Chương 35: Tiên hay Ma, do ta quyết.
Thiên Ca chỉ là một cổ sư nhất chuyển trung giai, nhưng tai ương hắn đem lại là khủng khiếp vô cùng. Năm trước khai khiếu, hắn được cổ sư tam chuyển hộ đạo. Sau khi trở thành cổ sư, chính tay giết chết lão ta.
Mọi thứ vẫn vậy, chỉ khác lúc trước là Trương Tam ra tay xuất thủ giúp hắn, hiện tại hắn phải tự mình động thủ.
Tâm cơ của hắn rất sâu, hiện tại lại được che giấu bởi cổ trùng tam chuyển, gần như chẳng ai nghĩ tên nhóc này lại là một kẻ sát nhân.
"Không chặt cánh tay của mình là không được, ta phải làm điều này để bọn hắn ra tay. Nếu có thể tận dụng cơ hội này, ta rất có thể sẽ luyện thành cổ Huyết Nhục. Sau này không cần lo lắng giới hạn luyện cổ, như huyết mạch nữa."
Một thân áo bào màu xanh lặng im phát sáng trong đêm, hắn đã thay một bộ đồ mới. Một bộ đồ mang lên hai từ "nhân cách". Ăn mày có mặc lụa gấm cũng chỉ là ăn mày, vua chúa ăn mặc rách rưới vẫn cứ là vua chúa. Không biết với một chiếc áo này, hắn có thể diễn cho ai xem.
Sáng sớm lại đến, như thường lệ hắn lại tới học đường. Suốt quá trình, hắn luôn âm thầm sử dụng cổ trùng để tu luyện, nhờ U Minh Diện Linh đang đeo trên mặt, khí tức cổ sư cũng như cổ trùng luôn bị ẩn giấu ngay sau đó.
Gia lão học đường hăng say giảng giải các kiến thức, chỉ mong có người hiểu được. Phương Chính, Xích Thành, Mạc Bác rất hăng say nghe giảng, nhiều người có phần chán nản, vì tư chất của mình lại thấp kém đến như vậy.
"Trong chiến đấu, cổ sư ngoài tu vi, cổ trùng ra thì kỹ năng chiến đấu cũng không thể thiếu. Cách làm nên kỹ năng chiến đấu hoàn hảo, đó là hiểu rõ chân nguyên của bản thân, thời gian hồi phục của chân nguyên là bao lâu."
"Từng có trường hợp cổ sư hao hết chân nguyên, bị kẻ thù truy sát, nguyên thạch cũng chẳng còn. Hắn liền rơi vào tình thế nguy hiểm, tư chất năm thành chín, một chút nữa thôi là chân nguyên đã khôi hoàn toàn rồi, kẻ thù đã tiếp cận từ lúc nào. Trong giây phút quyết định, hắn đã đợi được chân nguyên hồi phục được một thành, tung nguyệt nhận, phản sát kẻ thù."
Nhiều thiếu niên thiếu nữ nghe xong, tâm tình không khỏi hứng thú. Bọn hắn vẫn luôn chờ đợi một ngày cải mệnh, mà chuyện vượt qua sinh tử chính là thứ duy nhất có thể an ủi bọn hắn, vì tất nghĩ luôn đề cao năng lực bản thân.
Một bên, Thiên Ca vẫn luôn chăm chỉ cọ rửa vách không khiếu, chân nguyên khôi phục hoàn toàn chỉ dừng lại một nửa không khiếu. Từng đợt chân nguyên được điều động tựa như sóng biển dội vào bờ, vừa nhẹ nhàng cũng vừa uy lực. Cảm xúc khi thấy bức tường càng lúc càng nhẵn bóng, tâm tình đã sớm trở nên phi thường vui mừng.
Tốc độ e rằng đã đạt tới ranh giới giữa Thập Tuyệt Thể và bậc Giáp rồi, Thiên Ca trong lòng cảm khái.
"Cậu kia, nói cho ta biết, cổ sư khi gặp tình huống cạn chân nguyên, thì nên làm gì trong tình huống này."
...
"Này học sinh kia! Sao ta gọi cậu mãi cậu không chú ý, có phải đang xem thường ta đúng không?"
Mãi mê tu luyện, hắn không chú ý đến lời gia lão học đường đang giảng bài. Khi bị gọi lên bất chợt, hắn không biết câu hỏi để trả lời, chỉ ngậm mùi bị gia lão đuổi ra khỏi lớp.
Đây chính là một cách để lão thị uy trước đám học viên, để bọn hắn thích thú với cường quyền, đặt ước mơ cùng hi vọng của mình vào chức vụ này. Thiên Ca chỉ là một người xấu số bị dính vào kế hoạch này mà thôi
Dù sao không cản trở kế hoạch tu hành của ta là được rồi. Thiên Ca bình tĩnh trong lòng, ngồi xuống, khoanh hai chân lại. Hắn lại chìm đắm trong cảm giác tu hành, linh cảm trước năm ngày Cao Oản bị giết, bản thân có thể tấn thăng nhất chuyển cao giai rồi.
Hai mắt nhắm lại, hắn không chú ý tới một thiếu niên đang bước ngang qua mình. Ánh mắt của hắn đầy sự khinh bỉ.
"Phế vật."
Thanh Hằng mở cửa lớp ra, thản nhiên bước vào cửa, mọi ánh mắt nhanh chóng bị thu hút bởi bóng dáng của hắn. Phương Chính khi nhìn thấy đối phương, thần sắc vẫn tự tin, vì hắn có tư chất bậc Giáp mà.
"Để ta giới thiệu người này một chút, hắn tên Thanh Hằng, con trai của Thanh Dương, một cổ sư ngũ chuyển. Cậu ấy từ giờ chính là học sinh mới của lớp chúng ta, mong các trò sẽ chiếu cố cậu ta nhiều hơn.
"Rất mong các bạn sẽ giúp đỡ mình sau này."
Gia lão học đường bình tĩnh giới thiệu, thái độ có chút cẩn trọng, chỉ vì đối phương là con trai của cổ sư ngũ chuyển. Ngũ chuyển so với tứ chuyển tộc trưởng chính là một trời một vực, rất khó khăn để vượt qua, chứ nói gì lão đã đạt tới cao giai rồi.
Chèn ép kẻ yếu, nhún nhường kẻ mạnh vốn dĩ là bản năng của con người rồi. Ai chẳng biết Thiên Ca không cha không mẹ, còn có tin đồn nói rằng, hắn là con ngoài dã thú bị cha mẹ bỏ rơi.
Giữa việc chết trong thú triều và bị bỏ rơi chính là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Cha mẹ anh dũng hi sinh, gia tộc không thể nào đối xử tệ bạc với hắn được. Nếu không, người trong tộc còn xem gia tộc là cái gì chứ? Nếu Thiên Ca chỉ là một người bình thường, thì chịu một chút ủy khuất và hi sinh cho gia tộc, không phải chuyện gì không thể.
Phương Nguyên bất quá còn yếu đuối, cần tài nguyên của gia tộc để chống đỡ việc tu hành của mình. Thiên Ca cũng như vậy, hắn chính là muốn thâu tóm hết nguyên thạch trong tộc, hắn có nhiều tiền, nhưng không phải cỏ rác. Chỉ với việc luyện cổ, đã hao tiêu tốn hết một đống tài nguyên của hắn rồi, nên nói ngoài ngộ tính ra, hắn còn cần tài nguyên nữa.
Các học viên thi nhau ồ lên, vì bọn hắn vừa mới nghe cha hắn là cổ sư ngũ chuyển, là người trên vạn người khó mà thấy được.
Phương Nguyên trong lòng có chút lo lắng, hắn ta là ai vậy? Trong trí nhớ Kiếp trước, hoàn toàn không xuất hiện nhân vật này. Có lẽ là do ta trùng sinh, nên đã gây ra hiệu bướm cánh bướm. Không đúng, ngoại trừ việc lấy đi tửu trùng, ta hoàn toàn chẳng làm gì để xảy ra hiệu ứng cánh bướm cả. Chuyện nguyên thạch, nếu ta đắc tội với hắn, có thể bị cổ sư ngũ chuyển để mắt tới. Nhưng, đường đường là thiếu chủ của một gia tộc cổ sư ngũ chuyển, có cơ sở đạo tạo vững chắc, mà lại tới Cổ Nguyệt sơn trại hoang vu như này để học tập. Chắc chắn là có vấn đề, không sợ hủy hoại tương lai của con trai hắn. Rốt cuộc bọn hắn có mục đích gì.
Bỗng, Phương Nguyên loé lên một suy nghĩ đáng sợ, hắn đang nhắm đến di tàng của Hoa Tửu Hành giả? Nếu bọn hắn biết ta đang nắm giữ thứ này, dù không tin chỉ có một Tửu Trùng, cũng muốn đòi thứ cao hơn. Giao dịch? Không thể, đối phương cần gì di tàng trống chứ, chuyện này mà bị truyền tới tai ra tộc, thế nào gặp không ít phiền phức. Thôi vậy, mặc kệ đối phương muốn làm gì thì làm, chỉ cần không cản con đường tiến tới vĩnh sinh của ta, ta có thể chấp nhận bị các ngươi dẫm đạp cũng được.
Thanh Hằng nhìn thấy ánh mắt tò mò cùng lo lắng của Phương Nguyên, ánh mắt vẫn không thể ngừng xem thường. Xem ra, cái tên gọi là Phương Nguyên này cũng chẳng ra gì, ca ca đã đánh giá cao tên này rồi. Thiên Ca cùng lắm chỉ mới có tu vi nhất chuyển sơ giai, xem ra huynh ấy lại đánh giá sai nữa rồi, gì mà hắn có thể giết ta, tâm kế như một lão cáo già, đúng là trò cười rồi. Toàn bộ đều phải thua kém trước ca ca của ta, đó là quy luật tự nhiên.
Thanh Hằng có thể chất đặc biệt, do sở hữu được đạo ngân có thể đi truyền ngộ tính, tâm tính vượt xa người cùng lứa. Nhưng cũng vì vậy, mà hắn đã đánh giá thấp thủ đoạn của những người nàng đã từng gặp.
Đạo ngân, cùng cổ trùng vô cùng thần bí. Nhất chuyển so với phàm nhân không sai biệt lắm, nhị chuyển đã lấn át nhất chuyển. Đạt đến lục chuyển, có thể chạm lấy tiên cổ. Mà tiên cổ là? Là mảnh vỡ pháp tắc, là tồn tại duy nhất, sức mạnh có thể nghịch chuyển số mệnh.
Tuy nhiên, cái giá của sức mạnh cùng năng lực rất lớn, mỗi thử thách đều không giống nhau. Hắn đã ở vạch đích, nhưng vạch đích này lại là sương mù che đi tầm nhìn của bản thân, tự mình phải phá tan thứ này, để tiến xa hơn.
Nhìn nhận chính mình, đột phá chính mình trong sương mù, tìm lấy con đường chân chính.
Thiên Ca từ từ mở mắt ra, ánh sáng khẽ chiếu thẳng vào hắn, miệng treo lên nụ cười ngơ ngác, vì hắn dường như đã thấy một thứ rất đẹp đẽ. Dòng màu trong đầu đọng lại, làm hắn vô thức sinh ra vài đoạn suy nghĩ, những đoạn này đang hướng tới những tia sáng này gọi tới. Những dãy ánh sáng này nương theo bụi hướng xuống tạo thành một con đường mờ ảo, cũng vừa đầy khát vọng.
"Ngày ta thành tiên, mây mù không lối thoát, mây mù giăng lối trong tay khi ta thành ma. Tiên lộ hay Ma lộ chính là ý niệm của ta."