Chương 2: U Minh Diện Linh

Chương 2: U Minh Diện Linh

Bước ra khỏi nhà, hắn lén lút đi đến một con hẻm, vòng qua nhiều đoạn nữa hắn mới đến nơi bản thân cần đến.

Một thiếu niên áo xanh đứng trước cảnh cổng cao ba thước, nặng năm tấn, cánh cửa màu đỏ sậm. Làn gió khẽ thoáng qua, bụi bay nhẹ nhàng, tà áo phất phới gió. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa cửa, nặng nề thở dài

Cuộc đời Thiên Ca khốn khó, vạn lần khốn khổ. Lúc mới xuyên qua nhà chỉ có vài đồng bạc lẽ, đến khi kiếm được bộn tiền rồi cũng không thể ăn sơn hào hải vị, vì sợ người khác chú ý đến. Ăn không dám ăn, mặc không dám mặc, chỉ dám ăn những món đơn giản, và cư xử cũng chẳng khác mấy so với những người bình thường xung quanh.

Sau một hơi thở dài, mí mắt rũ xuống tự an ủi chính mình: "Như vậy cũng được rồi."

Hắn không cần gõ cửa, cứ thế tiến vào trong, như thể đã quá quen thuộc với nơi này. Gia nô bên trong cũng chẳng dám ngăn cản hắn.

Khi Thiên Ca đi tới một phòng khách, một người đàn ông trung niên tầm hơn bốn mươi tuổi đang đợi hắn.

Mái tóc sắp ngã sang bạc, đôi mắt mang theo một tia tiêu điều. Quần áo cũng chỉ là một bộ đồ màu xanh đơn giản, màu áo cùng cúc áo đã phai nhạt theo thời gian, dường như chiếc áo này đã ở bên hắn từ rất lâu rồi.

"Ô, cậu đến rồi, Thiên Ca!"

"Tôi đã đến, chú Trương Tam!"

Vừa qua khai khiếu được một ngày, Thiên Ca đã sang một ngôi nhà sang trọng

Cái cây bên ngoài xanh um giữa mùa xuân, từng chiếc cành lay động theo từng trận gió, tạo ra những tiếng xào xạc êm tai.

Kế bên cửa sổ có hai người đang thưởng thức cảnh tượng kỳ diệu này, trên bàn là những tách trà nóng, từng luồng khói bốc lên bên khung cửa sổ tạo thành cảnh sắc huyền bí. Bất chợt một chiếc lá khô luồn vào cửa sổ, đáp xuống tách trà của một người đàn ông, hắn không có ý định ném nó đi, trái lại có vẻ rất vui vì cảnh tượng này: "Đời lắm sinh lão bệnh tử, có tử ắt có sinh. Những chiếc lá khô không phải không có giữa mùa xuân, không người trẻ nào lại không xuất hiện khi ta sắp lìa cành."

Ánh mắt rũ xuống đầy mất mát, dường như mọi chuyện xảy ra từ rất lậ rồi. Tuổi tác cũng chỉ gần năm mươi, chưa đến mức già.

Đúng như lời lão nói, không chiếc lá nào không lìa cành. Dù là lá khô hay là lá tươi, nhưng chỉ còn sống đủ lâu, và đợi một lớp trẻ nữa xuất hiện, rồi cuộc đời sẽ theo gió mà đáp xuống đất.

"Một cái cây không thể không có lá, một chấp niệm không thể không có một người kế thừa. Dù cậu có cảnh giác đến thế nào, vẫn mong cậu sẽ hiểu ta sắp đi rồi."

Nói rồi hắn ho ra một ngụm máu, tóc cũng bạc trắng đi vài phần. Vừa nhìn Thiên Ca đã biết đối phương bị đạo ngân Kiếm đạo tàn phá từ bên trong, nhưng việc gì hắn lại phải cứu giúp. Ánh mắt vô tình lướt qua, trong con ngươi nhịn không nổi một tia muốn đối phương chết ngay lập tức.

"Cậu muốn ta chết sao? Đúng là người trẻ, lòng tham vô đáy."

Thiên Ca không phủ nhận cũng khoonh khẳng định, chỉ húp một ngụm trà. Trương Tam thần sắc nhợt nhạt, chiếc áo trên thân trải qua vô số dấu vết sửa lại, từ từ lấy ra từ trong túi áo một cái mặt nạ rồi nói: "Cậu có tính xa đến mức nào, cũng nên nhớ một điều, hiện tại quan trọng hơn tương lai, nhưng cũng đừng vì thế mà chủ quan."

Chiếc mặt nạ màu đen có đường viền lam nhạt phát sáng qua, loáng thoáng ẩn hiện đường viền màu tím, tạo thành một khuôn mặt đang nở nụ cười quỷ dị.

U Minh Diện Linh (cổ trùng tam chuyển, tác dụng: che đi toàn bộ khí tức cổ sư, cổ trùng, hơi thở khiến bản thân trông như biến hoàn toàn mất khỏi thế gian.)

Khí tức không phải là một loại hơi thở, mà nó chính là sự dao động do chân nguyên tản ra.

Không dừng lại ở đó, sau khi lấy ra cổ trùng tam chuyển, lão lại đưa lên bàn sáu con cổ nữa, Nguyên Lão cổ, Túi Càn Khôn, Thanh Đồng Xá Lợi cổ, Hắc Mãng cổ, Bạch Lãng Tâm Nhãn cổ Bạch Mãng cổ. Bên cạnh bọn chúng còn có một thứ không phải là cổ trùng, mà là một tập quyển cổ phương.

Bên trong chứa rất nhiều loại cổ phương phong phú từ nhất chuyển đến tam chuyển, chủ yếu vẫn là năm lưu phái, Hồn đạo(12), Luyện đạo(5), Thâu đạo(3), Trí đạo(5), Vũ đạo (5). Hết tất cả là ba mươi loại khác nhau.

"Hiện tại cậu làm rất tốt, nhưng không được ngủ quên trên chiến thắng, tương lai không chỉ gia tộc đó, mà còn có cả thế giới. Một khi cậu đã định đi lên con đường ma đạo, hãy chắc chắn bản thân sẽ không hối hận."

Nói rồi hắn đứng lên, nhưng vẫn không quên nhắc nhở Thiên Ca đi theo mình: "Lại đây, ta giúp cậu luyện hoá cổ."

Thiên Ca gật đầu như hiểu được tâm ý đối phương. Bắt đầu đi theo đối phương đến mật thất cất cổ trùng.

Cả hai bước đến một thư viện, bên trong đựng sách toàn sách. Đừng để thiết kế đánh lừa, kỳ thực lồng chứa cổ trùng được ngụy trạng thành một quyển sách.

Trước cửa còn có rất nhiều người đang canh gác nghiêm ngặt. Mỗi ngày mỗi buổi đều thay đổi một ám hiệu riêng.

Nơi này là do lão và Thiên Ca cùng nhau dựng lên, tất cả đều là sự chuẩn bị cho hắn.

Nguyên thạch trong những năm qua thu được nhiều đáng kể, chỉ riêng mỗi ngày đã có ít nhất hơn hai mươi người tới mua trà mật ong. Nhưng số lượng nguyên thạch tiêu hao để mua tài nguyên tu luyện, lại muốn nhiều hơn thu nhập đầu vào.

Thiên Ca ngồi xuống xếp bằng, Trương Tam cũng ngồi xuống phối hợp luyện hoá toàn bộ cổ trùng hắn cần.

Luyện hoá cổ trùng có ba cách. Một là tự bản thân luyện thành, quá trình rất mất thời gian. Hai là nhờ người khác muốn truyền lại cổ trùng phối hợp luyện hoá. Ba là dùng khí tức cổ trùng cao hơn cổ trùng bản thân cổ sư muốn luyện hai chuyển.

Luyện hoá cổ trùng chính là thay thế ý chí hoang dã bên trong cổ trùng thành ý của cổ sư.

Cả hai lựa một khoảng trống, ngồi đối diện nhau. Bốn mắt nhắm lại, cổ trùng thì đặt ở chính giữa hai người. Trương Tam bắt đầu thu lại ý chí của mình, Thiên Ca thuận thế đưa ý chí của mình vào trong.

U Minh Diện Linh như có linh trí, phát sáng ra luồng sáng màu u lam, như hết sức muốn ngăn cản quá trình này. Thiên Ca chỉ cười mỉm, trong đôi con ngươi hiện lên một màu màu u lam quỷ dị, vô thức cổ trùng này không dám phản kháng.

Bất ngờ, U Minh Diện Linh bộc phát ra luồng sáng màu tím đen. Trương Tam nhanh chóng bị nhận phản phệ, phun ra một ngụm máu nóng.

Thiên Ca hoảng hốt: "Chú Trương Tam, chú không sao chứ? Chúng ta dừng lại thôi!"

"Không được, ta vẫn có thể tiếp tục được. Tuyệt đối không được dừng lại."

U Minh Diện Linh liên tục tỏ ra kháng cự, Trương Tam cũng vì vậy mà nhận trọng thương. Trên chiếc mặt nạ, từ lúc nào đường viền màu xanh đã tụ tập thành hình nước mắt rồi.

"Chú Trương Tam dừng lại đi, nếu không chú sẽ chết đó. Ta thật sự không muốn chú chết đâu!! Làm ơn làm ơn dừng lại đi!"

Thiên Ca rưng rưng nước mắt, như thể mong muốn người chú này chết chỉ là một trò đùa mà thôi.

U Minh Diện Linh đang toả ra khí tím, rung lắc trên không trung, kỳ thực nó đang run rẩy sợ hãi. Vô thức chiếc mặt nạ quay sang phía Thiên Ca, khuôn mặt rõ ràng đang tỏ ra rất buồn, muốn đối phương đừng vì mình mà cố gắng nữa, nhưng nó lại nhìn ra sự hài lòng sâu trong nội tâm của hắn.

Một con người thật sự đáng sợ như vậy sao?

Rất nhanh U Minh Diện Linh được Thiên Ca luyện hoá thành công, cả quá trình chỉ tốn chưa đầy mười phút. Nhưng vì còn dính phải ám thương, Trương Tam đau đớn phun ra một ngụm máu, hai tay ôm lấy trái tim đang bị hành hạ.

"Ngươi không sao chứ!?"

"Khụ khụ...." Lão nghiến răng, ánh mắt hiện lên một tia sắt đá trả lời hắn: "Ta vẫn có thể tiếp tục được!"

Sau đó, Trương Tam lại cùng hắn phối hợp luyện hoá Nguyên Lão cổ. Hai mắt Thiên Ca mở ra thoát khỏi trạng thái quan tưởng. Hắn bắt đầu đứng dậy, vung tay lên một cái, toàn bộ cổ trùng hắn cần đều được cất giữ bí mật đều đã nằm gọn trong Túi Càn Khôn. Làm xong mọi việc, ánh mắt của hắn không khỏi nhìn xuống chỗ Trương Tam đang ngồi nhắm mắt điều tức, miệng vẫn còn vương lại tí máu.

Bản thân không nói một lời mà đeo lên chiếc mặt nạ màu đen, quay đầu bỏ đi. Chiếc mặt nạ nhanh chóng biến mất, nhưng khí tức cổ sư của hắn hoàn toàn bị giấu đi, tâm thần khẽ động, khí tức cổ sư lại lần nữa quay trở lại. Đôi chân mạnh mẽ bước đi, nhưng lại hoà cùng tiếng thở dốc, càng làm rõ sự vô tình của lòng người là như thế nào.

Đến khi thân hình Thiên Ca biến mất khỏi tầm mắt, lão lại cười tự giễu: "Ha ha, lòng người là như vậy đấy, vô tình và tàn nhẫn. Trên đời này chẳng có cái gì gọi là chính sẽ thắng tà, chỉ có quân đen ăn quân đen mà thôi!"

"Lúc trước gọi chú rất chân thành, giờ đây đã lấy hết giá trị rồi quay đầu bỏ đi. Ha ha ha....."

Lão bất lực, lão dù biết được Thiên Ca là người như thế nàng. Nhưng lão vẫn không thể phản bội hắn được, một khi hắn nhận đồ của lão chính là đã vướng phải nhân quả của lão. Quan trọng nhất linh hồn của hắn không cho phép.

Lão quỳ rạp xuống đất, le lết tấm gầy yếu trong vũng máu, nước mắt đã rơi xuống rồi. Trong trái tim cảm giác như mất đi một thứ gì đó.

Đôi chân của Thiên Ca bước đi trên đường, chiếc lá khô đồng thời đang rơi xuống. Âm thanh cộc cộc hoà cùng tiếng xào xạc. Ánh mắt của hắn nhìn lên trời, ngẩng cao đầu.

Thế giới dường như đang chìm trong khoảng không tĩnh lặng, chỉ có tiếng bước đi và tiếng lá rơi.

Ngay khi chiếc lá khô rơi xuống đất, đồng thời bị Thiên Ca dẫm lên, âm thanh vang lên, sắc mặt của hắn rất hờ hững. Trong thư viện, Trương Tam dần dần ngất đi, hơi thở của hắn không còn một hơi.

Không biết phải trùng hợp không, bên đường vẫn còn một vùng nước. Phía dưới phản chiếu một con mắt màu xanh lam, mơ hồ nhìn thấy khoé môi của hắn đang nhếch lên.