng vậy, một kẻ có tham vọng, muốn được mạnh mẽ hơn, muốn được ngắm nhìn thế giới, muốn chứng kiến số phận của nó.

Thế giới quan của ta vốn có thiện và ác, vì lý do ta lại cảm nhận được chiếc lá, chỉ vì có lòng đồng cảm, nhưng tuyệt không xa vào trong đó, tận dụng lối suy nghĩ đúng đắn để mở đường. Nhưng lại dùng cách tàn bạo nhất để thực hiện.

Tiên, Ma vốn dĩ là như vậy, hay nói các khác, vốn dĩ là thế giới quan khác nhau, lĩnh ngộ về đạo sẽ khác nhau. Người có suy nghĩ vạn vật sẽ chia thành Thánh Nhân và Quỷ, tất nhiên khái niệm cũng khác nhau, nhưng đều chỉ chung một thứ lòng người.

Đây chính là đạo của ta Tiên Ma chờ ngày ta khai sáng. Mỗi chiếc lá cũng tựa như bầy bướm sặc sỡ vậy, chính là dấu mốc trong cuộc đời mỗi người, không ai đặc biệt cả, hết thảy đều như nhau, rạng rỡ khi cái chết đến.

Kẻ được giải thoát, kẻ để lại công danh cho đời... Tiệc nào rồi cũng sẽ tàn, dù sặc sỡ bao nhiêu cũng lụi tàn theo tàn mây.

Cánh lá uốn cong như cọng lông chim dần chạm xuống đất, ánh mắt Thiên Ca nhìn chằm chằm vào nó. Mong ước ai chẳng có, nhưng liệu có Thần Niệm giúp những mong ước này không còn là những mong ước nữa không? Mà là Chấp Niệm, mỗi người đều có chí, nhưng thành chấp niệm mà mỗi người khác nhau.

Ma đạo chính là nhận rõ đường, điên cuồng chỉ vì con đường này. Vạn vật thế gian ngay khi sinh ra đã có sự sống, dù chỉ là tồn tại, nó đều định sẵn là có mong ước.

Ta ước chính ta có một cái Đại Đạo Nhãn nhìn rõ Chư Thiên, nhìn rõ bây giờ, nhìn rõ hiện tại ta muốn gì.

Cánh tay của Thiên Ca dần dần nâng cao lên, chiếc lá vừa hay rơi xuống. Ta muốn nhìn thấy chính mình, hiểu bản thân, chiếc lá từ từ kéo giãn khoảng cách với cánh tay của hắn.

Một làn gió nhẹ nhàng khẽ thoáng qua, chiếc lá vốn định sẽ chui vào tay hắn, nhưng nó lại bị một tác nhân cản trở.

Thế sự vô thường mà, tìm thấy đường những không nhất định theo đuổi sẽ thành công. Ta cũng thật là ngây thơ quá mà. Thiên Ca quay đầu lại, bàn tay dần hạ xuống. Chiếc lá khô rơi xuống đất tại nhiều vị trí khác nhau, càng làm cho suy nghĩ của hắn thay đổi đột biến.

"Con người vốn định là sẽ chết, nhưng tại sao lại đuổi theo? Đường có gì thú vị, là ta nông cạn hay chẳng hiểu hết thế giới này?"

Khoảnh khắc thiếu niên quay đầu lại, gió mạnh thổi lên, chiếc áo vốn định nằm im, bất ngờ thổi lên phần phập, đường cong chiếc áo lộ ra như nhưng cánh sen, dù nhiễm phải bùn nhưng lại xinh đẹp đến kỳ diệu.

Hắn không rõ chính mình là muốn gì thật sự, chiếc đầu quay lại hoàn chỉnh, những chiếc lá phông thổi bay vào người hắn.

Thiên Ca chợt nhân ra một điều, đôi mắt sáng lên. Thế gian có vô số đường, vô số sự lựa chọn, nó sinh ra không để ai chọn cả, cũng chẳng để nó chọn, vốn dĩ là nó cùng người chọn nhau để tạo ra kết quả mới đúng.

Hắn vén tay áo lên, để lộ hai chiếc lá đã chui vào từ bao giờ. Nhìn thấy cặp lá, ánh mắt của hắn lập tức đầy mong đợi.

Tự nguyện, nhưng trên thực tế là người đã chờ cơ hội rất lâu trên đường này, chỉ chờ một ngày chiếc lá đáp tới nơi này.

Tay phải dần mở ra, chẳng có một chiếc lá nào bên trong. Bên trái là Tiên, bên phải là Ma, ta rất muốn xem con đường này có chọn ta không?

Phương Nguyên chính là điển hình, hắn chẳng biết Vĩnh Sinh có tồn tại hay không? Nhưng vẫn leo lên con đường này, mặc cho cả thế giới cùng đường hắn chọn chẳng có phản hồi lại hắn.

"Chọn thì chọn thôi, mặc kệ ngươi có hồi đáp hay không, ta vẫn sẽ đi!"

Việc đi trên đường chứng minh ta có ý chí, chứng minh ta có thể tự hào trên con đường này.