Chương 36: Cổ Phàm Luyện.

Chương 36: Cổ Phàm Luyện.

Buổi tối trăng sáng tại Cổ Nguyệt sơn trại của tám năm trước thật yên bình. Tuy nhiên, trong một gốc tối, một thiếu niên bình tĩnh đưa một túi lớn cho một người đàn ông.

"Theo giao dịch, ông sẽ phụ trách luyện cổ của ta, số nguyên thạch sẽ không thiếu phần của ông. Điều kiện tiên quyết, không được phản bội, chân thành luyện cổ, không được ăn xén. Nếu bị phát hiện, ông đừng cậy ta là một đứa trẻ mà không làm gì được!"

Thiên Ca trầm giọng nhắc nhở. Trong thời gian một năm này, số nguyên thạch hắn kiếm được đơn hơn ba con số. Hiện tại, vì truyền thừa Đạo Thiên, hắn mới nghĩ đến việc thuê một tên cổ sư luyện đạo nhị chuyển về làm việc cho mình. Giá khá chát, Ba ngàn khối nguyên thạch.

Thiên Ca sau đó quay người rời đi trong bóng tối, người đàn ông kia khẽ cười khinh thường: "Nếu không phải vì ngươi có danh tiếng lớn đến như vậy, giết ngươi cũng không thể gây ra phiền phức như vậy, thôi thì để ta chơi đùa với ngươi một hồi."

...

"Cậu không giấu ta điều gì chứ?"

Vừa về tới nhà, Thiên Ca đã bị Trương Tam tra hỏi, ánh mắt chăm chú dò xét từ trên xuống dưới. Đến khi không phát hiện được điều gì bất thường, hắn mới dừng lại.

Thiên Ca cũng được một phen thót tim, định trèo lên giường ngủ, chưa đi được bao lâu, hắn lại bị Trương Tam gọi lại: "Ba ngày nữa thương đội sẽ tới Cổ Nguyệt sơn trại, ngươi muốn mua gì thì mua."

Nói rồi, Trương Tam đưa tới một túi tiền: "Tổng tất cả là ba ngàn khối nguyên thạch, từ từ mà tiêu."

Thiên Ca cũng không kỳ vọng vào đợt buôn lần này, nhưng cũng không thể sơ sài.

Ngủ được nửa bốn tiếng, hắn leo xuống giường, âm thanh cót két làm Trương Tam bất chợt tình giấc. Nhưng hắn dường như không để tâm, vì chuyện này không phải là thường ngày.

Thiên Ca ăn mặc chỉnh tề, hắc y như được ẩn mình vào trong đêm đen, vô cùng thần bí. Đến một con hẻm, có một người đưa cho hắn một túi nguyên thạch, thần sắc lờ đờ, nhìn vào hai ống tre trên tay hắn, miệng vô thức rơi nước miếng. Thiên Ca tùy tiện ném xuống đất, giật lấy túi nguyên thạch đó. Đây gần như là chuyện thường ngày, buôn bán chẳng qua là hình thức để hắn vừa có thể ăn cướp, vừa có thể che mắt thiên hạ.

Người mua xong đã đi, đôi mắt của hắn vẫn sáng, cứ ngỡ là ánh trăng đã rơi xuống mặt đất, chễm trệ ở nơi này.

Đến ngày thương đội đến, Thiên ca cầm lên một túi nguyên thạch to đùng. Nói không háo hức chính là dối lòng, tâm tính của con người rất mơ hồ, lúc đầu vận may ập đến, dù là người tỉnh táo nhất cũng không nhận ra, nghĩ đó chính là một cái bẫy, đồ vật chẳng có chút giá trị. Đến khi chiêm nghiệm đủ lâu, bọn hắn dần sinh ra tiếc nuối, dần hướng đến thứ bản thân đã xem thường.

"Cổ trùng đại hạ giá đây, mau đến mua đi."

"Cổ tài quý hiếm, mau đến xem!"

Các gian hàng lần lượt được bày biện trong Thanh Mao Sơn. Mỗi một bước đều có thể nghe thấy tiếng huyênh náo.

Có gian hàng được bày biện trong lều, có gian hàng lại đơn thuần được bày trên bàn.

"Cảm ơn quý khách đã mua."

Thiên Ca mua được rất nhiều thứ, đặc biệt là Thanh Đồng Xá Lợi cổ, ba ngàn khối nguyên thạch để sở hữu vẫn là quá chát. Dù vậy, hắn vẫn còn tận tám ngàn khối.

Tống tiền tộc nhân, tống tiền đội buông, lừa đảo, không gì không làm, chỉ cần là việc kiếm ra nguyên thạch là được. Đặc biệt trong thời gian đội buôn đang cập bến tại Thanh Mao sơn, chính là ngày thích hợp để hắn kiếm bộn tiền. Nếu thời gian dài hơn, chắc chắn hắn sẽ kiếm được mấy ngàn khối nữa, Thanh Đồng Xá Lợi cổ cũng chỉ là một công cụ bắt buộc phải có mà thôi.

Đôi chân của hắn rất bình thản dạo bước trên phố. Phía trước có một cậu nhóc chạc tuổi hắn, nhan sắc chưa phát triển hết nhưng nhìn ra rất ưu tú, so với Thiên Ca là vạn phần rực rỡ, trên thân là chiếc áo màu ngọc bích, viền chỉ có màu chủ đạo là màu vàng, nhìn ra là một công tử của một nhà nào đó. Ánh mắt của hắn dính chặt vào một chiếc lồng trước mặt, bên trong hiện hữu là một con cổ.

Đôi mắt màu ngọc bích của đối phương, nhanh chóng thu hút lấy ánh nhìn của Thiên Ca. Hắn cũng chỉ là có chút tò mò, một người sao lại có con mắt sặc sỡ như vậy. Nhiều hơn là mong đợi đối phương đang sở hữu cổ trùng có thể thay đổi màu mắt, điều đó có thể nói lên hắn đang sở hữu cổ trùng không cần phát động chân nguyên giống Thiên Huyễn Linh Đồng. Nếu sở hữu nó, Thiên Ca sẽ càng trở nên an toàn hơn.

Sợi dây nhân quả được gắn tới cả hai lại là cặp mắt không giống ai, nói cách khác chính là những kẻ dị biệt.

Tại gian hàng này, Thiên Ca nhìn thấy tên đàn ông vừa giao dịch với bản thân cách đây không lâu, nghe rõ hắn ra giá: "Ta ra một ngàn khối nguyên thạch."

Quần chúng náo loạn.

"Cái gì? Chỉ một con cổ nhất chuyển mà cũng có giá lớn như vậy sao?"

"Ta không biết, có cho tiền ta cũng không dám mua thứ này a!"

Cậu nhóc áo xanh ngáp dài một hơi, buồn chán ra giá: "Tám trăm khối nguyên thạch."

"Điên rồi, tất cả điên cả rồi!"

"Cậu dù có nhiều tiền, cũng không thể làm phá gia chi tử như vậy được!"

Hắn bỏ mặc những lời nói ngoài tai, nhớ lại lời cha đã dặn: "Ta bất chấp nhân quả có thể dính phải để đưa con đến Thanh Mao sơn, bằng mọi giá phải lấy được con cổ này, nó sẽ quyết định đến tương lai cả đời của con, cổ Phàm Luyện."

Thiên Ca giải trí xem cuộc đấu giá này, hình dáng cổ trùng nhanh chóng thu hút sự chú ý của hắn, là một con ve lấy màu cam làm màu chủ đạo, đôi cánh là một màu gỗ nhau, hình thành hai mảng màu đối lập. Kế bên con ve là một chiếc lồng đựng một con gián, màu sắc là màu vàng đậm, trên thân là những mảng màu hình thành những vết sẹo đáng sợ, Thiên Ca biết đây là cổ Khổ Luyện, tăng đạo ngân Luyện đạo trên thân sau mỗi lần luyện cổ.

Lòng hắn bồi hồi nhớ lại lời Trương Tam đã nói: "Cái gọi là cổ Phàm Luyện, nói cho ngươi biết không phải không được. Bản chất của nó là khắc đạo ngân Luyện đạo lên thân cổ sư thậm chí là phàm nhân, vì vậy dù là phàm nhân cũng có thể khai mở khả năng luyện cổ. Đối với cổ sư cũng là một chỗ tốt, dùng cho phàm nhân chỉ thu hoạch được số lượng đạo ngân vừa đủ để luyện cổ, còn với cổ sư sẽ tăng mạnh Luyện đạo ngân. Nhưng nếu ngươi lấy được cổ Khổ Luyện, dùng đạo ngân Luyện đạo để luyện hoá con cổ này, dù không thể tăng ngay được, nhưng tùy thuộc vào số lần luyện, kĩ năng mà đạo ngân cũng vì thế mà được tăng theo. Nếu có cơ hội, ngươi nhất định phải lấy được!"

Thoát khỏi dòng suy nghĩ, Thiên Ca nhanh chóng vào cuộc đấu giá: "Một ngàn năm trăm khối."

"Một ngàn năm trăm khối."

Thanh Phong buồn chán thật sự, nếu không vì cha hắn bắt buộc hắn phải sở hữu con cổ này, hắn cũng không muốn tham gia những cuộc đấu giá nhàm chán như vậy.

"Hai ngàn năm trăm ngàn khối nguyên thạch!"

Thiên Ca ra giá cuối cùng, giọt mồ hôi khẽ đổ xuống, thần sắc trở nên bất chấp tất cả. Tiếng nhiều túi nguyên thạch đập mạnh xuống đất, mọi người bỗng ngừng nghị luận, ánh mắt tràn đầy khao khát với túi nguyên thạch bên dưới.

"Ba ngàn khối!"

"Cái gì?"

"Tên nhóc, ngươi bỏ cuộc đi. Hừ, vùng vẫy vô ích."

Thiên Ca nghe được người ra giá, liền biết hắn chính là tên cổ sư Luyện đạo đó, ánh mắt khinh bỉ của hắn dính chặt lên người Thiên Ca. Hắn thật sự hối hận rồi, hàm răng nghiến lại, không nghĩ chính mình lại tự chặt lấy con đường của mình.

Hắn đã bất chấp tất cả, tâm trạng gần như suy sụp bỏ mặc túi tiền ở đây. Thanh Phong nhì thấy hai hốc mắt của hắn dần đỏ lên, lại tỏ ra một vẻ như nhìn một con kiến, thế giới này, ngươi không thể tồn tại.

"Ngươi muốn chết hả tên nhóc!"

Thiên Ca va phải tên cổ sư lúc trước, chạy đến gian hàng gần đó. Tay lấy ra Thanh Đồng Xá Lợi cổ, mọi ánh mắt dần dần hướng về phía hắn.

"Cái gì, Thanh Đồng Xá Lợi cổ lại đang ở trong tay hắn sao?"

"Ta muốn đổi Thanh Đồng Xá Lợi cổ lấy nguyên thạch!"

Người tại gian hàng đó khá bối rối, vì hắn chỉ được phụ trách bán cổ tài thôi, còn việc giao dịch với cổ trùng thì không nằm trong phạm vi của hắn.

"Hai ngàn khối!"

"Chuyện này...!"

Chưa kịp để hắn nói hết câu, Thiên Ca lại hét giá: "Một ngàn khối!!!" Tiếng đập bàn làm không khí xung quanh trở nên ngột ngạt, ánh mắt như sắp bốc ra sát ý.