Chương 18: Đang sửa

Chương 13: Luyện cổ Thần Niệm.

Thanh Hằng đứng một bên ở bức tường bên cạnh nghe xong, không khỏi có chút tổn thương: "Đối phương rốt cuộc phải trải qua những gì mới có loại tâm tính như vậy?"

Khung cảnh buổi chiều tà, ánh hoàng hôn sắp buôn xuống. Gió xuân tranh nhau bao phủ trời đất, điều này vừa nhẹ nhàng cũng vừa tàn khốc.

Tàn khốc vì là tranh đấu, tranh đấu là gì? Chính là chiến đấu cho tới khi một bên còn lại nôn ra hết lợi ích, thể trạng thảm hại. Nhẹ nhàng vì không phải những cuộc chiến đẫm máu.

Thiên Ca không tu luyện không khiếu nữa. Thay vào đó là dành một ngày để ổn định tinh thần, chuẩn bị luyện cổ.

Sáng sớm, Thiên Ca dậy sớm đi sang nhà Trương Tam. Ý chí tràn đầy quyết tâm.

Hắn đi đến mật thất trước đó, Trương Tam vẫn đang đứng đó đợi hắn.

Cánh cửa mở ra, ánh mắt Thiên Ca va vào một đống cổ tài trên bàn.

Ba viên Lưu Tinh Niệm, cổ Cường Niệm, cổ dệt trùng, Tam Tiêu Thanh Tiên, Hoả Nhãn Độc Trùng,...

Thiên Ca trước hết ngồi xếp bằng. Tà áo màu xanh chạm xuống đất, tâm tình của hắn bỗng trở nên sáng suốt.

Cho cổ Cường Niệm ăn Lưu Tinh Niệm, cho cổ Hoả Nhãn Độc Trùng đối đầu với con cổ này. Sau đó để cổ trùng giết chết Hoả Nhãn Độc Trùng, hấp thu tinh hoa của nó. Tiếp đến cho cổ Cường Niệm cắn nuốt một viên Lưu Tinh Niệm khác nữa, ánh sáng nó tản ra càng lúc càng rõ rệt, sau đó lại để cổ trùng đối đầu với một con cổ nữa.

Trương Tam thần sắc nghi hoặc: "Ta nhớ trong cổ phương hoàn toàn không có bước đấu cổ mà?"

Cổ phương cổ Thần Niệm không phải ai cũng có thể xem được. Nó bắt nguồn từ truyền thừa của Đạo Thiên Ma Tôn. Sau bao nhiêu năm thời gian, thứ người ta nhớ được rất ít.

Đám người Thanh Phong có thể chắc chắn rằng cổ phương này chính là một phần truyền thừa của Đạo Thiên Ma Tôn. Vì thế U Minh Diện Linh rất có thể là Thiên Ngoại Chi Ma.

Bọn họ đoán đúng, nhưng Trương Tam chẳng phải là Thiên Ngoại Chi Ma gì. Chỉ đơn là giản quân cờ để chuyển giao truyền thừa mà thôi.

Thiên Ca bị hỏi về vấn đề cổ phương, hắn khẽ nhăn mày lại: "Có những chuyện ông không nên biết thì sẽ tốt hơn."

Ngay khi hắn nói ra những lời này. Trương Tam cảm nhận được mộ cỗ sát ý thoáng qua. Trong lòng không khỏi bàng hoàng, sát khí này thì sao chứ, miễn sao báo thù cho ta là được rồi.

Sau khi cổ Cường Niệm cắn nuốt những nguyên liệu quan trọng, nó nhả ra những sợi tơ cứng rắn, những sợi này không ngừng quấn quanh nó tạo thành một cái kén.

Trong cái kén mơ hồ nhìn thấy huyết quang sáng nhẹ.

Làm xong việc, Thiên Ca thở phào một hơi. Nhưng đây cũng chỉ mới là bước đầu tiên, bước tiếp theo là không ngừng bổ sung các loại cổ tài quý giá, dĩ nhiên tiêu hao không ít chân nguyên.

Tổng lượng Thiên Ca và U Minh Diện Linh cung cấp cũng chỉ gần đủ thôi. Khoảng cách giữa cái gần đủ là rất lớn.

"Thôi vậy, để ta giúp ngươi. Cái mạng này chẳng còn sống được bao lâu nữa, chi bằng giúp ngươi luyện thành con cổ này."

Trương Tam thở dài một hơi khi thấy hồng quang càng lúc càng khuếch trương.

Ánh sáng chiếu thẳng lên mặt Thiên Ca, càng làm rõ những giọt mồ hôi đang cố chảy xuống. Chân nguyên trong không khiếu càng lúc càng hao hụt.

Trương Tam nhẹ nhàng đặt tay lên chiếc kén, quán chú chân nguyên vào trong. Thiên Ca khẽ thở phào một hơi.

Thời gian trôi qua mỗi lúc một nhiều. Khuôn mặt Trương Tam đã già hơn mười tuổi. Thiên Ca vẫn giàu sức sống như vậy.

Trước khi chết hắn vẫn còn nhiều lời trăn trối: "Tất cả ý chí của ta đều giao lại cho ngươi, bên cạnh đó còn có thứ này."

Vừa nói lão vừa lấy ra một chiếc mặt nạ. Tên nó là U Minh Diện Linh, cổ trùng tam chuyển, không cần chân nguyên để phát động.

Thân thể càng lúc càng suy nhược do bị cổ trùng phản phệ. Hồng quang không ngừng hút lấy hút để chân nguyên, cùng thọ nguyên của lão. Trương Tam đang phải hứng chịu phản phệ do không đủ chân nguyên để luyện cổ.

Sắc mặt Thiên Ca càng lúc càng lo lắng. Nhìn thấy đối phương như vậy, Trương Tam cuối cùng cũng nói ra những bí mật cuối cùng: "Ta có một sát chiêu muốn dạy ngươi. Ngươi nghe cho kỹ đây, Quỷ Khóc Thần Sầu, Thiên Địa Môn Quan, Vĩnh Lai, Vong Hồn Toả."

Hơi thở càng lúc càng dồn dập, hồng quang càng lúc lại càng phát sáng hơn. Nguyên thạch trên tay Thiên Ca chậm rãi tan thành bụi phấn.

"Ta xin lỗi, là ta vô dụng. Nếu biết trước sẽ có ngày như thế, ta tuyệt sẽ không dây dưa với nàng lấy lần nào nữa!"

Lão không giữ được thăng bằng mà ngã về sau, tờ giấy trong túi áo cũng thuận thế bay về phía Thiên. Mất đi một trợ lực, chiếc kén chuyển mục tiêu sang hắn.

Hắn chỉ nhếch môi lên, sau đó lam quang loé lên trong mắt. Hắn nhanh chóng luyện hoá toàn bộ những khối nguyên thạch chất đầy dưới sàn, chân nguyên trong không khiếu được bù đắp được một nửa.

"Mục đích của ta đã thành công, chân nguyên để luyện con cổ này còn nhiều hơn cổ Thần Niệm nữa, nhưng với ta không thành vấn đề. Diệt trừ Trương Tam, đoạt lấy bí mật truyền thừa."

"Xem ra không còn ai cản ta trong kế hoạch này rồi."

Cái chết của Trương Tam đúng là trống vánh, chẳng gợi lên một chút thống khổ nào. Chỉ đơn giản là mình bị lừa đi chịu chết, hắn có cổ trùng luyện hoá nhanh nguyên thạch, nên có thể cứu sống Trương Tam, nhưng tại sao hắn lại làm thế. Con người là thế đấy, dưới con mắt của Thiên Ca người có quá khứ bi thương, người có năng lực xuất sắc bất quá chỉ là một nhân vật phụ. Bọn hắn bắt buộc phải chết khi cần, phải sống để hoàn thành nhiệm vụ.

Nhân vật phụ chỉ là những con cờ trên những bàn các khác mà thôi. Thiên Ca cũng là một nhân vật phụ, hắn chỉ là một quân cờ có địa vị cao hơn mà thôi.

Nhân vật phụ, đâu ai sẽ quan tâm tới tâm trạng cùng quá khứ của bọn hắn. Thứ đọc giả quan tâm đơn thuần là nhân vật chính như thế nào, hắn cùng phản diện sẽ xảy ra mâu thuẫn ra sao.

Hồng quang dần dần thu lại trong cái kén to bằng quả bóng. Hắn ôm lấy đạo cổ trùng này, Nụ cười của Thiên Ca dần loé lên sự quỷ dị và âm u.

"Sắp tới sẽ rất thú vị đây!"

Trong bóng tối, đôi mắt của Thiên Ca loé lên lam quang, nó nhảy múa như hoả diễm đến từ địa ngục, rất đáng sợ.

Sau khi Trương Tam chết, mọi tài sản của hắn cũng thuộc về Thiên Ca hết.