Chương 12: Thiên Ý cùng Tôn giả.
Mọi người nhìn hắn với ánh mắt đầy nghi vấn, chỉ có Kiếm Hà Liên vẫn còn bình ổn.
"Thật ra tại Thanh Mao sơn ta gặp một cơ duyên, thứ này có ba lần sử dụng. Ta đã sử dụng ba lần."
"Hai lần trong số đó ta tìm thấy hai truyền thừa. Thật ngạc nhiên thay, nó lại rơi vào tay huynh đệ tốt của ta. Hai truyền thừa này là Hồn đạo và Luyện đạo."
Lão già tóc trắng nghi vấn hỏi: "Nếu chỉ có truyền thừa Hồn đạo thì thôi. Nhưng truyền thừa cũng cho hắn là sao?"
Lão gấp gáp cũng là chuyện bình thường. Sớm muộn cả hai sẽ thông gia với nhau, đồ của hắn cũng sẽ là của Kiếm gia.
"Thật ra ta không nghĩ nhiều. Nhưng nhờ Liên cô nương, ta mới phát giác một điểm mấu chốt. Căn bản chẳng có truyền thừa nào cả, tất cả chính là sắp đặt. Hắn từng giao dịch với ta vài lần, nói là hợp tác không bằng nói là lợi dụng lẫn nhau. Hắn luyện cổ ta mua cổ."
"Ngươi bịa chuyện đúng không? Lúc đó hắn vẫn còn là hàm nhân làm sao luyện cổ cho ngươi được!?"
Thanh Phong ấm ức nói: "Thủ đoạn hắn rất tàn nhẫn. Ta chỉ nghe hắn nói bản thân nghèo nàn không có đủ nguyên thạch, nhưng không biết vì sao hắn lại có đủ tiền mua được cổ Phàm Luyện. Có một cậu nhóc muốn mua Tửu Trùng, hắn không ngần ngại cầm kiếm giết chết đối phương."
"Nhớ lại ta vẫn còn sợ. Ta không giao dịch với hắn, ta nhất định sẽ chết. Hắn còn ép ta lấy Lưu Tinh Niệm cho hắn nữa."
Kiếm Hà Liên sâu trong đôi mắt có chút thương xót cho đối phương.
Mọi người nghe hắn nói xong, bất giác cảm nhận được một cỗ sợ hãi không tên, nhất là gia chủ Thanh gia. Thanh Hằng vẫn đang ở chỗ tên ác quỷ đó. Lão chỉ mong Thanh Hằng sẽ không gặp bất cứ vấn đề gì.
Thanh Phong tận dụng nước mắt cá xấu, thành công huy động lực lượng của hai gia tộc.
Cảm giác sợ hãi vẫn đang dâng trào trong hắn, dù có cổ trùng Thiên đạo. Hắn không dám lơ là xem thường đối phương.
Đặc biệt bên trong Cổ Nguyệt sơn trại còn có truyền thừa của Hoa Tửu Hành giả. Thịt muỗi cũng là thịt.
Kiếm Hà Liên gật đầu đồng ý: "Hắn nói chí phải, kẻ nguy hiểm thế này phải diệt cỏ tận gốc. Từ hai bàn tay trắng có thể đi lên được bước đường này, không chỉ được trời phù hộ, mà còn có năng lực. Tuyệt không thể giữ lại."
"Chưa kể hắn đã nghiên cứu luyện đạo trong nhiều năm, chắc cũng đang nhắm đến cổ trùng đó. Cổ Thần Niệm, đây chính là cổ trùng không theo nguyên tắc nhất.
Thanh Dương có chút hiếu kỳ: "Không theo nguyên tắc là có ý gì?"
"Cổ trùng này được luyện thành từ cổ Cường Niệm. Thời gian luyện cổ rất lâu, khoảng ba mươi ngày và ba viên Lưu Tinh Niệm . Nhưng thành quả lại rất xứng đáng, chính là từ một con cổ trùng nhất chuyển trực tiếp xông thẳng lên ngũ chuyển, hơn hết là giống Thiên Nguyên Bảo Liên, không cần chân nguyên để phát động. Thức ăn cũng rấ quý, đó là linh hồn của cổ sư."
"Cái gì?"
Mọi người đều chấn kinh khi nghe thấy những lời sét đánh này, loại cổ trùng nghịch thiên này thật sự tồn tại.
Thanh Phong khẽ nhăn mày lại: "Nếu thấy hắn đừng để hắn luyện thành cổ Thần Niệm rồi mới giết. Trực tiếp giết chết hắn đi, phần còn lại ta có thể xử lý được."
Hắn không như một số nhân vật phản diện nào đó, chỉ biết nói mồm. Một khi ra tay phải là toàn lực.
Sự khác biệt giữa Thiên Ca và Thanh Phong rất rõ. Một người là cô độc cả đời, tận dụng những gì có thể để phát triển. Một người là lãnh tựu tương lai của một gia tộc lớn, mĩ nữ vô số.
Cả hai đang phải đối đầu nhau trên một bàn cờ của chính họ. Kẻ bảo vệ và kẻ tận dụng cốt truyện vào mục đích của mình, rốt cuộc ai sẽ thắng.
Mật thất.
Thiên Ca đang dựa vào kệ chứa đầy cổ trùng, ánh mắt thẫn thờ nhìn vào gương. Kế bên là Trương Tam, hắn đang ngồi ngay bên cạnh hắn.
"Cậu ở đây được năm tiếng rồi. Không sợ bị nghi ngờ sao?"
"Bị nghi ngờ? Càng bị nghi ngờ không phải là chuyện tốt sao? U Minh Diện Linh."
"Ta không quen cái danh hiệu này đâu, cậu nên thu lại đi. Một đứa trẻ như cậu vậy mà có tâm cơ lớn như vậy, lừa gạt được nhiều năm đến như vậy."
Thiên Ca đã luyện cổ vô số, nhưng thất bại cũng nhiều vô số lần. Thành quả đầu tiên không phải là luyện thành cổ trùng, mà là tái luyện cổ. Cổ Cường Niệm bị hư hại nghiêm trọng, Thiên Ca đã dùng mọi thủ đoạn mới khôi phục hoàn toàn cổ trùng.
Với việc sở hữu cổ Thần Niệm, hắn có thể luyện hoá nhiều cổ trùng trong nháy mắt, tiết kiệm kha khá thời gian. Tăng mạnh khả năng luyện cổ.
Cổ phương và cổ tài Thiên Ca có được rất nhiều. Tất cả đều nhờ Trương Tam để lại cho hắn.
Ngay từ lúc chọn lựa cổ trùng trong vô số cổ phương của Đạo Thiên Ma Tôn. Thiên Ca đã nhắm vào cổ Thần Niệm rồi.
Đây chính là quân bài để hắn lật mệnh. Ở dòng thời gian không có sự can thiệp của các Tôn giả và Thanh Phong. Trương Tam cũng chẳng phải U Minh Diện Linh gì. Thiên Ca vẫn hợp tác với Trương Tam, nguyên thạch có được cũng nhiều, chỉ khác là tốc độ phát triển rất chậm.
Không có cổ phương, không có cổ tài phong phú. Lượng tài nguyên lúc đó so với hiện giờ càng muốn nghèo nàn, chứ đừng nói tới việc luyện thành cổ Thần Niệm. Phải trải qua mấy pha chật vật mới cải tổ lại Thiên Huyễn Linh Đồng được.
Bây giờ thuận lợi hơn bao giờ hết. Các Tôn giả đầu tư cho hắn không phải chỉ là thích đơn thuần, bọn hắn không có não tàn như vậy đâu. Đầu tư thế nào cũng sẽ dẫn đến kết cục Thiên Ca tự sát. Thiên Ngoại Chi Ma xuất thế càng lúc càng nhiều, bọn chúng đều góp một phần không nhỏ đến kế hoạch của bọn họ.
Hồng Liên chỉ tình cờ chú ý đến một người trong số đó, Thiên Ca. Phá hủy thứ đó chính là một phần số mệnh của hắn. Cũng có lúc đã thành công, rồi lại có thêm một Thiên Ngoại Chi Ma xuất hiện nữa, vòng lặp luẩn quẩn cứ thế diễn ra không hồi kết.
Lần đầu hắn nhìn thấy một viễn cảnh chính mình đã thành công. Trong vô vọng tìm lấy quá trình để chờ một vòng lặp mệt mỏi nữa.
Hắn bất ngờ, một thiếu niên có đôi mắt xanh lam đặc trưng, hắn từng bước đi lên bằng chính đôi bàn tay này. Hồng Liên cơ hồ chỉ nhớ đến đối phương từng nói: "Hãy để ta chứng kiến cái kết chân chính."
Thiên Ý dù có căm ghét Thiên Ngoại Chi Ma đến mức nào, thì nó vẫn phải chăm sóc hai Thiên Ngoại Chi Ma khác. Một người là quân cờ bắt buộc phải có, một người là quân cờ hộ vệ quân cờ trước đó.
Trên con đường bằng phẳng toàn đất đá và cây cối xanh um. Một cỗ xe ngựa đang chạy trên đường. Từ bên trong vọng lại những tiếng trò chuyện.
"Thanh Phong, khi nào mới đến Thanh Mao sơn vậy?"
Nghe Kiếm Hà Liên hỏi vậy, hắn cũng ôn tồn đáp: "Con ngựa này nhà ta bồi dưỡng rất tốt, khoảng hai mươi ngày nữa sẽ tới nơi."
Để tránh bị phát hiện, Thanh Phong âm thầm dẫn theo ba người có tu vi tam chuyển và một lão già đạt tứ chuyển. Chỉ có hắn và Kiếm Hà Liên là công khai xuất hiện, còn lại tất cả đều ẩn mình trong bóng tối.
Thanh Phong được Hà Liên kể lại toàn bộ những gì nàng biết về cổ Thần Niệm. Yêu cầu ngoài ba mươi ngày, ba viên Lưu Tinh Niệm, quá trình này cổ Cường Niệm sẽ kết kén. Nên Thiên Ca sẽ giấu nó ở một chỗ nào đó.
Nếu có thể thì Thanh Phong muốn bốn người bọn hắn trộm lấy nó. Dù sao đây cũng là một loại cổ trùng cực kỳ nghịch thiên.
Sử dụng sát chiêu ngoài tiêu hao chân nguyên, nó còn tiêu hao rất nhiều suy nghĩ. Cổ Thần Niệm có thể bù đắp được điểm yếu này.
Sát chiêu chính là sử dụng nhiều cổ trùng cùng một lúc để tạo ra hiệu quả tốt nhất.
Trên giường, Thiên Ca vẫn như vậy, tu luyện ngày đêm. Chớp mắt đã năm ngày trôi qua.
Hắn hoàn toàn sở hữu hai Trư lực. Giờ phải đối mặt với những cổ sư khác, hắn đã hoàn toàn có con bài để sử dụng.
Vấn đề linh hồn của hắn đã sớm được giải quyết từ lâu rồi. Lực lượng linh hồn hiện giờ đã sánh ngang với ba ngươig trưởng thành. Tất cả chỉ cần đợi cổ Thần Niệm được luyện thành, là có thể cải tổ Thiên Huyễn Linh Đồng.
Ngoài ra Thiên Ca đã đã sắp xếp một số cổ trùng để ứng phó với những trường hợp khẩn cấp.
Quỷ Trảo, Hồn Chủng, Linh Ảnh Bộ.
Thiên Ca đang thầm tiếc nuối. Cổ Thoát Phàm không sử dụng bây giờ được, nếu muốn cần luyện thành Cổ Thần Niệm, cải tổ Thiên Huyễn Linh Đồng cũng vậy.
"Tạm thời chỉ có thể sử dụng những cổ trùng này thôi."
Đè nén những suy nghĩ này xuống, hắn lại tiếp tục tu luyện không khiếu. Thấy tốc độ luyện hoá nguyên thạch không được nhanh lắm.
Thiên Ca tập trung toàn bộ suy nghĩ để phát động cổ Nạp Linh. Nguyên thạch trên tay Thiên Ca phát ra sáng nhẹ, mới đó thôi nó đã hoá thành vụn.
Thiên Ca thầm tiếc chính mình đã bỏ lỡ nhiều thời gian như vậy. Sắc mặt bỗng trầm xuống, Thanh Hằng một bên đang tu luyện không khiếu có chút suy tư nhìn về bên này.
Bên trong không khiếu, mặt biển chân nguyên khoáy động nhẹ nhàng. Đó là điểm khởi đầu cho những đòn tấn công dồn dập, bề mặt không khiếu liên tục được cọ rửa bằng sơ giai chân nguyên.
Chất lỏng màu xanh văng lên lớp màn không khiếu, giống như mặt biển vỗ sóng vào bờ.
Vì quá phấn khích, Thiên Ca đã tu luyện cả ngày lẫn đêm, không ngủ một giấc nào cả. Tâm thần nhanh chóng hiện rõ sự tiều tụy. Dù linh hồn được nâng cao dẫn đến tinh thần trở nên cứng cáp hơn, nhưng tinh thần chính là thứ dễ bị hao mòn nhất.
Thanh Hằng vừa mở mắt ra, thấy đối phương chạy đi không rõ tung tích. Hắn đưa tay lên dụi dụi mắt, ngờ vực: "Chính mình đáng sợ như vậy sao?"
Thiên Ca điên cuồng chạy đằng đông rồi đến đằng tây, hắn không biết bản thân nên ngủ ở chỗ nào đây.
Hắn sợ Thanh Hằng sẽ tranh thủ thời cơ giết chết hắn. Vì hắn biết, Thanh Hằng chính là nữ cải nam trang, hiện đang thích một ca ca không cùng huyết thống. Chỉ cần có cơ hội nàng sẽ giết chết mình.
Hắn không còn suy nghĩ nhiều như vậy được nữa. Trong mơ hồ hắn đi đến phía sau ngôi nhà.
Ngay khi mí mắt nặng nề trầm xuống, cơ thể Thiên Ca mệt mỏi tựa về phía bức tường gỗ. Một ký ức lãng quên, giờ đây lại hiện hữu trước mắt.
Một thiếu niên chạc tuổi hắn, sức sống dồi dào. Thiên Ca cảm thấy một chút không tự nhiên, vì đối phương đang bắt trước chính mình. Nói đúng hơn là hắn không có cảm xúc, tất cả chỉ là nương theo suy nghĩ của mình.
"Thiên Ca, ngươi học tiêu hả? Vậy ta cũng học thử!"
Kết quả chưa được bao lâu thì Thiên Ca đã bỏ giở ương ương, còn Ly Ca đã nắm được phần trung.
"Ngươi nói xem, khi nào "Cổ Chân Nhân" mới được giải khai, chờ ngày bễ nghễ chúng sinh?"
"Ta không biết nữa! Nếu có thể, ta cũng muốn nhìn thấy cái kết chân chính này."
"Ta nói thật, ngươi rất thông minh. Nhưng lại hơi khuyết khuyết. Ngươi hiểu ý ta chứ?"
Hồi ức kết thúc, Thiên Ca đã ngủ ở đằng sau nhà một giấc. Ánh mắt đảo qua xung quanh.
Sự vô ý này chính là một lời cảnh tỉnh. Hắn nhận ra chính mình vẫn còn chưa cần thận, để lộ nhiều sơ hở như vậy.
"Ta vậy mà ngủ cạnh người ta lâu như vậy?"
"Thế giới này tuyệt không thể tin tưởng vào một ai!"