Chương 1: Khai khiếu đại điển.
"Cổ Nguyệt Thiên Ca!"
Âm thanh của gia lão học đường vang lên uy nghiêm. Một thiếu niên chống quải trượng từ từ bước ra từ giữa đám đông. Hắn là người xuyên không.
Tướng mạo tuấn tú, mày kiếm mắt sáng. Đôi con ngươi sâu thẳm như thể nuốt lấy linh hồn của những người dám nhìn thẳng vào hắn. Thân mặc áo bào màu xanh nhạt, tay phải nhẹ nhàng gõ quải trượng, từng bước tiến về phía trước.
Mấy năm trước, đã xảy ra rất nhiều chuyện, vì để che giấu một số bí mật, hắn tự đập gãy một chân của mình cho vui, à không, đây chính xác là một quân bài hắn cố tình để lại. Chiếc quải trượng trong tay cũng chẳng phải là Hàn Vẫn Thiết gì cả, chỉ đơn giản là một cây gậy gỗ bình thường.
Thiên Ca trước kia từng là một fan hâm mộ cuồng nhiệt của tác phẩm "Cổ Chân Nhân." Hắn có một ước mơ nhỏ nhoi, đó là xuyên đến thế giới này và trở thành thủ hạ đắc lực nhất của Đại Ái Tiên Tôn.
Nhưng thế giới này quá mức đáng sợ, khiến hắn phải thay đổi suy nghĩ, không muốn làm thủ hạ của bất kỳ ai nữa, tự mình tìm lấy con đường sống.
Hắn xuyên không đến Cổ giới, trở thành một thành viên của tộc Cổ Nguyệt. Hôm nay là ngày khai khiếu đại điển, cũng là ngày để hắn chính thức bước lên con đường vượt qua Long Môn.
Nơi này là nơi tổ chức khai khiếu đại điển, vốn dĩ không gian đã rất tối, nhưng ánh sáng từ biển hoa nguyệt lan phát ra, như những ánh sao lấp lánh trong đêm đen, làm cho nơi này trở nên huyền ảo và sáng sủa hơn rất nhiều.
Vô số những đóa nguyệt lan mọc san sát nhau mà gọi biển.
Ánh mắt lạnh lùng của hắn lướt qua đám thiếu niên xung quanh. Trong vô thức, những người đứng gần hắn đều cảm thấy sợ hãi, bởi vì thứ hắn toả ra là sát khí.
Những thiếu niên đó cũng như hắn mà thôi, những kẻ được vận mệnh sắp đặt, chẳng có cơ hội nghịch thiên cải mệnh. Tư chất tầm thường, suy nghĩ tầm thường, bước đầu tiên để siêu việt vượt qua số mệnh, đó là vượt qua nhận thức của bản thân hiện tại.
Ai cũng bình thường, chỉ riêng một cậu thiếu niên đứng trong gốc, khoanh tay trước ngực, ẩn mình trong bóng tối. Thái độ của hắn rất bình tĩnh, khác hẳn với người đệ đệ của hắn.
Năm trăm năm trải qua sương gió cuộc đời, nhận thức của hắn đã vượt qua những người cùng lứa. Nói không khoa chính là một lão cáo già, tâm thái chỉ vì lợi ích. Đây chính là lý do Thiên Ca để ý đến đối phương, thủ đoạn tàn nhẫn, có mưu có ý chí, chẳng cần cái gì gọi là khí vận trời ban, dù bản thân có là quân cờ vẫn siêu việt hơn tất cả.
Mặc dù là người xuyên không, nhưng Thiên Ca không có hệ thống. Bù lại hắn lại sở hữu toàn bộ cốt truyện trong đầu. Hắn biết bản thân cũng có thiên ngoại đạo ngân Hồn đạo, vây nên cũng đã ngưng luyện ra cổ bản mệnh từ thứ này, Thiên Huyễn Linh Đồng.
Sau khi được luyện thành, Thiên Huyễn Linh Đồng chủ động nhận hắn làm chủ. Tên nghe rất hay, Thiên Huyễn chính là thiên biến vạn hoá. Nhưng năng lực của nó chỉ là Khống Hồn và nhìn thấy đạo ngân trên cổ trùng.
Nhớ lại những ký ức này, Thiên Ca chỉ biết thở dài, cuối đầu xuống, sau đó lại ngẩn đầu lên lại, bước đi về phía biển hoa.
Mỗi bước chân hắn đi, áp lực không ngừng gia tăng. Tưởng chừng như toàn bộ trọng lực của Cổ giới đang đè nặng lên cơ thể hắn. Trong khoảnh khắc đó, hắn phải hạ thấp chân què của mình xuống để giảm bớt áp lực.
Thiên Ca đảo mắt tìm kiếm một thứ gì đó trong bụi hoa, và phát hiện ra một đốm sáng nhỏ chui ra từ một đóa nguyệt lan. Đốm sáng lấp lánh này đang di chuyển về phía hắn.
Vụt!
Bất ngờ, đốm sáng ấy lao thẳng vào cơ thể hắn. Trong nháy mắt, hắn cảm nhận được trọng lượng trên cơ thể giảm đi rõ rệt. Đó chính là Cổ Hi Vọng, một loại cổ trùng giúp người ta khai khiếu.
Thiên Ca tiếp tục tiến lên, từng đốm sáng kỳ diệu tụ tập trước đan điền của hắn: "Tương lai cải mệnh đã có, dù con đường phía trước có gian nan thế nào, ta cũng muốn thử." Ánh mắt hắn nhìn về phía xa xăm, không ngừng mong đợi về tương lai, khi hắn đã vượt qua mười bước.
Trái tim đập loạn nhịp, hơi thở càng lúc càng gấp gáp như không thể chờ được giây phút tiếp theo. Mỗi bước chân nhanh dần theo nhịp đập.
Đám đông bên ngoài cũng hồi hộp đếm từng bước đi của hắn, có kẻ ghen tị, có người mong đợi, nhưng Thiên Ca chẳng thèm để ý.
Khi đến bước thứ hai mươi bảy, hắn không thể tiến thêm bước nào nữa. Bầy cổ Hi Vọng tụ tập tại đan điền đã trở nên hỗn loạn, chẳng khác gì một tổ ong. Và rồi, chúng đồng loạt nổ tung, hóa thành từng hạt bụi mịn.
Những hạt bụi này dần hình thành một lớp màng hình cầu, bên trong là chất dịch màu xanh ánh đồng. Đó chính là Không Khiếu, tồn tại ở một chiều không gian khác, tách biệt với lục phủ ngũ tạng. Chất dịch màu xanh đó chính là Thanh Đồng Chân Nguyên.
Nguyên Hải trong không khiếu chỉ chiếm chưa đến một nửa không gian, nhưng từ giờ trở đi, Thiên Ca đã chính thức bước vào hàng ngũ cổ sư nhất chuyển.
Những thiếu niên đứng gần nhìn hắn đầy ghen tị và thán phục.
"Hắn là ai vậy?"
"Tại sao hắn lại có tư chất cổ sư chứ? Ta không cam tâm."
Một thiếu niên cổ sư lên tiếng đáp lại: "Cổ Nguyệt Thiên Ca, chỉ là một người bình thường như chúng ta!"
Thiên Ca chầm chậm tiến lại gần gia lão học đường, ánh mắt không thèm liếc nhìn tộc trưởng lấy một cái, chỉ chú ý đến bàn tay của gia lão đang kiểm tra không khiếu của hắn.
"Tư chất Bính, bốn thành bốn."
Thiên Ca gật đầu hài lòng, trong đầu nghĩ đến bốn nhân vật lớn tuổi mà hắn ấn tượng nhất trong nguyên tác: tộc trưởng, gia lão học đường, gia gia của Xích Thành và Mạc Bác.
Trên đường về, nhiều kỳ ức trên con đường này như đang hiện hữu trong mắt hắn. Bị kẻ khác bắt nạn, những gì hắn nhận được từng những đứa trẻ, không có gì là tốt cả. Chỉ trừ có một người, Thiên Ca cũng không nghĩ hắn lại trở thành một đại ma đầu như vậy.
"Có lẽ "Chân" mới chính là lý tưởng sống của mỗi người trong phương thế giới này."
"Những người không phải "Chân" liệu có đi đến được con đường danh chấn cửu thiên. Ta và người đó là những người thích bắt trước kẻ khác. Ta muốn gì, hắn cũng muốn giống ta bằng được. Ta đòi muốn có bạn gái, hắn cũng đòi muốn. Nếu nói ta là một cái gương soi cố định một người, vậy thì hắn chính là một vũng nước, bị người ta chà đạp, làm như người ta. Thật tình ta không muốn nói anh em tốt của mình như vậy, nhưng không còn ví dụ nào tốt hơn để nói hắn."
"Hình mẫu lý tưởng của ta?"
Thiên Ca chầm chậm dừng lại, liếc nhìn cái chân què cùng chiếc trượng trên tay.
"Trầm Uyên, đây là một nhân vật trong bộ tiểu thuyết không đến mức vang danh. Nhưng cũng đủ đáp ứng nhu cầu của ta, cái gì giết được thì cứ giết. Ít nhất hắn xuyên qua còn có một thủ hạ đắc lực, còn ta xuyên qua chỉ với hai bàn tay trắng."
Khi trở về nhà, Thiên Ca dừng lại trước căn nhà đơn sơ của mình, nằm cạnh một hồ nước nhỏ mà hắn đã cho người đào rộng thêm.
"Mười năm rồi…" Hắn thầm nghĩ, trong lòng không khỏi dâng lên nhiều cảm xúc.
Bên trong căn nhà nhỏ là không gian giản dị. Phòng ngủ đối diện cửa ra vào, bên trái là nhà bếp, bên phải là nơi hắn dùng để rèn sắt.
Trong mười năm qua, hắn đã làm nhiều nghề để sinh sống. Trong đó, bán nước và rèn sắt là hai công việc giúp hắn kiếm sống tốt nhất.
Bán nước ngọt kiếm cho hắn một khối nguyên thạch một ống, còn rèn sắt giúp hắn rèn luyện cơ bắp và luyện được vài thanh vũ khí.
Thiên Ca nhẹ nhàng đẩy cái giường của mình ra, để lộ một tấm gỗ nhô lên. Hắn cạy nhẹ nó ra, bên dưới là một mật thất chứa đầy túi nguyên thạch và vài hũ rượu mà hắn cất giữ cẩn thận. Hắn lấy một hũ rượu xa nhất và hai mươi viên nguyên thạch.
Sau khi lấy những gì cần, hắn lấp lại mật thất, không hề lo lắng vì cửa sổ và cửa ra vào đã được khóa kỹ, rèm cửa cũng che kín mọi thứ.
Thiên Ca cầm trong tay hai mươi khối nguyên thạch và Tửu Trùng.
"Tửu trùng này mua được với giá bảy trăm viên nguyên thạch, so với Thiên Huyễn Linh Đồng thì có lẽ còn đáng giá hơn."
Trong không khiếu của hắn, một cổ trùng trắng nõn đang nghịch ngợm trong thanh đồng chân nguyên. Thiên Ca truyền một giọt chân nguyên vào nó, ánh sáng màu xanh đồng bao bọc lấy tửu trùng, và quá trình luyện hóa bắt đầu.
Quá trình này tiêu tốn hơn dự tính, hết tổng cộng ngốn hết của hắnmười lăm viên nguyên thạch. Nhưng cuối cùng, tửu trùng đã bị hắn luyện hóa thành công.
"Đến lúc đi thu hoạch nguyên thạch rồi!" Thiên Ca trầm ngâm, tâm thái không khỏi cẩn trọng, vì người hắn sắp gặp rất đáng gờm.