Chương 4: Cổ cồn đỏ

Reginald nép sát vào một góc trong toa tàu, nơi ánh sáng mặt trời không thể chiếu vào người cậu. Olivia nhìn thấy, nhưng nghĩ cậu ta chỉ mệt nên không thắc mắc thêm. Vẻ mặt Reginald lúc này trông có vẻ khá hơn khi còn ở khách sạn.

– Tôi thấy cậu có cả vỏ chai 151 trên bàn. Hoặc là cậu bị điên, hoặc là cậu chỉ mua một đống rượu rồi nốc bằng sạch mà chẳng quan tâm đến việc chúng kết hợp với nhau sẽ tạo ra vị như thế nào. – Olivia bật cười nhìn Reginald.

Reginald im lặng.

– Absinthe nguyên chất? Chẳng mấy ai dùng thứ đó mà không phải pha loãng ra cùng đường chứ đừng nói là còn kết hợp với rượu khác nữa! Sao cậu có thể uống được? Cậu đã gặp may với cô gái nào chưa?

– … Không, các cô gái ghét tôi. Tôi chọn Absinthe chỉ vì tôi thích màu xanh ấy. – Reginald khẽ lắc đầu và cười ngại ngùng, thấy không thoải mái chút nào khi một người không quen biết cứ nói liên tục như vậy. – Cậu có vẻ—am hiểu, Olivia. Từng uống chúng rồi à?

Olivia lắc đầu.

– Đắng lắm! Nếu lần sau cậu muốn thứ gì màu xanh, tôi xin gợi ý Chartreuse. Thật sự không ngờ cậu vẫn còn đủ sức để trò chuyện với tôi tới tận bây giờ đấy.

Reginald lấy ra cặp vé và đưa cho Olivia, nhẹ nhàng nói:

– Cầm lấy và đưa cho người soát vé khi ông ta tới đây, được chứ? Phải hơn mười bốn dặm nữa mới tới Forest Hill, tôi muốn đi ngủ một chút. Khi nào tàu dừng làm ơn hãy gọi tôi dậy. Tôi ngủ say lắm, cứ trùm kín mặt tôi rồi bóp cổ nếu thấy cần thiết.

– Ơ…

Olivia không biết phải phản ứng ra sao khi Reginald chẳng giải thích gì thêm, cứ thế mà nằm xuống ngủ ngon lành. Cô bé nhìn toa tàu riêng mà Reginald đã đặt, tự hỏi anh bạn này phải bỏ ra bao nhiêu tiền để có được một vị trí tốt đến như vậy. Đứa con gái nghịch tóc Reginald và tiện tay tát vào mặt cậu ta, nói lầm rầm:

– Với tốc độ như thế, chẳng mấy chốc mà tới Forest Hill… Sao cậu không chọn thứ gì đi chậm hơn hả? Đến nơi rồi, cậu sẽ về nhà cậu, còn tôi biết đi đâu đây?

“Vé, làm ơn!” – Tiếng gọi làm Olivia giật mình. Nhân viên soát vé đẩy cánh cửa toa tàu ra, nhận cặp vé từ tay Olivia. Ông nhìn anh chàng đang nằm ngủ mê mệt, với đứa con gái tỉnh như sáo bên cạnh.

– Il a passé la nuit sur la corde à linge? (Anh ấy đã trải qua một đêm vất vả?) – Olivia cười gượng và nhún vai.

“Gái Pháp? Chẳng trách!” – Người soát vé tặc lưỡi bỏ đi.

Olivia nhìn Reginald, thở dài:

– Cậu may mắn lắm đấy, cậu biết không? Vì cậu vẫn còn nhà để về, Reginald ạ.

Con tàu lướt đi, rặng cây xanh rì ngả những vệt bóng đen vào nơi Olivia đang ngồi. Cô bé chẳng biết làm gì ngoài đưa hai bàn tay nghịch ngợm những tia nắng chiếu qua khung cửa, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Reginald nằm ngủ say.


Đoàn tàu chạy chậm dần. Olivia rời khỏi ghế ngồi đúng lúc con tàu phanh lại, bị ngã chúi về phía trước theo âm thanh chói tai của kim loại mài lên nhau. Cô bé đứng dậy, lay mạnh vai Reginald mà gọi lớn:

– Reginald, dậy thôi! Đến nơi rồi!

– …

– Reginald, tôi không muốn bóp cổ cậu!

Trạng thái nằm ngay đơ của Reginald khiến Olivia nổi cáu.

– Được! Cậu cứ nằm đấy!

Olivia lấy áo khoác của chính Reginald trùm lên đầu cậu ta, ra sức bóp nghẹt cổ anh chàng đang ngủ. Đúng như mong đợi, Reginald bật dậy, vội bỏ tay cô bé ra.

– Bình thường cậu cũng như thế này hả? – Olivia thắc mắc, tưởng rằng Reginald ngủ li bì như vậy là vì say rượu.

– Đúng vậy. – Reginald vội vã sửa lại đầu tóc và quần áo. – Cậu có muốn ăn gì không?

– Có. Tôi đói lắm! – Olivia gật đầu đầy hào hứng.

Reginald cho tay vào trong túi áo, lần tìm ví tiền. Cậu muốn làm phân tán tư tưởng của Olivia trước khi cô bé có ý định hỏi han thêm điều gì.


Trời nắng nhẹ và quang mây, thỉnh thoảng lại có một vài cơn gió mùa thu thổi lộng vô cùng mát mẻ nhưng Reginald thì như một kẻ lập dị trong ánh nhìn của người đi đường với cái ô khổng lồ tỏa bóng đen trùm khắp nửa người. Sau một khoảng thời gian ngắn vật lộn với việc hỏi thăm đường xá và đi lại, cậu cũng đưa được Olivia tới một quán trọ phục vụ kèm ăn uống. Tại đây, hai vị khách dùng bữa trưa với khoai tây nghiền và cá mòi – món duy nhất mà nhà trọ ấy có.

– Tôi ghét đồ ăn này! – Olivia than thở, gẩy qua lại đống sền sệt mùi gây tanh trên đĩa. – Sao chúng chán và khó nuốt vậy?

– Ăn đi, Olivia. Còn cả một chặng đường dài… – Reginald mệt mỏi đáp.

– Cậu cũng đâu có ăn, Reginald! Nhìn đĩa cậu đi! – Olivia gắt lên, cảm thấy Reginald thật ngớ ngẩn khi lần nào cũng mua hai phần thức ăn nhưng cậu ta thậm chí còn chẳng động vào cái thìa.

Reginald nhìn xuống chiếc đĩa vẫn còn nguyên của mình, nhận ra không thể nói được gì hơn với Olivia nữa.

– Hãy ăn tạm đi. Chúng ta cần có sức để đi tiếp. Tôi có một tin tốt và một tin xấu, cậu muốn nghe cái gì trước?

– Tốt trước. – Olivia đáp trống trơn.

– Tin tốt, là từ giờ đến chiều tôi sẽ ngủ tiếp nên cậu có thể làm gì tùy ý, miễn đừng đi lạc…

– Còn tin xấu? – Olivia tò mò.

– Tin xấu là tôi sắp hết tiền nên chúng ta sẽ phải đi bộ. – Reginald phũ phàng trả lời. – Vì vậy tôi khuyên cậu hãy im lặng và ăn đi.

– Tôi không tin! – Olivia đập tay lên bàn. – Ví cậu dày thế cơ mà!

Reginald ra hiệu cho Olivia giữ trật tự, lắc đầu.


Sau bữa trưa qua loa, Reginald muốn thuê phòng để nghỉ lấy sức cho buổi chiều. Kém may mắn thay, số phòng ở tầng hai phân nửa đã bị thuê hết, phần còn lại thì xuống cấp nặn nề. Người chủ gợi ý một chỗ trên gác mái, có hai giường ngủ. Reginald đành chấp nhận. Tới nơi, cậu treo áo khoác lên mắc, xếp va li dưới sàn và nằm co ro lại trong lớp chăn chỉ đủ che hai phần ba cơ thể. Diện tích chật chội của phòng, cùng kích cỡ khiêm tốn của chiếc giường hẳng đủ để một người cao như Reginald cảm thấy thoải mái. Trước khi ngủ hẳn, cậu không quên dặn Olivia:

– Cứ quay lại đây lúc hoàng hôn là được.

– Nghèo mà còn tiêu hoang vào uống rượu! – Olivia nói lầm rầm. Cô bé đi tới khung cửa sổ, ngước mắt nhìn ra con đườn sạch sẽ nhưng vắng vẻ bên ngoài.

– Ở đây chỗ nào cũng giống nhau, cứ dốc lên rồi lại dốc xuống! Tôi biết đi đâu đây, Reginald?

“Có lẽ mình cũng nên nghỉ một chút. Đi cả một buổi sáng rồi còn gì…”

Ngồi tựa lưng vào giường, Olivia lấy tay che miệng ngáp, cảm thấy hai mắt mỏi dần.

– Mẹ, cha, đây là Olivia. Cậu ấy không còn nơi nào để đi cả, chúng ta có thể cho cậu ấy ở lại không? – Reginald nói với một người đàn ông và một người phụ nữ đứng trước cổng ngôi nhà hai tầng, sân trước trồng hoa cẩm tú cầu xanh dọc theo hàng rào trắng. Thật là một ngôi nhà ngoại ô kiểu mẫu!

– Xin chào quý ông và quý bà. – Olivia cười ngại ngùng, hơi cúi đầu chào cha mẹ Reginald, hy vọng sẽ tạo được thiện cảm.

– Cậu ấy không nói được tiếng Anh, nhưng sẽ học dần thôi. – Reginald bẽn lẽn gãi đầu.

– Không. – Người đàn ông lạnh lùng đáp. Chúng ta là những người có địa vị và được giáo dục đàng hoàng, không thể chấp nhận một kẻ lang thang không người thân thích như vậy được.

– Chúng tôi không chào đón những người như cô. Làm ơn, hãy đi đi. – “Mẹ” Reginald cũng phũ phàng trả lời.

Họ đẩy Olivia ra ngoài, ném tung chiếc va li đi như con mụ béo đó và những kẻ khác đã làm với cô bé. Olivia đứng sau chiếc cổng đã bị khóa, cô đơn và lạc lõng; xung quanh cô bé, mọi người bắt đầu chỉ trỏ, cười cợt và bàn tán xì xầm…

“Là mơ!” – Olivia giật mình tỉnh dậy, bỏ chăn sang bên cạnh, nhận ra mình đã ngủ quên, còn Reginald thì thu dọn xong xuôi từ lúc nào không rõ.

– Đi nào. – Reginald nói, mở sẵn cửa ra cho Olivia. Cô bé mặc lại chiếc áo khoác, thở dài và bước đi một cách chậm chạp.

Giấc ngủ ban trưa có vẻ đã mang lại năng lượng cho Reginald. Không còn vẻ ủ rũ và choáng váng — cậu ta đi rất nhanh, mỗi bước chân sải dài và đều giống những người lính đi diễu hành khiến Olivia gần như phải chạy theo để đuổi kịp.

– Chúng ta đi tắt qua đường rừng cho tiện. Cậu thấy thế nào? – Reginald hỏi, nhưng đôi chân cậu thì tiến về phía khu rừng dẫn lên đồi trước cả khi Olivia kịp nói ra rằng cô bé đồng ý hay không.

– Tùy cậu… – Olivia trả lời với vẻ chán nản, nhận ra giây phút mình bị Reginald bỏ rơi càng lúc càng đến gần.

– Vậy thì đi nhanh lên, Olivia. Trời tối nhanh lắm.

– Sao? Cậu sợ thú dữ à? – Olivia cười nhạo.

– Không, tôi sợ con người hơn, nhất là bọn cướp. Ở nơi vắng vẻ như thế này, nếu không cẩn thận… – Reginald vừa rảo bước vừa nói, không buồn quay lại nhìn Olivia.

Đi bộ được một đoạn, chợt Reginald cảm thấy có gì đó không đúng. Nghe thấy tiếng bước chân loẹt quẹt và hơi thở ngắn của người bạn đồng hành mỗi lúc một cách xa dần, cậu bèn tạm dừng, nhận ra cô bé đã bị bỏ lại phía sau một khoảng tương đối.

– Sao vậy? – Reginald chau mày lại, tỏ ra khó chịu trước sự chậm chạp của Olivia.

– Tôi không nghĩ mình đi nổi nữa. – Olivi đứng khựng lại bên một gốc cây sồi gần đó, tay chống lên đầu gối. Cô bé lau mồ hôi trên trán, thở gấp, cảm thấy mình thật yếu đuối và vô dụng.

“Mình từng đi còn nhiều hơn thế này gấp mấy lần mà đâu có mệt đến thế?”

– Trời sắp tối rồi, Olivia. – Reginald chỉ lên bầu trời ngả dần từ ánh vàng sang lam. Ở vùng có địa hình đồi núi, ngày rất ngắn và nhiệt độ hạ rất nhanh khi đêm xuống. Cậu biết Olivia chịu lạnh không giỏi nên càng thúc giục hơn.

Olivia xua tay, biết sức lực của mình đã đến giới hạn.

– Tôi xin lỗi…

Hơi chần chừ một lát, người bạn cất tiếng thở dài khi nhận ra quãng đường hai người đi được còn chưa hết một nửa con dốc của quả đồi. Cậu dắt Olivia đi thêm một chút, tới chỗ có bãi cỏ để nghỉ chân.

– Ngồi xuống đi. – Reginald cởi áo khoác ngoài của mình ra đưa cho Olivia, không đành lòng nhìn đứa con gái run cầm cập theo từng đợt gió rít làm rung chuyển cả những ngọn cây lớn. – Tôi đi kiếm chút củi, mặc tạm cái này đi. Cứ lấy nốt cái còn lại nếu cậu cần.

– Cậu không lạnh à? – Olivia nhìn Reginald từ phía sau, cảm thấy ngỡ ngàng trước đôi vai rộng và dốc của cậu ta. Trước đó cô bé luôn nghĩ rằng vẻ tráng kiện Reginald có được là nhờ lớp độn vai bên trong áo khoác, thì ra không phải.

– Cho dễ vận động hơn thôi. – Reginald bước đi, mang theo chiếc mũ.

Cuộn tròn trong hai lớp áo khoác rộng thùng thình ấy, Olivia thấy chẳng có chút hơi ấm nào. Nhưng, ít ra chúng vẫn có thể giúp đối phó với những cơn gió trên đồi — điều cô bé cần lúc này nhất. Olivia ngồi một mình, suy nghĩ lan man về chặng đường mà mình đã đi, về những kẻ mình đã chạm trán, về người bạn đồng hành – cũng là thiếu niên có kích thước “khổng lồ” nhất mình từng thấy.

Reginald trở về với đống cành cây khô ôm đầy ắp hai cánh tay. Cậu đặt chúng xuống đất, nhìn Olivia bằng ánh mắt thương hại.

– Tôi biết đánh lửa đấy! – Đứa con gái nhanh nhảu, không muốn tỏ ra mình là đồ vô dụng sau khi đã làm cho Reginald phải dừng lại. – Chỉ cần mài hai cành cây và…

Olivia chà hai cành cây vào nhau, không có gì xảy ra cả.

– Chết tiệt! – Olivia cáu kỉnh ném chỗ cành xuống.

Reginald nhìn Olivia bằng nửa ánh mắt. Đứa trẻ này đúng là nhanh nhảu đoảng.

– Tôi mượn con dao được không? – Reginald chìa tay về phía Olivia để lấy. Cậu nhặt một hòn đá gần đó, đánh lưỡi dao lên trên vài lần. Những tia lửa bắt đầu lóe lên, bén vào chỗ củi , chẳng mấy chốc tạo thành một đám lửa lớn.

– Cảm ơn Reginald. – Olivia tiến lại gần đống lửa, cảm thấy dễ chịu vô cùng.

– Không có gì. – Reginald trả lại con dao, đưa chiếc mũ chứa đầy những quả nhỏ bên trong cho cô bé. – Ăn đi, là dâu dại.

Olivia rụt rè nhận lấy nhưng chưa dám ăn ngay. Từ lúc còn ở Rouen tới giờ, chưa một ai tốt và tận tình với cô bé đến vậy. Reginald không hỏi nhiều, nhưng cậu luôn biết Olivia cần gì, sẵn sàng giúp đỡ một cách hào hiệp và không đòi hỏi dù thái độ có hơi tỏ ra bề trên. Điều đó khiến Olivia có đôi chút nghi ngờ lòng tốt của anh bạn này. Thật không tự nhiên chút nào khi Reginald cứ chu đáo một cách quá đáng đến vậy.

– Cậu, cậu có thấy vui không, Reginald? – Olivia đưa lại một nửa số dâu trong mũ.

Reginald lắc đầu, tỏ ý nhường hết dâu cho cô bé nhưng Olivia lại hiểu lầm rằng cậu ấy không vui.

– Cậu sắp về nhà rồi mà. – Olivia cười buồn. – Giường ấm, trà nóng và tất nhiên là cả cha mẹ đang đợi cậu ở đó mà…

Reginald không nói gì hết, chỉ bỏ thêm củi vào.

– Cha mẹ cậu tốt chứ? – Olivia nhăn mặt lại vì vị chua của dâu.

– Họ rất tốt.

– Cậu yêu họ không? Họ có yêu cậu không? – Olivia tiếp tục hỏi vòng vo. – Cậu có việc phải đi xa nhà đúng không? Vì tôi nghĩ người như cậu thì chẳng có lý do gì mà bỏ đi cả.

– Tôi… – Reginald ngập ngừng. – Cậu yên tâm, họ không đuổi tôi đi…

– Ừ. Tôi cũng nghĩ vậy… – Olivia mỉm cười.

Olivia hỏi một câu không đầu đuôi và Reginald sẽ trả lời lại thật ngắn gọn, cả hai cứ như vậy một lúc lâu. Nếu Olivia không hỏi gì, Reginald cũng sẽ không nói thêm nữa.

– … cậu bỏ đi lâu như vậy, bố mẹ cậu hẳn nhớ lắm. – Olivia che miệng ngáp. – Dù sao thì…

– Lấy một cái áo của tôi ra mà trải xuống đất, kẻo bị cảm lạnh. – Reginald nhắc nhở.

– Chúc ngủ ngon, Reginald…

– Ngủ ngon, Olivia. – Reginald thở dài, cảm thấy như được giải thoát.

Olivia nhắm mắt lại, nhanh chóng ngủ thiếp đi bên đống lửa và “chiếc chăn” đen quấn gọn quanh người. Reginald thỉnh thoảng lại bỏ một vài cành cây vào để duy trì sự cháy, hoặc cầm chúng mà nguệch ngoạc những nét vô hình lên cỏ. Cậu nhìn lên bầu trời xanh đen được chiếu sáng bởi muôn vàn vì sao lấp lánh, tiện quan sát luôn cả cô bé đi chung đường. Ánh mắt dò xét của cậu lướt đi từ những sợi tóc nâu xoăn bù xù vướng trên gương mặt trái xoan vã mồ hôi trộm của Olivia, tới cặp lông mày rậm và rối, rồi tới chiếc mũi tròn xinh lấm tấm đốm nâu và đôi môi mỏng nhợt nhạt. Đêm đã khuya, âm thanh duy nhất còn lại lúc này là tiếng gió vi vu, tiếng những cành cây khô xào xạc va vào nhau và tiếng kêu lác đác của những con thú nhỏ trong rừng. Thỉnh thoảng lại có một trận gió lạnh kéo tới, làm Olivia hắt xì và ho lên những tiếng lục khục đầy mệt nhọc.

– Cậu còn thức không? – Reginald cất tiếng hỏi nhỏ, tiện lấy thanh củi chọc vào đầu Olivia.

Cô bé nằm im lìm.

Reginald đứng dậy, lấy chân đẩy người Olivia lăn lệch sang một bên. Thấy đứa con gái không có phản ứng gì, cậu mới yên tâm lẳng lặng rời đi.

Ánh trăng sáng in bóng một người đàn ông trẻ áo trắng chạy lướt qua những bụi cây trong đêm đen. Tiếng côn trùng, tiếng cú đêm vang lên đều đều trong sự tĩnh mịch và âm u của khu rừng…


Ánh mặt trời và những cơn gió mát buổi sáng đánh thức Olivia. Cô bé vùng dậy trong đống áo bị bắt lẫn vào nhau do lăn lộn, nhận ra đống lửa đêm qua đã tắt từ lâu.

– Reginald, đêm hôm qua…

Cơn ho kéo tới ngắt quãng câu nói của Olivia. Không có Reginald nào ở đây cả.

– Reginald, cậu đâu rồi? – Olivia gọi lớn.

“Reginald đi đâu rồi?”

Olivia cuộn đống áo khoác vào trong tay, lo rằng Reginald đã bỏ mình mà đi. Nhưng điều đó thật vô lí, đồ của cậu ta vẫn còn ở đây. Rồi cô bé nheo mắt lại, nhận ra ở hướng mặt trời mọc có một đống gì đó màu trắng cộm lên trên nền cỏ, bèn chạy tới.

– Reginald! – Olivia gọi to. – Dậy đi! Sao lại nằm ở đây?

Đúng như cô bé nghĩ, đó là Reginald đang nằm sấp dưới đất. Olivia lay mạnh cậu ta dậy, lo sợ có chuyện gì không hay đã xảy ra.

– Trời sáng rồi! – Cô bé lật người Reginald lại.

– Chúa ơi! – Giọng Olivia lạc đi, suýt thì bật khóc. – Reginald, đêm hôm qua cậu đã làm gì?

Olivia không dám tiếp tục nhìn. Người bạn đồng hành của cô bé hiện đang nằm bất động, lạnh ngắt và cứng đờ. Cái cổ áo trắng tinh bị nhuộm loang một màu nâu đỏ, khô cứng lại cùng chiếc ascot xanh cậu đeo.

– Ai làm thế này? – Olivia tháo khăn ra và kéo cổ áo Regiald xuống: không có một vết chém hay cứa nào trên cổ cậu ấy cả. Chỗ máu ấy có từ đâu?

Olivia rút chiếc dao găm đặt lên mũi Reginald. Lưỡi dao không bị mờ đi chứng tỏ Reginald đã ngừng thở. Rồi cô bé cúi thấp xuống, áp tai vào ngực cậu. Tim của cậu ta không đập! Olivia hoảng hốt đánh rơi con dao xuống đất, nước mắt bắt đầu rơi.

– Tại sao cậu lại chết? Tại sao cậu lại chết đúng lúc này, Reginald? Đừng bỏ tôi một mình ở đây!

Olivia rũ chỗ áo khoác đen, phủ lên người chủ của nó. Chiếc ví dày của Reginald rơi xuống đất, văng ra tất cả những gì có bên trong.

“Cái gì?”

Olivia buồn bã nhặt chúng lên, nhận ra cái ví ấy dày không phải vì đựng tiền mà vì chứa rất nhiều giấy tờ. Cô bé vội vã cất hết vào trong, đem trả lại chỗ cũ. Xách lấy va li, đứa trẻ lang thang định sẽ đi tiếp dù không còn ai bên cạnh. Thấy xung quanh mình chẳng là gì ngoài màu xanh của những cụm sồi và thông cao vút trong rừng, con bé ngồi thụp xuống đất, bật khóc nức nở. Con người vốn không sống theo lý trí nhiều bằng cảm xúc. Nước mắt Olivia cứ rơi và con bé không thể hiểu nổi tại sao nó lại khóc.

“Tôi đã đi cả một chặng đường dài từ Pháp đến đây chỉ để mắc kẹt ở nơi này với một cái xác chết?” – Olivia không thèm ngăn dòng cảm xúc vỡ òa của mình lại, cái chết của Reginald đến quá đường đột. Cậu ấy đâu có làm gì sai, chưa kể còn rất tốt. Người tốt như Reginald không đáng phải chết oan uổng nơi rừng núi hẻo lánh như thế này.

– Olivia!

Olivia giật bắn người, hét toáng.

– Là tôi đây. – Reginald nhỏm dậy trong lớp áo bùng nhùng.

Olivia ngỡ ngàng trong giây lát. Reginald còn sống? Sao lại thế được? Chẳng phải Reginald đã ngừng thở và tim cậu ta… Rồi chỗ máu đó…

– Tôi xin lỗi. – Reginald đưa cho Olivia chiếc khăn tay. – Lau mặt đi…

Sực để ý bộ dạng thảm hại hiện tại của mình, Olivia chộp lấy khăn, vội vã quay mặt đi để xì mũi. Trả lại chiếc khăn trắng, cô bé tức giận tát Reginald, gắt lên:

– Cậu làm sao vậy? Tôi đã lo đến chết!

– Làm ơn bình tĩnh lại đi, Olivia. Tôi chỉ đùa một chút thôi.

– Đừng có đùa bệnh hoạn kiểu đấy, Reginald!

– Tôi biết. Tôi xin lỗi. Tôi chỉ muốn cậu cười. – Reginald gãi đầu.

– Trông tôi có giống như đang cười không?

– Tôi cảm thấy có lỗi vì đã tỏ ra hợm hĩnh từ trước tới nay. Tôi thấy cậu có vẻ buồn. Nên khi đi kiếm củi, tôi đã…

Đó là câu nói dài nhất của Reginald mà Olivia từng được nghe, bị cắt ngang bởi cái ôm cô bé dành cho anh bạn chết hụt. Cái ôm ấy diễn ra ngắn ngủi và chóng vánh tới mức bản thân Reginald cũng không ngờ tới. Và khi Olivia đá mạnh vào cẳng chân Reginald, điều đó cậu càng không ngờ hơn.

– Đừng bao giờ làm như thế nữa! – Giọng Olivia vẫn còn run run.

Reginald xoa đầu Olivia như người lớn xoa đầu một đứa trẻ. Cậu kéo cô bé đứng dậy rồi ra nhặt lại đồ của mình.

– Được rồi. Chúng ta đi tiếp chứ? – Reginald đưa chiếc vali cho bạn đồng hành, cứ để nguyên đống áo khoác trên người cậu ta mà đi.

Và người bạn có cổ áo nâu đỏ ấy lại tiếp tục lên đường cùng Olivia, không thể từ bỏ cái thói quen tự bọc mình trong đống quần áo và mũ ô kín mít. Cả hai cùng nhau đi được một quãng dài, Olivia không rõ khoảng cách từ đó tới nhà còn bao xa, Reginald trả lời rằng còn hơn năm trăm thước nữa mới tới phần dốc bên kia.


– Ngôi nhà ở ngoại ô của cậu, chắc rộng và đẹp lắm đúng không? – Olivia nói bâng quơ.

– Nó cũng—vừa vừa. – Reginald ngập ngừng, không rõ nên mô tả nhà của mình như thế nào cho chính xác.

Cả hai đã dần bỏ lại khu rừng rậm rạp về phía sau. Olivia không quên ngoái đầu lại, cố gắng lưu giữ khung cảnh đầy lãng mạn và nên thơ của đôi hàng cây bồ kết ba gai ánh vàng bên chân đồi trong khoảnh khắc giao mùa này.

“Tạm biệt Forest Hill. Tao sẽ nhớ mày lắm!” – Olivia cười buồn. – “Thôi nào Olivia, cũng đâu quá tệ lắm…”

Reginald nhìn Olivia, hơi bặm môi lại để giấu nụ cười vô tâm. Cậu biết chính xác điều mà Olivia đang nghĩ vào lúc này, nhưng không muốn an ủi cô bé.

– Olivia này… – Reginald chợt lên tiếng. – Chúng ta đã tới nơi. Cậu cần đi tới đâu chỉ việc nói địa chỉ cho tôi, tôi sẽ hộ tống tận nơi.

– Cậu đâu cần phải… – Olivia chững lại, sợ rằng lời nói dối về nơi ở của mình sẽ bị lật tẩy.

– Đừng ngại, đưa cậu về nhà là việc tối thiểu tôi có thể làm. Chẳng phải cậu bảo tôi cậu cũng tới Forest Hill? Chúng ta đang ở đó đây.

Olivia lúc này hoàn toàn bế tắc, không rõ nên nói ra sự thật cho Reginald hay tiếp tục với trò chơi tung hứng. Cô bé nhìn xung quanh, hy vọng sẽ có một căn nhà vắng vẻ nào đó đủ để đánh lừa Reginald và chia rẽ hai người tại đây.

– Kia, nhà tôi ngay ở kia! Cậu không cần phải dắt tôi đi đâu! – Olivia vội chỉ tay về phía ngọn đồi thấp — nơi tọa lạc một tòa lâu đài cổ kính được xây bằng đá xám. Nó có phần mái chóp nhọn mang ảnh hưởng của phong cách Gothic, xung quanh lại không hề có nhà dân. Cô bé không định chọn địa điểm nổi bật như vậy, nhưng vì làm gì còn ngôi nhà vô chủ nào khác.

Reginald nhìn theo hướng chỉ tay, đôi mắt mở to vì ngạc nhiên.

– Cậu chắc chứ?

– Nó ngay gần mà. Cậu về nhà mình được rồi! – Olivia rối rít, hy vọng Reginald đừng có dai dẳng như thế nữa. – Cậu thật sự không cần đâu!

Reginald quyết định đi theo Olivia tới tận “nhà” cô bé, một lần nữa lại cùng đứa nhóc leo lên đồi. Càng lại gần, tòa lâu đài ấy càng hiện ra sừng sững và to lớn. Nó hẳn đã rơi vào lãng quên từ rất lâu rồi, mọi bức tường đều bị rêu phong phủ, bám đầy những dây leo thường xuân héo quắt. Dọc khắp khu vườn trồng những cây lê họ hồng1 ấy, lẫn lộn phía dưới là cỏ dại mọc um tùm cao ngập đầu gối người. Olivia đứng bên cánh cổng han gỉ, tay bám chặt vào song sắt, tỏ ra lúng túng thấy rõ.

1

Callery pear, tên khoa học là Pyrus calleryana.

– Nhà tôi đây rồi nên, cậu về đi Reginald.

– Cậu hãy mở cánh cổng kia ra và vào trong nhà. Như vậy tôi mới yên tâm mà đi được.

Olivia không biết phải làm gì, hết quay sang trái lại sang phải. Reginald khoanh hai tay trước ngực, thích thú nhìn bộ dạng bối rối của Olivia và buông lời châm chọc:

– Sao còn chần chừ? Mất chìa khóa hả?

Reginald cúi xuống chiếc va li của cậu, lấy ra một chùm chìa khóa lớn. Olivia nín thở theo quả tim đang đập lên đầy hỗn loạn, hai tay cô bé đổ mồ hôi hột, mặt thì nóng ran; hy vọng mọi chuyện đừng diễn ra theo cái tình huống mình biết sẽ có khả năng xảy đến nhất. Cô bé nhắm chặt mắt lại, không dám nhìn vào bàn tay Reginald khi cậu ta tra chiếc chìa khóa vào ổ.

Một tiếng “cạch” lớn vang lên, cánh cổng gỉ sét ấy được mở ra, kèm theo âm thanh kẽo kẹt của bản lề lâu ngày không được tra dầu bảo dưỡng. Olivia tự nguyền rủa bản thân, không hiểu nổi tại sao lại chọn đúng nhà của Reginald.

Reginald nhìn Olivia, không nói một câu nào cả. Cái nhìn lạnh lẽo của cậu như cứa vào trái tim của Olivia, đầy trách cứ, làm cô bé rùng mình vì sợ hãi.

– Thôi được, tôi đã nói dối cậu. – Olivia không biết phải làm gì ngoài thú nhận. – Đừng nhìn tôi như thế nữa!

– Tại sao? – Reginald hỏi mà không giấu nổi sự chán chường.

– Vì… – Olivia ngập ngừng. – Tôi không còn nơi nào để đi… Và cậu rất tốt với tôi nên tôi nghĩ rằng…

– Rằng…?

– Tôi xin cậu đấy, đừng hại tôi, tôi không biết phải đi đâu cả… – Olivia nói lí nhí, giọng run rẩy. Đôi mắt cô bé chợt đỏ hoe.

Reginald ôm lấy đầu mình, khẽ thở dài. Olivia không phải là em, cũng chẳng phải bạn của Reginald, cậu đâu cần gánh vác trách nhiệm. Nhưng, nếu bỏ mặc một đứa trẻ thân cô thế cô giữa nơi đồng không mông quạnh, liệu đó có phải là một việc làm đúng đắn?

Olivia ngước đôi mắt tròn xoe màu ngọc lam nhìn Reginald, trông thật đáng thương. Dù muốn hay không, cậu cũng chẳng thể cầm được lòng.

– Vào trong đi…

“Đúng như dự đoán!” – Olivia thầm tự đắc.

“Đừng tin ai cả…” – Reginald nhìn theo cái dáng bé nhỏ chạy lon ton qua cổng, khẽ thở dài. Dù sao thì đó cũng chỉ là một con bé yếu ớt, nó có thể làm được gì chứ?


Reginald đẩy tấm cửa gỗ dày đã sa xuống vì thời gian, tạo ra bản hợp âm cót két đến rợn người khi nó mài trên mặt đất. Một làn mây bụi lan ra, bay quanh mũi Olivia và Reginald, khiến họ hắt hơi liên tục. Nhận ra vài chú nhện nhỏ đang bò trên áo, Reginald rùng mình, vội vàng vẩy tay đi. Cậu nhìn vào bên trong lâu đài, tất cả những gì hiện ra chỉ là một màu xám của bụi phủ kín lên bề mặt mọi thứ. Những tấm ván gỗ lót sàn lâu ngày nay đã bốc lên mùi ẩm mốc, chúng bênh lên và phát ra từng tiếng kêu kẽo kẹt mỗi khi có bước chân qua.

“Mình sẽ phải dọn và sửa sang, rất nhiều.” – Reginald tự nhủ.

Olivia đứng nép mình bên cánh cửa, không rõ vì cảnh tượng tiêu điều của “ngôi nhà” hay sự im lặng của Reginald làm cô bé rụt rè.

Reginald gấp chéo một chiếc khăn và buộc nó lại qua tai, che kín nửa gương mặt; không quên đưa một chiếc khác cho Olivia để tránh hít phải bụi.

– Cậu có thể ngồi tạm ở cái ghế kia. Tôi sẽ đi tìm chổi và giẻ lau.

– Tôi cũng muốn giúp! – Olivia thấy thật khó xử nếu cứ ngồi không nhìn chủ nhà làm hết cả mọi việc.

Reginald gật đầu.

– Vậy cậu tầng trên, tôi ở đây.

Olivia đi theo hướng chỉ tay của Reginald lên chiếc cầu thang rộng thênh thang dẫn tới tầng hai của tòa lâu đài cũ nát. Mức độ thiện chí của cô bé với việc giúp đỡ Reginald không nhiều đến vậy, nhưng Olivia tò mò về nơi này. Cô bé đã từng nghĩ những ngôi nhà ở ngoại ô tất nhiên sẽ rộng hơn ở thành phố, nhưng một tòa lâu đài chắc chắn là điều chẳng ai ngờ được.

Tiếng bước chân của Olivia làm vài chú chuột nhỏ chạy ngược xuống và đâm sầm vào giày cô bé, kêu “chít chít” đầy hoảng loạn. Olivia giật mình tựa vào lan can để tránh chúng, ngay lập tức cảm giác ngứa ngáy do những đôi chân nhỏ lông lá của bầy gián bò trên tay làm cô bé vội vã rụt lại, nổi da gà.

“Ôi!” – Olivia thầm nghĩ trong bất lực.

Reginald đi dọc sảnh lớn, nơi mà cứ cách vài thước lại treo một bức tranh tường phía trên chiếc bàn nhỏ đặt bình hoa. Vừa đi, cậu vừa tiện tay nhặt những mảnh vỡ vụn dưới mặt đất. Đồ đạc được bố trí ở đây vốn đã theo một trật tự nhất định, lại cồng kềnh khó dịch chuyển nên không cần phải sắp xếp lại nhiều.

Reginald đứng trước một khung cửa sổ lớn đã bị tấm rèm nhung sẫm màu che phủ. Cậu hướng mắt ra khu vườn lớn phía trước, vượt qua cả cánh cổng sắt tồi tàn, về phía tán cây cổ thụ sum suê cành lá có những chiếc rễ sần sủi bò khắp mặt đất. Reginald vẫn nhớ như in từng vị trí một trong này, nhưng cậu muốn tìm lại một chút gì đó thuộc về bản thân trong quá khứ. Mải nghĩ ngợi lan man, Reginald gần như quên mất mục đích ban đầu của mình, để rồi cứ thế lang thang khắp nơi.

Olivia đi loanh quanh trên tầng hai, ở đây, mỗi lối rẽ sang bên trái-phải đều được đặt cách nhau bởi những vách tường dày khoảng một sải tay, dẫn tới một căn phòng khác. Olivia ghét phong cách lặp đi lặp lại không điểm nhấn và màu sắc lạnh lẽo của lâu đài này. Chúng tạo ra cảm giác nôn nao như bị hút vào trong chiều sâu của một mê cung, khiến tâm trí cô bé trở nên bối rối. Đều là một màu tường đó, những cánh cửa đó, rồi cả cách sắp xếp nội thất… Người đã thiết kế ra nơi này hẳn là một kẻ rất nhàm chán, hoặc lập dị.

Đến cuối hành lang, Olivia gặp một chiếc cầu thang dẫn lên tầng ba. Nó không rộng như ở dưới, lại tối và bẩn hơn rất nhiều — có lẽ là tầng áp mái, bởi khoảng cách giữa nền và trần hơi thấp. Không gian hẹp khiến mọi thứ vốn đã ẩm mốc và tối tăm càng trở nên khó chịu hơn. Olivia biết gác mái là “thánh địa” của các loài gián, chuột và rất nhiều những động vật nhỏ mang mầm bệnh khác; nhưng chứng kiến bầy rệp bò lổm ngổm thành một đám đen trên sàn vẫn khiến cô bé toát mồ hôi lạnh, vội vã tìm đường quay trở lại. Kém may mắn thay, trọng lực đột ngột mà Olivia tác động lên làm cho những tấm ván mục nát lâu ngày ngay lập tức nứt ra và lún xuống, kéo theo cả cô bé vào chiếc hố sụt.

“Cứu tôi với!”

Tiếng kêu thất thanh vang khắp tòa lâu đài. Reginald nghe thấy, vội vã chạy đi tìm Olivia. Một tiếng “rắc” vang lên, cậu cúi xuống, nhận ra chân phải của mình vừa tạo ra một cái hố không hề nhỏ dưới sàn.

“Bước cẩn thận nào, Reginald. Ván mục lâu ngày!” – Reginald nhấc chân ra khỏi lỗ, lờ mờ đoán ra lý do Olivia kêu cứu là vì gì.

– Đừng lo, tôi tới đây… – Reginald chạy lên trên tầng hai.


Nhìn những giọt mồ hôi đầm đìa chảy ra trên gương mặt tái mét của Olivia, Reginald ngừng công việc dọn dẹp, cầm lấy cây chổi từ tay cô bé.

– Sao vậy? – Olivia ngạc nhiên.

– Tôi tự làm cũng được. – Reginald giải thích. – Tôi thấy cậu không được khỏe, Olivia. Đi nghỉ đi.

– Tôi…

– Đừng lo, cứ lên trên tầng và ngủ một giấc. Đừng quên giũ chăn trước khi đắp. – Reginald đẩy cô bé đi lên. – À, và nếu có bị rệp giường cắn thì cố chịu đi. Tôi sẽ cố dọn dẹp dần.

– Cảm ơn, Reginald. – Olivia cười gượng gạo.

Nhìn những đốm nhỏ trên tóc mai và trán của Olivia khi cô bé bước đi, Reginald khẽ lắc đầu và tiếp tục với công việc còn dang dở.

Olivia nằm trên giường, không ngừng rên rỉ. Dù đã đắp tới hai lớp chăn, cô bé vẫn cảm thấy khó thở và ớn lạnh khắp chân tay.


Lại một cơn ác mộng nữa đến với Olivia. Cô bé nhìn ra cửa sổ, trời ngả chiều muộn từ lúc nào không rõ chứng tỏ mình đã ngủ được khá lâu. Tò mò muốn biết Reginald đã dọn dẹp tới đâu, cô bé quyết định sẽ xuống nhà.

– Chà! – Đứng từ cầu thang, đứa trẻ trầm trồ nhìn xuống phía dưới. Toàn bộ tầng một giờ đã được dọn sạch sẽ và thắp nến sáng trưng, trông rất sang trọng và ấm cúng. Tuy mùi ẩm mốc vẫn thoang thoảng, cô bé gần như không còn nhận ra tòa lâu đài cũ kĩ, bẩn thỉu trước đó nữa. – Reginald, một mình cậu làm hết trong cả buổi trưa sao?

– Cậu muốn uống trà không, Olivia?

Reginald ngồi trên chiếc ghế dài, trước mặt cậu là một cái khay bạc đựng bộ ấm chén sứ trắng muốt nghi ngút khói. Olivia không biết phải nói gì thêm, về tất cả những điều này.

– Bước cẩn thận, Olivia. Tôi chưa tìm được thợ thay ván lót sàn đâu. – Reginald nhắc nhở. – Cậu thế nào rồi?

– Cũng đỡ hơn… – Olivia nói dối. Cô bé vội vã quay mặt đi, lấy tay lau mồ hôi trên trán, húng hắng ho.

Olivia lại gần Reginald và ngồi bên cạnh cậu.

“Reginald thật là ‘Anh’!” – Cô bé cười bẽn lẽn, nhận lấy tách trà từ Reginald. Hơi nước ấm từ chén trà tỏa ra làm dịu đi cái mũi nghẹt cứng của Olivia.

– Cảm ơn nhé. Reginald, bố mẹ cậu đâu? – Olivia nhấp một ngụm, hỏi nhỏ.

– Họ… – Reginald ngập ngừng. Cậu ta chưa hề chuẩn bị chút nào cho việc sẽ trả lời ra sao.

– Reginald, có phải cậu là…

– Ừ… – Reginald cười buồn bã.

– Tôi rất lấy làm tiếc. – Olivia vỗ vỗ vào cánh tay Reginald để an ủi, tiện đó thó luôn chiếc thìa bạc trên khay. – Tôi hoàn toàn hiểu được cảm giác của cậu. Tôi mồ côi từ nhỏ mà.

– Uống trà mau kẻo nguội, Olivia. – Reginald lảng đi.

“Nên hành động chứ, Olivia? Reginald chẳng hấp dẫn chút nào…” – Olivia làm một ngụm dài, liếc nhìn Reginald. Trong một thoáng, khi nhắc về cha mẹ mình, cậu ta trông thật đau khổ.

Bữa trà chiều im ắng ấy kết thúc nhanh chóng. Reginald đem đồ vào trong bếp để dọn rửa, Olivia lẳng lặng theo sau.

– Ở lại phòng khách mà chơi, đi theo tôi làm gì. – Reginald nói trong lúc vẫn đang rửa chén.

Olivia lại gần. Cô bé kéo kéo vạt áo đen dài trước mặt, ngước nhìn Reginald bằng đôi mắt xanh lam ngơ ngác của mình, bẽn lẽn nở nụ cười.

– Olivia, cậu làm gì vậy?

– Tôi muốn cảm ơn cậu. – Olivia cầm tay Reginald.

– Olivia, tôi… – Reginald rút tay lại, chau mày khó chịu. – Không có gì đâu.

– Đừng tỏ ra lạnh lùng nữa. Tôi biết cậu là người tốt. – Olivia cố ghé lại gần Reginald thêm chút nữa. – Cậu chỉ đang cố che giấu cảm xúc và suy nghĩ của mình thôi. Tôi biết cậu quan tâm và lo cho tôi, Reginald.

Reginald quay mặt đi, tránh cái nhìn kỳ quặc của Olivia.

– Đừng như vậy! – Olivia lại kéo Reginald gần hơn nữa.

Reginald mỗi lúc một khó xử hơn với hành động của Olivia. Từ trước tới nay, cậu vẫn cố gắng duy trì một khoảng cách nhất định giữa hai người. Đứa con gái này có vẻ đã muốn “phá rào”.

– Hãy nhìn vào mắt tôi và nói cho tôi biết, Reginald: Cậu có làm như vậy với bất cứ cô gái nào cậu gặp trên đường không?

Reginald buông hẳn bộ trà, nhìn Olivia với ánh mắt vô cảm. Cậu không muốn trả lời câu hỏi ấy.

– Nói đi! – Olivia dứt khoát.

– Không.

– Vậy tôi có gì đặc biệt sao?

– Cậu muốn gì? – Reginald chau mày lại, nghiêng đầu sang bên khác.

– Tôi chỉ muốn nói “Cảm ơn” thôi mà. Cậu là người tốt, tôi mến cậu. – Olivia ôm chầm lấy Reginald.

– Olivia, cậu có thể muốn xem lại vị trí của mình lúc này. – Reginald nhắc nhở. Rõ ràng Olivia cố tình, nhưng cậu không muốn chuyện gì quá giới hạn xảy ra.

– Đừng cứng nhắc như vậy. Ở đây chỉ có hai chúng ta. Tôi biết đàn ông con trai các cậu nghĩ gì. Nếu cậu muốn, tôi có thể đền đáp bằng chút “hứng khởi mùa thu”. – Olivia vuốt nhẹ khắp ngực Reginald, quanh những chiếc túi áo.

– Hãy đi ngay đi trước khi tự khiến bản thân xấu hổ, Oliv…

Olivia hôn lên khuy áo của Reginald, cậu ta nhíu mày đầy khó hiểu. Bàn tay cô bé lần dưới lớp áo khoác ngoài, kéo xuống quá vai cậu, rồi lại tiếp tục cởi bỏ một nửa lớp áo đơn bên trong. Reginald bế xốc Olivia lên. Nếu con bé đã liều lĩnh đến vậy, Reginald cũng không ngại dạy cho nó một bài học.

– Reginald, cứ từ từ thôi… – Olivia bắt đầu hoảng sợ. Cô bé đâu hề có ý định sẽ thật sự quyến rũ Reginald. Nếu cậu ta làm thật, Olivia hoàn toàn không có cơ hội chạy thoát.

Reginald giật phăng chiếc khăn lụa lẫn cổ áo.

“Olivia, làm gì đây?” – Olivia sợ hãi khi nhìn thấy Reginald cởi bỏ lớp áo khoác đầu tiên.

– Đừng, đừng… – Đôi tay Olivia lần tìm bên trong áo Reginald, cố gắng trì hoãn bằng cách mơn trớn cơ thể cậu ta. Rõ ràng với thân hình gồ ghề và nở nang như vậy, Reginald là một người đàn ông trưởng thành chứ không phải thiếu niên như đã nói dối. Bàn tay Olivia vô tình quệt phải một vật nhỏ trong túi áo đen, cô bé mỉm cười.

– Đúng như ta nghĩ…

Reginald túm lấy tay Olivia khi đứa nhóc vừa chuẩn bị rút ra chiếc đồng hồ.

– Ồ, bị bắt quả tang rồi! – Olivia quay mặt sang một bên, nhổ nước bọt liên hồi vì sự ghê tởm.

– Nhóc, ngươi muốn gì? – Reginald đẩy Olivia ra khỏi người mình, không quên giữ vai con bé lại.

– Nhiều lắm. – Olivia nhún vai. – Tiền của cậu, và cái đồng hồ đó nữa.

– Ta sẽ cho ngươi vào đồn cảnh sát đấy.

– Được thôi. – Olivia nhún vai, nuốt khan. – Ông nói dối với tôi về tuổi, giả vờ là bị tôi lừa nhưng thật ra là lừa lại tôi, để tôi tin ông và theo ông tới đây, đúng không? Ông mà tống tôi tới đó, không sợ tôi báo với cảnh sát rằng ông lừa đảo dụ dỗ tôi à?

– Ừ nhỉ. – Reginald cười mỉa mai.

– Ông biết tôi sẽ lấy trộm hết đồ của ông?

– Nhãi con, ngư…

Chưa nói hết lời, Reginald kêu toáng. Olivia cắn Reginald mạnh tới hằn cả vết răng rớm máu trên tay. Nhận ra chiếc đồng hồ đã biến mất, Reginald giận dữ vô cùng.

– Trả lại đây! – Gã túm vào áo Olivia trong lúc con bé đang chui qua gầm bàn.

Olivia vội vã bò đi, nhưng không kịp. Bàn tay Reginald nhấc bổng cả người con bé lên. Không còn cách nào khác, Olivia đành chui ra khỏi chiếc áo khoác, trượt xuống đất. Nó buộc vội hai dây giày của Reginald lại với nhau, chạy vụt ra ngoài.

Reginald đuổi theo, ngay lập tức bị vấp ngã. Cằm của gã đập mạnh xuống sàn, bắt đầu rỉ máu.

“Chết tiệt!” – Reginald gạt chỗ máu đi, tức giận đấm lên nền nhà.

Con bé lao về phía cửa ra vào, cuống cuồng vặn tay nắm. Thật không thể ngờ: cửa khóa!

– SAO LẠI THẾ CHỨ! – Olivia kêu toáng, đành chạy lên cầu thang.

Reginald đứng dậy, cởi phăng áo khoác. Hai con ngươi gã lúc này sáng rực ánh đỏ. Reginald túm lấy chiếc ô, quyết tìm bằng được con nhãi kia.

– Olivia! – Reginald gọi lớn. – Ta biết ngươi chỉ ở quanh đây thôi. Ra mau!

Reginald xông lên tầng hai, mở toang cửa từng căn phòng một.

– Ta có thể ngửi thấy mùi máu của ngươi đấy, nhóc. Ra ngay bây giờ hoặc để ta tới chỗ ngươi vậy!

Olivia nấp đằng sau một chiếc tủ sách, thở hổn hển. Qua kẽ hở, thứ duy nhất con bé nhìn thấy là hai tia đỏ lóe lên từ đôi mắt Reginald. Trông chúng thật đáng sợ, khác hẳn với ánh nhìn thờ ơ từ đôi mắt xám kia.

“Reginald cũng chỉ như những kẻ khác…” – Olivia run lẩy bẩy. – “Gã sẽ giết mình?”

– Một, hai, ba… – Reginald đi lòng vòng trong căn phòng, rồi lại gần chiếc tủ gỗ, mở phăng cánh cửa.

– Reginald… – Olivia cố gắng cười lớn dù vẫn run rẩy.

– Trả lại ta cái đồng hồ! – Reginald lùi lại, lôi xệch Olivia ra ngoài.

Olivia cầm cuốn sách bìa cứng, phang cả phần gáy vào mặt Reginald. Máu từ mũi gã chảy ra, rớt thành từng giọt xuống sàn. Reginald không thể kiềm chế được nữa. Siết chặt tay cầm ô, gã giật phần cán ra khỏi lớp vải.

Olivia hoảng hốt lao ra khỏi căn phòng. Cuối cùng con bé đã hiểu vì sao Michael lại sợ chiếc ô này đến vậy.

– Reginald, đâu nhất thiết phải làm thế… – Olivia lùi về phía cầu thang. Chỉ cần bước hụt thêm một bước, cô bé sẽ ngã lộn nhào ngay lập tức.

Reginald không nói gì cả. Gã lẳng lặng chĩa tay cầm cái ô — chính xác là một lưỡi kiếm nhỏ được giấu bên trong — về phía Olivia.

– Tôi nghèo lắm, được chứ! – Olivia giấu hai tay sau lưng, rút ra con dao găm trong lúc khóc lóc. – Tôi rất xin lỗi, nhưng làm ơn đấy. Nếu ngài đã tốt với tôi, hãy tốt cho trót và…

– Câm miệng! – Reginald quát, làm Olivia giật bắn người. – Ta đã tốt với ngươi, nhưng xem ngươi đã làm gì với ta?

Nhận ra có vẻ như mọi lời thuyết phục hay van nài của mình lúc này không còn tác dụng với một kẻ đã mất hết bình tĩnh, Olivia nhìn xuống bậc thang, cố nuốt trôi cổ họng, sợ sẽ phải bỏ mạng ở đây.

“Hy vọng là có tác dụng!”– Đứa nhóc thầm nghĩ.

– Đây! Tôi trả lại nó cho ngài! – Olivia hét lên, chìa chiếc đồng hồ về phía Reginald. – Ngài sẽ để cho tôi sống chứ?

Reginald dừng lại, nhìn vật sáng lấp lánh Olivia đang run rẩy cầm trên tay. Gã chộp lại nó, lạnh lùng nói:

– Rất tiếc, ngươi đã biết quá nhiều…

Reginald vung cái cán ô lên, chuẩn bị chém vào Olivia. Olivia đâm con dao vào sườn gã, xô gã ngã lăn xuống cầu thang. Đầu Reginald va đập theo từng bậc một, cuối cùng cả người gã văng vào tường. Không để cho tên giết người ấy có thêm cơ hội hành hung nào nữa, Olivia rút dao ra, đâm liên tiếp vào lưng và cả cánh tay gã. Máu từ người Reginald bắn lên, dính vào mặt, vào quần áo con bé. Gã với tay về phía Olivia, nhưng không còn đủ sức để ngăn đứa trẻ vì cơn khốn cùng mà liều lĩnh đến mức dã man ấy lại.

Reginald nằm bất động. Olivia giật lại chiếc đồng hồ, vội vã chạy ra khỏi lâu đài quái gở. Con bé vừa chạy vừa khóc, cả thân hình bé nhỏ run lên mất kiểm soát. Cảm giác tội lỗi đè nặng trong ngực Olivia, khiến nó sợ hãi đến tức thở. Lúc này, trời đã tối sầm lại và những trận gió lớn đang rít lên ào ào.

Olivia vừa giết người!

“Cứ chạy tiếp đi! Đừng nhìn lại!” – Olivia thở hổn hển. – “Nhưng, mình sẽ chạy đi đâu?”

Olivia chạy tới gần cánh cổng gỉ sắt, một tiếng nổ lớn vang lên, cùng những tia chớp làm lóe sáng cả bầu trời.

Hàng trăm hạt mưa tạt vào mặt Olivia, đau như bị kim chích. Cô bé nhìn thấy gần đó có một gốc cây cổ thụ, vội vã chạy lại và ngồi xuống, cảm thấy tuyệt vọng hơn bao giờ hết.

“Tại sao lại là lúc này?” – Olivia gục mặt mình xuống đầu gối.

Đứa trẻ mở chiếc đồng hồ vừa lấy được ra ngắm. Thật tệ hại, kim đồng hồ còn không thèm chạy! Cái đồng hồ chết tiệt ấy hỏng, còn Reginald lúc nào cũng mở nó ra để xem như thể nó thật sự vẫn chạy được. Có phải gã đã biết trước ý đồ lấy cắp của Olivia và giả vờ để lừa gạt con bé? Nó có gì giá trị mà gã quyết sống chết với Olivia để đòi lấy?

“Mình đã giết người chỉ để lấy một cái đồng hồ hỏng? Để làm gì? Reginald cũng đâu có ý muốn hại mình trước đó…”

Cơn mưa mỗi lúc một to hơn. Gió thổi ào ạt cắt vào da thịt Olivia. Mỗi lần một tiếng sấm nổ lên, cô bé lại giật thót. Olivia bật khóc, nước mắt nước mũi ròng ròng trôi theo nước mưa. Lúc ấy con bé chỉ muốn sống, nó sợ Reginald sẽ giết mình vì tội lấy trộm. Olivia đâu muốn giết người. Con bé hy vọng bán cái đồng hồ ấy đi sẽ có chút tiền để mua đồ ăn, nhưng ai sẽ mua một cái đồng hồ hỏng? Nếu ai đó phát hiện ra việc làm này, họ sẽ tố giác và tống Olivia vào tù? Nó sẽ bị đánh cho nhừ tử rồi bị ném về Pháp?

Tiếng sấm lại vang lên bên cửa sổ gần căn gác cầu thang mà Reginald ngã xuống. Những tia chớp xanh tím chiếu sáng xác một người đàn ông trẻ đang nằm trên vũng nhầy đỏ tanh tưởi với chiếc áo đã khô máu lại. Thêm một tia chớp nữa lóe lên, cái xác ấy biến mất.

“Mày có gì đặc biệt hả?” – Olivia nhìn vào chiếc đồng hồ nhỏ, chớp chớp đôi mắt bị nước mưa làm cho cay xè, nhớ lại cơn thịnh nộ của Reginald khi gã phát hiện ra chiếc đồng hồ bị lấy mất. Nếu cái đồng hồ ấy thật sự chỉ đáng đem vứt, tại sao gã lại giận dữ và muốn lấy nó về bằng được?

“Giết người là sai trái, Olivia! Mày không thể giết người!” – Olivia nghiến chặt răng lên những đầu ngón tay. Đứa trẻ này đã gây nên một tội ác động trời xuất phát từ lòng tham. Dù Reginald có tốt hay không, Olivia cũng không thể giết gã! Lúc này có hối hận cũng đã quá muộn — con bé không bao giờ có thể gọi Reginald dậy để để nói lời xin lỗi được nữa. Nhưng, Olivia không biết người ấy là ai, điều gì khiến nó chắc chắn rằng gã sẽ không đối xử với Olivia như cái cách mà tất cả những kẻ khác đã làm với nó? Chúng đều đê tiện và ác độc như nhau, chúng chỉ tốt với Olivia lúc đầu để lợi dụng lòng tin của con bé rồi làm chuyện xấu — sẽ đều như vậy cả thôi! Nếu như Olivia chưa từng ăn cắp, nếu như Olivia cố gắng thành thật ngay từ đầu với Reginald và cư xử tốt hơn thì có lẽ, có lẽ gã sẽ rủ lòng thương và cưu mang nó? Có thể lắm chứ…? Thật ra, Reginald đâu hẳn nói sai. Gã ta đã giúp Olivia — nhưng tất cả những gì đứa trẻ này đền đáp lại chỉ là những lời nói dối, sự lợi dụng, và việc ăn cắp bị bắt quả tang.

Olivia nôn vội vào gốc cây, rồi lại khóc. Con bé khóc — không rõ vì sợ hãi, vì cô đơn, ân hận, hay vì tất cả những gì đã xảy ra. Giờ nó không cần cái đồng hồ nữa; chỉ cần một chiếc chăn ấm, một cốc nước và một mái nhà để che mưa. Reginald có thể làm được điều đó, nhưng Reginald đã chết rồi.

“Mình phải làm gì đây?”

– Trả lại nó cho ta.

Tiếng nói ấy nhỏ mà đầy bực dọc. Đứa trẻ ăn cướp giật mình. Con bé thở gấp, ngước lên, nhận ra Reginald đang đứng trước mặt. Gã chìa cánh tay phải bị đâm về phía Olivia, lặng lẽ chờ đợi.

– – – – – – HẾT PHẦN 4 – – – – – –