Chương 3:Tu luyện.
Trở về căn nhà quen thuộc, Thiên Ca quan sát xung quanh một lượt. Sau đó, lấy ra một cây sáo trúc, cây quải bị hắn vứt sang một bên. Đôi tay nhẹ nhàng lướt qua từng lỗ sáo, âm thanh du dương vang lên xung quanh.
Đôi chân khẽ động đi về phía căn nhà. Đây là môn hắn yêu thích nhất, từ lúc xuyên qua vẫn không quên bỏ bê luyện tập. Mỗi ngày một khúc, trình độ đã đạt đến bát đại uyên thâm.
Kiếp trước, hắn có một người bạn thân giống hắn. Một người không có cảm xúc, chỉ có thể bắt chước kẻ khác như một máy tính được lập trình sẵn.
Hắn cũng chơi sáo, chỉ vì Thiên Ca muốn chơi. Giai vang lên càng dồn dập theo từng bước chân.
Chân trái của hắn có thể di chuyển như bình thường, hắn thật biết diễn sâu, người ngoài còn tưởng hắn bị què nữa. Nếu không nhờ gia chủ Thanh gia khuyên bảo, hắn đã sớm bị gia tộc loại bỏ khỏi danh sách khai khiếu rồi.
Bước lên trên giường, hắn vẫn ngân nga lời sáo. Trong không khiếu, cổ trùng không ngừng nuốt lấy từng giọt sơ giai chân nguyên, rồi nhả ra trung giai chân nguyên, màu sắc trở nên đậm hơn sơ giai chân nguyên.
Từng giọt chân nguyên được truyền đến hai con hình rắn một trắng một đen đang cuộn tròn. Từ tứ chi bách hải truyền đến cảm giác đau nhói, như từng nhát dao cứa sâu vào trong da thịt.
Cổ trùng có muôn hình muôn vẻ nhưng chúng được hình thành từ vô số đạo ngân. Cổ sư cần chú ý đến ba phương diện, nuôi dùng luyện.
Cổ trùng có ba loại, dùng một lần, có giới hạn sử dụng, và cổ trùng sử dụng không quá mức sẽ dùng lại được nhiều lần. Riêng cổ Hắc Mãng là loại cổ dùng một lần.
Mà mỗi cách dùng cũng không giống nhau, có loại nuốt vào bụng, có loại đưa vào không khiếu rồi mới dùng được, có loại có thể khắc đạo ngân lên cơ thể.
Đến nay, Thiên Ca đã sử dụng một loại cổ trùng khi còn là phàm nhân. Cổ Phàm Luyện, là cổ trùng có khả năng giúp phàm nhân cũng có thể luyện cổ như cổ sư được. Nhưng trên thực tế cổ trùng này chỉ có thể khắc đạo ngân Luyện đạo lên người dùng, khác biệt duy nhất là người không phải cổ sư cũng có thể sử dụng được.
Sự hơn kém giữa cổ sư và phàm nhân chính là dựa vào đạo ngân mà họ nắm giữ. Cổ trùng trong tay chẳng phải là đạo ngân hợp luyện mà thành, sức chiến đấu còn dựa vào đạo ngân trên người để phân biệt.
Cách sử dụng cổ trùng vượt qua số chuyển bản thân có chính là nuốt chúng vào bụng, tuy nhiên chỉ áp dụng với những cổ trùng có thể dùng được. Nếu không biết những cổ trùng nào bản thân có thể dùng, thì những thứ đó chẳng khác gì một bao thức ăn đắt tiền cả.
"Hệ thống cổ trùng tu luyện vừa dễ cũng lại vừa khó. Nếu đem một số bộ tiểu thuyết tu tiên truyền thống mà nói tới, giai đoạn đầu của Luyện Khí kỳ chỉ muốn mạnh hơn phàm nhân một chút, nhưng càng về sau trình độ sức mạnh lại càng rõ rệt về sức mạnh lẫn thể chất."
"Nếu cổ sư tích cực sử dụng các loại cổ trùng lực đạo, không có nghĩa là không thể vượt xa. Nhưng vì sao tiểu thuyết khác đột phá một cảnh giới, liền có thể gia tăng tuổi thọ, còn cổ giới thì không. Chủ yếu là vì khí huyết, khí huyết được bồi dưỡng bởi linh khí liền đạt đến thăng hoa. Sau khi cổ sư tấn chức cổ tiên có được sự cải tạo cơ thể, nhưng chỉ dừng lại ở mức không cần ăn uống, không cần ngủ nghỉ, khó nhiễm phải bệnh cảm cúm thông thường. Ngoài ra chẳng có hiệu quả tăng tuổi thọ là mấy."
"Lực đạo chủ yếu là về cận chiến, rèn da rèn xương. Nhưng có bao giờ tự hỏi đã rèn máu đến mức thăng hoa chưa."
"Haiz...."
Đây dù sao cũng chỉ là suy đoán của Thiên Ca, có biết bao nhiêu người đạt đến cửu chuyển, vì lý do gì lại không có suy nghĩ này. Hắn chỉ đành thừa nhận mỗi thế giới một khác. Nhưng đạo ngân thật sự có thể tăng lên không giới hạn, chỉ cần sống đủ lâu không chắc có thể mạnh hơn Thiên Đạo của thế giới khác.
Đạo ngân cổ Hắc Mãng truyền đến cơ thể gây ra những nỗi đau kinh khủng. Dù là khắc đạo ngân lên cơ thể, nhưng trên thực tế việc khắc đạo ngân Lực đạo chẳng khác việc tự hủy và tự lạnh của cơ thể là mấy.
Từng thớ cơ nhận được từng trận đau đớn kịch liệt, Thiên Ca khẽ nhăn mày lại, miệng biến dạng vì đau đớn. Từng giọt mồ hôi lăn dài xuống má, như từng sợi dây tinh thần đang không ngừng bị hao hụt.
Hai tiếng sau, Hơi thở dần nên gấp gáp, chiếc sáo trên tay run rẩy kịch liệt, đôi môi khô khốc cố nuốt lấy một giọt nước bọt không tồn tại. Trên trán đổ đẩy giọt mồ hôi, mái tóc ướt sũng.
Thể trạng hiện tại có thể nói là thê thảm vô cùng. Một ngày trôi qua, hắn cảm nhận được cơ thể của mình trở nên dẻo dai vô cùng.
Đôi chân run rẩy bước xuống giường, tay vẫn không quên vịn vào tường mà đi tiếp.
Hiện tại cũng chỉ mới 10 giờ, thời tiết mua xuân càng làm không khí trở nên mát mẻ.
Hắn di chuyển đến phòng tắm, cởi bỏ từng lớp y phục, lộ ra làn da trắng trẻo. Hắn lấy khăn lau kỹ càng từng nơi, sau đó đổ một thâu nước xuống người.
Mặc xong bộ y phục màu đen, hắn bước lên giường sử dụng Thanh Đồng Xá Lợi cổ.
Nhờ có cổ trùng tam chuyển, Thiên Ca không cần tốn thời gian để luyện hoá cổ trùng nhất chuyển nữa.
Bên trong không khiếu, nguyên hải một mảng yên tĩnh. Chính giữa nguyên hải là một cổ trùng có hình dạng giống một viên châu, nó có màu xanh như hoà mình vào chân nguyên.
Tâm niệm khẽ động, viên châu nhanh chóng nổ tung, bộc phát ra từng đạo chân nguyên dữ dội. Không khiếu nhanh chóng trở nên hỗn loạn, lớp màng không khiếu không thể chịu đựng được sức tàn phá này. Từng vết nứt bắt đầu hiện ra, càng ngày càng giống cái mạng nhện.
Bùng.
Lớp mảng không khiếu bị cho nổ tung, từng giọt chân nguyên sơ giai bắt đầu ngưng tụ thành chân nguyên trung giai. Màu sắc của thanh đồng chân nguyên cũng trở nên đậm đặc hơn.
Một bước nhanh chóng nâng cao tu vi, từ nhất chuyển sơ giai liền đột phá lên nhanh chóng lên trung giai.
Đôi mắt Thiên Ca dần mở ra, hài lòng thở phào một hơi. Trong thoáng chốc, khí tức hắn lộ ra là trung giai.
Có rất nhiều cổ trùng có công dụng thu liễm khí tức, tỉ như Liễm Tức cổ, nhưng khi phát động cổ trùng, tu vi chân thực nhanh chóng bộc lộ ra. Còn U Minh Diện Linh cũng có công dụng như Liễm Tức cổ, không cần chân nguyên. Cả Khi phát động cổ trùng vẫn có thể che giấu được, ngoài ra còn che đi sự hiện diện của bản thân. Đặc biệt cũng có thể áp dụng lên những cổ trùng khác.
Đột phá xong, Thiên Ca điều động Tửu Trùng trong không khiếu. Một con sâu đang bơi trên mặt biển chân nguyên, bỗng bơi về phía trung tâm nguyên hải.
Nó không ngừng hoá từng giọt chân nguyên thành từng sợi, nuốt vào trong bụng. Sau đó phun ra một sợi chân nguyên có màu sắc đậm đặc hơn trung giai chân nguyên. Thiên Ca lẩm bẩm: "Cao giai chân nguyên."
Đến khi không khiếu đầy ắp cao giai chân nguyên, Thiên Ca không ngừng ngại điều khiển một đạo từ nguyên hải xông đến bức tường không khiếu.
Quá trình như sống biển dội vào bờ, thuận lợi vô cùng. Chỉ có điều là tiêu quá nhiều hao tinh thần, đây cũng là thứ Thiên Ca đang quan tâm.
Hắn một mạch tu luyện đến tối, đây căn phòng sáng nhất đêm nay. Nhưng lại bị nhiều con hẻm che khuất lại, trông giống một nơi không có người sống.
Sự khác biệt giữa Thiên Ca và Phương Nguyên, chính là thời gian và tài nguyên. Thiên Ca may mắn hơn, hắn biết cốt truyện, có Thiên Huyễn Linh Đồng làm phụ trợ, tài nguyên lại muốn nhiều hơn Phương Nguyên.
Phương Nguyên là một lão già năm trăm tuổi, kinh nghiệm phong phú, nhiều cổ trùng nào hắn chưa từng biết. Thiên Ca thì lại khác, xuất phát điểm là một đọc giả, nhưng kinh nghiệm giang hồ của hắn lại kém cỏi đến cực điểm. Nếu không nhờ Thiên Huyễn Linh Đồng, hắn đã sớm bị Trương Tam giết rồi thay người mới rồi.
Trong khi đối phương còn phải chắt tiêu từng đồng, hắn đã sở hữu khối tài sản mấy chục vạn. Do đó, dù cùng một tư chất nhưng tốc độ tu hành của cả hai có được sự khác biệt rất lớn.
Người ta vốn có câu "thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân", Thiên Ca đi trên con đường của riêng hắn. Phương Nguyên lại có con đường tìm kiếm Vĩnh Sinh của mình.
Đối thủ của hắn không phải là dạng tồn tại Phương Nguyên có thể ứng phó được. Điều này không phải nói Phương Nguyên thua kém gì, trái lại hắn rất nguy hiểm. Chỉ là lửa đốt lá, lá hút nước, nước dập lửa, cái gì cũng có khắc tinh của nó. Thiên Ca giết được một người có thể khắc chê Phương Nguyên, nhưng Phương Nguyên có thể giết chết hắn.
Thế giới là một cây đại thụ to lớn cần người khám phá. Cùng một thế giới, sinh ra cùng một cành, cả hai cùng xuất phát từ một vạch đích. Nhưng lại là hai đoạn thẳng song song, vĩnh viễn không chạm vào nhau.
Mỗi người là một chiếc lá, không ai giống ai, mỗi người đều có một đặc điểm cho riêng mình. Vậy nên thế giới mới giàu sức sống như vậy.