Một bàn tay mảnh khảnh giữ lấy cổ tay kẻ chực đâm con dao lại. Olivia không khỏi kinh ngạc ngước lên nhìn vị cứu tinh kịp thời – một chàng trai trẻ.
– Có cái ví tiền thôi mà, cần phải thái quá như vậy không? – Anh ta mỉm cười với gã điệu đà, rồi nghiêng đầu nhìn Olivia. Khẽ vỗ vào vai tên cầm dao, anh đẩy hắn ra xa một chút. – Lấy được ví rồi thì đi đi.
Olivia trân mắt nhìn hai người đó, chẳng hiểu họ đang nói gì.
– Cưng gặp may đấy! – Anh ta nói, chạm vào một lọn tóc xoăn của Olivia. – Anh là John-Michael, gọi Michael thôi cũng được.
– Je ne parle pas anglais. (Tôi không nói tiếng Anh.) – Olivia vội vã đáp lời.
– À… –John-Michael thốt lên một tiếng rất khẽ.
Vị cứu tinh túm lấy tay Olivia và kéo cô bé đi theo, vừa lôi vừa thao thao bất tuyệt. Olivia không biết làm gì hơn ngoài việc bất đắc dĩ lẽo đẽo chạy theo sau. Hai người ngồi tại chiếc bàn nhỏ ở một góc khuất người qua lại. John-Michael mải nói chuyện liên mồm, mặc cho cô bé khổ sở ngồi cạnh mình hoàn toàn chẳng biết gì.
– Bé đáng yêu thật đấy! – John-Michael tự quấn một điếu thuốc lá lại rồi hút, phả khói gần Olivia. – Tại sao một người không biết chút tiếng Anh nào như bé cưng lại ở nước Anh?
Olivia im lặng, cố gắng tránh mặt sang hướng khác. Thứ khói ấy thật khó chịu.
– Anh chẳng biết nói chút tiếng Pháp nào đâu. Đúng là nó gợi cảm thật, nhưng phức tạp và đau đầu lắm! Vous êtes à, hay Êtes-vous…? Cứ loạn hết cả lên!
Olivia khẽ bật cười vì cách phát âm ngọng nghịu của kẻ lắm mồm này.
– Cười rồi kìa! Cưng hiểu anh nói gì chứ? – John-Michael cũng cười theo. – Cưng bao nhiêu tuổi vậy?
Olivia vẫn im lặng, liếc nhìn đôi mắt nâu vàng hổ phách hơi xếch lên của John-Michael – một đôi mắt sắc nét mà vô hồn. Không rõ do ánh sáng dưới ấy yếu hay vì những ánh đèn nhập nhòe, nhưng người thanh niên này trông thật là tái nhợt. Sự suy xét của cô bé bị cắt ngang bởi cảm giác lạnh ngắt từ cái nắm bàn tay của John-Michael và điệu cười man rợ mà hắn cất lên.
– … Cưng à, đi theo anh đi. – Hắn nhìn chòng chọc vào Olivia.
“Kẻ ngốc cũng phải biết thế này là không ổn rồi!” – Olivia lo lắng, vội vã giằng ra khỏi bàn tay gầy gầy ấy, bước lùi lại đằng sau. Cứ lùi hai bước, John-Michael lại tiến tới hai bước.
– Đừng sợ, – Hắn vén tóc Olivia lên tai cô bé – anh không cắn đâu mà!
Olivia chạy vụt đi; len qua những con người đang lắc lư, quấn chặt lấy nhau trong mơ màng; cố tìm ra lối thoát. Cánh cửa nhà kho bật tung ra, cô bé vừa chạy vừa thở hổn hển, hơi ngoái đầu lại để nhìn kẻ đuổi sau mình đã đi tới đâu. Thấy hắn vượt qua được đám đông, Olivia thở gấp, ba chân bốn cẳng chạy tiếp.
Buổi đêm ở London thật là quái đản, hay chính bóng tối và ánh trăng mờ với những đám mây nhẹ nhàng lồng qua khiến khung cảnh lúc nào cũng ma mị như vậy? Những con ngõ, khúc quanh có vẻ rộng hơn và dài ra; từng trận gió lạnh kéo theo màn sương mờ xuống thấp, bay giăng mắc qua những căn nhà mái ngói. Một mùi tanh nồng ở đâu đó thoảng qua khiến Olivia cảm thấy buồn nôn và choáng váng. Cô bé tội nghiệp không biết phải chọn lối nào để đi. Lạc đường, bối rối và sợ hãi, Olivia lo tên John-Michael bệnh hoạn ấy sẽ đuổi kịp mình, đành chọn bừa một ngã rẽ mà chạy tiếp.
– ÒA! Bỏ đi sớm vậy? – John-Michael nhảy từ đâu ra ngay trước mắt Olivia, định với tay lên túm lấy cô bé.
Olivia hoảng hốt quay đầu lại, tiếp tục chạy thục mạng.
“Chẳng phải thú vị hơn khi chứng kiến con mồi hoảng loạn rồi kiệt sức mà chết dưới răng nanh của kẻ đi săn?” – John-Michael chậm rãi bước theo sau.
Hắn không sai. “Con mồi” của hắn lúc này thật sự đã kiệt sức và rối trí. Cứ lối này lại dẫn tới ngả kia, chằng chịt và rối rắm như một mê cung không điểm dừng. Olivia không hiểu — khi cô bé mới bước vào, con ngõ đâu có rắc rối như thế? Cái mùi tanh kia lại xộc lên, mỗi lúc một nồng hơn khiến trống ngực Olivia đập loạn liên hồi. Cô bé dừng lại, sững người trước cảnh tượng kinh hoàng: Một cái xác nằm dài dưới đất, xung quanh lênh láng máu, nhưng, đáng sợ hơn cả là cái bóng đen đứng phía sau xác người kia chợt ngẩng lên nhìn Olivia. Cái bóng nhìn đứa trẻ, hơi bất ngờ trong giây lát, rồi ngay lập tức bình lặng trở lại. Đôi mắt xám ấy không hoang dại như kẻ vừa mới đuổi kịp Olivia và đứng sau cô bé ngay lúc này.
Olivia nuốt khan. Phía trước là một người bí ẩn — rất có thể là kẻ giết người, phía sau cô bé là tên có ý đồ hãm hiếp. Không còn đường chạy, không còn nơi ẩn nấp, có phải Olivia đã rơi vào bước đường cùng?
– Không còn đường thoát đâu, bé yêu à!
“Đừng khóc! Đừng khóc!” – Olivia nắm chặt hai tay. Cô bé quyết dù có chết cũng không được chết trong bộ dạng thảm thương.
Bóng đen lướt qua, che hết tầm nhìn của Olivia.
– Biến đi. – Giọng nói vang lên chậm rãi nhưng dứt khoát.
– Đây không phải việc của mày! – John-Michael hất hàm.
Olivia không thể hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra. Cô bé thậm chí còn cảm nhận được tim mình đang đập thình thịch theo từng giọt mồ hôi chảy ròng ròng trong lòng bàn tay. Đứa trẻ hoảng loạn không biết làm gì ngoài cắn móng tay, vẫn run như cày sấy.
– Mày không biết mày sắp sửa đối đầu với ai đâu. – Bóng đen lạnh lùng đáp. – Nếu là tao, tao sẽ chạy ngay khi còn có thể.
Người đứng cạnh xác chết nhìn xuống bàn tay cầm chiếc ô ngoại cỡ của mình, rồi lại nhìn lên kẻ đối diện.
Liếc thấy chiếc ô của tên phá đám đó rồi nhìn xuống cái xác nằm ngập trong vũng máu, cặp lông mày quặp lại của John-Michael dần giãn ra. Hắn quay lưng bỏ đi, không quên buông lời hằn học:
– Cứ chờ đấy bé yêu!
Đợi cho John-Michael đi hẳn, bóng đen kỳ lạ mới quay về phía cô bé Olivia. Kẻ đó bỏ mũ để chào: lại là một nam giới khác.
– Không được lại gần! – Olivia sực tỉnh, hoảng hốt rút dao ra chĩa về phía anh ta.
– Đừng lo! – Người đàn ông trẻ ấy bước lùi lại, giơ hai tay lên cao.
– Anh biết tiếng Pháp? – Olivia ngạc nhiên khi nhận ra người ấy có thể hiểu được những điều cô bé nói và phản hồi lại.
– Tôi nói rất trôi chảy.
– Nói đi, làm sao tôi tin được anh? – Olivia nói lớn, vẫn chĩa dao ra. – Tên kia vừa cứu tôi và đã muốn cưỡng bức tôi ngay sau đó. Làm sao để tôi biết anh cũng không có ý đồ tương tự?
– Tôi không biết… – Anh ta nhìn xuống phía dưới, hướng về phía cái xác đã cứng và lạnh ngắt. – Nhất là sau những gì cậu đã nhìn thấy.
Dù John-Michael không còn ở đây, Olivia vẫn chưa thể lấy lại được bình tĩnh. Cô bé nhìn người đàn ông đứng trước mình rồi nhìn xung quanh trong sự dè chừng. Lối ra khỏi con ngõ ấy chỉ cách Olivia hơn vài chục bước đi — điều gì đã khiến chúng trở nên chằng chịt một cách hoang đường đến thế?
– Người kia không phải do anh giết? – Olivia hỏi.
– Không. – Anh khẽ lắc đầu, tiến lại gần Olivia. – Nghe này, hãy cất con dao đi, được không? Tôi sẽ không làm gì cả.
Olivia chợt hạ thấp tay xuống. Cô bé không hiểu tại sao mình lại làm vậy.
– Mọi thứ không như cậu nhìn thấy đâu. Làm ơn hãy để tôi giải thích. – Anh chàng ấy nói nhẹ nhàng với Olivia, cố tỏ ra kiên nhẫn hết mức. – Chúng ta tới đâu đó nói chuyện được chứ? Một nơi nào đó đông người, để cậu thấy yên tâm?
– Được thôi… – Olivia e dè. Người này liệu có thật sự là muốn giúp đỡ cô bé, hay gã cũng lại muốn có gì đó đổi lại?
Olivia được đưa tới một quán ăn, ở đó không quá đông người nhưng cũng đủ để chứng kiến và gọi cảnh sát nếu có chuyện gì đó xảy ra. Vậy chắc cũng yên tâm hơn. Người phục vụ bưng ra hai đĩa mỳ Ý – món Olivia đã chọn. Anh chàng áo đen nhìn Olivia ăn ngon lành với ánh mắt lờ đờ không rõ vì mệt hay vì buồn. Chờ cô bé ăn xong, anh mở lời:
– Chúng ta, nói chuyện được chứ?
– Được. – Olivia gật đầu.
– Xin tự giới thiệu bản thân, tôi là Reginald. – Anh chìa tay ra cho Olivia bắt lấy. Bàn tay anh đeo găng trắng.
– Olivia van Schoolderwalt. – Olivia lắc nhẹ tay Reginald. – Anh bao nhiêu tuổi vậy?
– Tôi? – Reginald ngập ngừng, nhìn xuống chiếc đĩa vẫn còn nguyên vẹn của mình. – Tôi mười lăm tuổi.
– Cái gì? – Olivia cười lớn. – Anh nghĩ ai sẽ tin anh?
– Sao không? – Reginald ngạc nhiên.
– Anh phải hơn hai mươi lăm rồi ấy chứ. Đừng nói là mười lăm, không ai tin đâu! – Olivia vừa nói vừa lấy tay lau nước mắt.
– Một số người trông già hơn tuổi thật của họ. – Reginald chống cằm. Cậu cầm dĩa đảo qua đĩa mỳ, vẫn không chịu ăn.
Reginald im lặng nhìn những bức tường xung quanh. Cậu ta trước đó đã từng nói rằng muốn giải thích cho Olivia nhưng giờ lại cố tình lảng tránh sang chuyện khác. Sau màn giới thiệu không thành công, Reginald không biết phải đề cập tới vấn đề gì cho phù hợp. Nhận ra sự nghiêm túc từ phía người đối diện, Olivia cũng không dám cười nữa.
– Reginald, cái ô đó—nó có gì đặc biệt vậy? – Olivia lân la, hướng mắt về phía chiếc ô to cũng màu đen được đặt trên va li bên dưới chân Reginald.
– Nó chỉ là cái ô bình thường thôi. – Reginald nhìn xuống vật phía dưới, thứ chính cậu đã dùng để dọa tên vừa nãy.
– Lạ thế?
Mải ngắm đôi mắt Reginald – trong bóng tối không rõ chúng mang màu xanh ánh thép hay màu xám – Olivia quên mất điều tiếp theo mình định nói là gì. Reginald có vẻ chân thành, nhưng đôi chút xa cách và nhút nhát. Cứ mỗi khi cô bé nhìn vào đôi mắt ấy, hình như lại làm Reginald cảm thấy ngượng ngùng và muốn tránh đi.
Với một người sở hữu mái tóc tối màu được chải gọn một bên và bung xòa vài lọn ra phía trước theo đường ngôi — trông hơi phá cách, kiểu thời trang của Reginald lại rất truyền thống. Cậu ấy mặc hai lớp áo khoác dài màu đen vừa vặn với người, để lộ một ít phần gi-lê cũng đen thẫm phía trên — hẳn sẽ dễ bị hòa lẫn với màn đêm nếu không có chiếc áo sơ mi trắng bên trong được gắn cổ cồn dựng cao cùng ascot (khăn lụa cho nam) màu rêu làm điểm nhấn. Reginald nói chuyện với phong thái rất dè chừng, đôi khi còn ngắn gọn và kiểu cách. Với Olivia, Reginald mang vẻ gì đó gò bó, thậm chí là kém thật lòng.
Trong tâm trí Olivia lúc này gần như chỉ toàn là những băn khoăn và phỏng đoán về một cậu bạn tẻ nhạt mới quen – kẻ tình nghi giết người mà cô bé đã từng nhắc nhở bản thân phải nghi ngờ. Nếu Reginald là tội phạm, cậu ta sẽ là tên tội phạm nhàm chán và kém thân thiện với nạn nhân nhất. Đáng ra Reginald nên làm gì đó để gây dựng lòng tin và tình cảm với Olivia để còn dễ bề dụ dỗ chứ? Nếu Reginald không có ý định dụ dỗ, chắc cậu ấy cũng không phải người xấu xa.
– Cậu là người London, Reginald? – Olivia cầm khăn lên lau miệng.
– Đúng vậy. – Reginald gật đầu.
– Nhà cậu ở đâu?
– Không phải ở đây. Tôi đang trên đường về nhà mình, ở vùng ngoại ô London. – Reginald thành thật. – Bây giờ cũng khá muộn rồi…
Reginald lấy ra trong túi áo của mình một chiếc đồng hồ cầm tay bóng loáng và nhìn vào nó. Phần vỏ – Olivia không rõ là bằng bạc hay bạch kim – được chạm khắc một đường viền hoa leo vô cùng mảnh và mềm mại, lồng phía trên cùng sợi xích to hơn dây chuyền một chút. Nó tỏa ánh sáng lấp lánh nhè nhẹ, rất bắt mắt, rất hấp dẫn đối với một đứa trẻ đang sẵn nghề móc trộm. Nhận ra suy nghĩ tham lam của Olivia qua cái cách cô bé nhìn vào vật tròn nhỏ màu bạc sáng trên tay mình, Reginald đóng nắp đồng hồ lại rồi bỏ nó vào trong người, vờ như không biết gì.
– Cậu biết không, Reginald, tôi cũng đang trên đường đi tới vùng ngoại ô London đấy. – Olivia nói dối. – Chúng ta có thể làm bạn đồng hành chứ?
– Cậu chắc không? – Reginald hỏi, dù cậu chẳng quan tâm tới câu trả lời. – London có nhiều lắm…
1
London là một thành phố với 33 “thành phố” nhỏ hơn trong lòng nó. Mỗi nơi lại có chính phủ, hệ thống trường học, vùng trung tâm, ngoại ô, và ý thức bản sắc riêng. Tuy nhiên, thị trấn Forest Hill trong truyện chỉ là một vùng đất giả tưởng và không liên quan nhiều tới Forest Hill ngày nay.
“Chết thật!” – Olivia thầm nghĩ, không ngờ Reginald lại cảnh giác đến thế.
– Vậy, cậu định tới nơi nào, Reginald? – Olivia chữa lời.
– Forest Hill.
– Đúng rồi! Tôi cũng định tới đó! – Olivia vội vã đáp lời, gật đầu lia lịa. Ngoài cái tên của thị trấn khỉ ho cò gáy nào đó mà Reginald nói, đứa trẻ lừa đảo này cũng chẳng biết nên đi về đâu. Dù sao có người đi chung đường vẫn tốt hơn là phải lang thang một mình.
– Vậy thì chúng ta tất nhiên có thể làm bạn đồng hành. Tôi sẽ đi vào sáng sớm mai, trước khi mặt trời mọc.
Olivia lúng túng. Cô bé còn chưa quen với phong tục sống và con người ở đây, sự mệt mỏi vẫn đang ám lấy thể xác và cả tinh thần — vậy mà Reginald đã giục phải đi ngay vào sáng sớm ngày mai?
– Sao sớm vậy? – Olivia lo lắng. – Cậu đang vội?
– Một chút, Olivia ạ. – Reginald đứng dậy. – Chúng ta đang ở Croydon — nơi nổi tiếng với nhà kho, tiệc tình dục về đêm và tỉ lệ tội phạm cao khủng khiếp.
– Vậy ta phải đi càng nhanh càng tốt! – Olivia lại gật đầu. John-Michael là một bằng chứng không thể chối cãi về nạn hiếp dâm, hắn khiến cô bé khiếp hãi.
– Cho phép tôi trả tiền. – Reginald rút chiếc ví dày cộp ra và bước tới bàn người chủ quán.
Olivia chống cằm nhìn theo cái túi áo đi xa dần của Reginald, tự hỏi liệu Reginald có phải là con nhà giàu, và cái đồng hồ đó đáng giá bao nhiêu. Với khả năng móc túi khéo léo và vẻ dễ gần của mình, đứa trẻ ấy tin rằng việc lấy được cái đồng hồ đẹp đẽ từ tay Reginald chỉ là vấn đề thời gian.
Reginald và Olivia cùng nhau đi bộ, mỗi người lại mang theo một chiếc va li trên tay; riêng cậu bạn già trước tuổi cao ráo thì có thêm cái ô to lồng giữa hai quai va li.
– Reginald, chúng ta bao giờ mới tới vậy? – Olivia thắc mắc. Đường đi lối lại của cô bé lúc này phụ thuộc hoàn toàn vào người bạn đồng hành.
Reginald im lặng; đôi mắt lơ đãng cứ thỉnh thoảng lại nhìn lên bầu trời đen, về phía vầng trăng sắp đạt tới hình tròn hoàn hảo đang chiếu sáng còn rõ hơn ánh đèn đường trong bóng tối.
– Tôi rất vui vì có ai đó bên cạnh lúc này, cậu biết đấy. Tôi chẳng biết tẹo gì về đường xá cả. Cứ thử tưởng tượng đi lòng vòng quanh khu này cả tháng trời xem! Có một người bạn đi cùng để chỉ đường và nói chuyện đỡ cô quạnh biết mấy.
Reginald vẫn không nói gì. Lần này cậu nhìn xuống đất.
– Reginald… Reginald… – Olivia gọi vu vơ — rồi gần như mất hết bình tĩnh, cô bé gắt lên. – REGINALD!
– Rất xin lỗi! – Reginald giật mình. – Tôi tảng đi mất.
– Cảm ơn vì đã trở lại Trái đất. Cậu nghĩ gì vậy? – Olivia bực dọc.
– Không có gì đâu.
– Thôi nào! – Olivia năn nỉ. – Nói cho tôi biết đi. Tôi muốn biết.
Reginald ngần ngại nhìn Olivia, lấy tay gãi đầu và ngập ngừng:
– Thật lòng cậu không muốn biết đâu.
– Có gì mà phải giấu! – Olivia vẫn bướng bỉnh. – Tôi không ngại được chia sẻ đâu.
– Thôi được, tôi đang nghĩ tới chuyện kiếm đâu ra xà phòng và bàn chải cho chúng ta vào lúc này. – Reginald miễn cưỡng trả lời.
– Cái, cái đó… – Olivia đỏ bừng mặt, vội vã nhìn xuống cái cổ áo cáu bẩn vì mặc lâu ngày rồi lấy tay gỡ mái tóc rối bết của mình. Đúng là cô bé hơi hối hận vì đã ép Reginald nói ra điều cậu ấy không muốn. Suy cho cùng, Olivia cũng đâu cần phải nghe câu trả lời ấy. Giờ thì cô bé thấy mình thật thiếu tế nhị và khó xử.
– Xin lỗi, đáng lẽ tôi không nên thúc cậu, Reg. – Olivia gãi đầu. – Tôi gọi cậu là Reg được không?
– Không! – Reginald chợt gắt lên.
Olivia giật mình. Phản ứng vừa xong quá nhanh và quá dứt khoát — trái ngược hẳn với hình ảnh bình tĩnh và trầm lặng Reginald vẫn duy trì trong mắt Olivia cho đến lúc này. Olivia hoang mang không biết có phải vì Reginald bị mình hối thúc đến mức mất bình tĩnh, hay là do cậu ta không thích bị gọi như chú cún cưng.
Reginald chuyển chiếc vali sang tay trái và vén mái tóc mình lên. Khẽ thở dài, cậu quay mặt đi hướng khác, nói nhỏ:
– Tôi cũng xin lỗi.
“Có lẽ lúc này im lặng là vàng!” – Olivia sợ hãi. – “Chỉ sợ hắn lại nổi khùng lên rồi bỏ mình ở đây.”
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của Olivia, còn thực tế thì ngược lại. Để kìm nén bản tính ưa nói chuyện, cô bé bắt chước người đi bên cạnh, hết nhìn những ngôi nhà im lìm san sát nhau, rồi lại ngước lên trời, rồi lại nhìn Reginald. Không gian im ắng đến nỗi Olivia có thể nghe được cả tiếng dế kêu và âm thanh vi vu đến rợn người của gió, chợt thấy bồn chồn. Cô bé căm ghét sự yên lặng, không khí lạnh lẽo và bóng tối. Giờ chúng còn kết hợp với nhau, nỗi khiếp sợ tăng lên gấp bội, khiến tâm trí cô bé trở nên bất an và kéo theo cả một chuỗi những tưởng tượng không đáng có. Và, Olivia cuối cùng đã nhận ra, Reginald giao tiếp với mình chẳng vì mục đích nào khác ngoài tỏ ra lịch sự. Nếu cô bé không gợi chuyện, cậu ta chẳng buồn hé răng nửa lời. Xem ra, giữ im lặng là một điều hoàn toàn bất khả thi với đứa trẻ này. Reginald chẳng có vẻ gì là quan tâm tới Olivia hay có nhu cầu chuyện trò hết, thậm chí còn thoải mái vì không bị làm phiền là đằng khác.
“Thằng lập dị!” – Olivia chợt thấy ấm ức, cố ngăn hai bàn tay mình đừng run lên cầm cập vì rét.
– Vậy… Reginald, chúng ta cứ đi cả đêm như thế này hay là tìm chỗ để nghỉ tạm? – Olivia cuối cùng lại nói, cô bé không thể nhịn nổi nữa. – Tôi chỉ hỏi như vậy thôi, mọi chuyện là tùy cậu quyết định…
Reginald nhìn vào gương mặt đã xám ngắt lại vì lạnh của Olivia, cảm thấy lo lắng. Cậu sợ Olivia sẽ bị ngất đi hoặc đổ bệnh vì rét và quá sức, nhưng cố giữ mặt mình bình tĩnh hết mức có thể. Đâu có tự nhiên chút nào khi quan tâm thái quá tới sức khỏe của một người chỉ vừa mới gặp.
– Cậu trông mệt rồi đấy. – Reginald cất giọng đều và ngang ngang.
– À, không đâu! Tôi không muốn làm phiền cậu. Tôi trông thế thôi chứ thức đêm giỏi lắm! – Olivia cười gượng, ngay sau đó phải lấy tay che miệng đi để ngáp.
– Tôi vô cùng xin lỗi vì đã gây phiền toái. Nếu tìm được nơi nào đó thì tôi cũng đã…
“Cậu ta nói ‘xin lỗi’ với mình đến lần thứ mấy rồi?” – Olivia đếm thử. Nếu không phải vì cách cư xử dè dặt làm người khác hiểu lầm, anh bạn Reginald này cũng biết quan tâm đấy chứ.
Reginald cầm chiếc đồng hồ cậu lấy ra từ trong người mà không buồn nhìn vào nó. Đã hơn hai mươi ba giờ, cũng nên tìm chỗ tạm dừng chân để lấy sức cho ngày hôm sau.
– Ngã tư… – Reginald nói thầm. – Sao mình không nghĩ ra sớm hơn!
– Gì vậy? – Olivia ngạc nhiên.
– Thường thì khách sạn hay được đặt tại những nơi giao lộ đông người qua lại. Nếu ta tới đó…
– Vậy thì đi thôi!
Olivia mừng hẳn lên, nhanh nhảu chạy vọt về phía trước, khiến Reginald phải đuổi theo sau và nhắc rằng cô bé đang đi nhầm hướng.
Đúng như Reginald nói, hai con người rã rời như được trút hết mọi đọa đày khi bước chân họ dừng lại giữa một ngã ba đường. Không xa trước mắt Olivia là một khách sạn có dịch vụ cho thuê phòng riêng. Mọi thứ không hẳn quá tốt hay đầy đủ tiện nghi, nhưng với hoàn cảnh hiện tại, vậy là đủ. Biết mình không còn phải ngủ ngoài đường rét mướt, khóe miệng Olivia chếch lên, không giấu nổi nụ cười vui sướng thoáng nét tinh nghịch. Reginald đẩy cửa cho cô bé và bước vào sau. Cậu nhìn về phía người quản lý khách sạn, gật đầu chào hỏi theo xã giao:
– Xin chào.
– Chào mừng ngài tới khách sạn của chúng tôi. – Ông ta mỉm cười với Reginald. – Quý ngài cần gì vậy?
– Ông còn hai phòng liền nhau không?
– Có chứ. Ở ngay trên tầng thưa ngài. Làm ơn ký vào đây… – Ông rút ra hai chiếc chìa khóa, mở cuốn sổ đăng ký phòng đưa cho Reginald, hơi liếc mắt nhìn cô bé phía sau cậu.
Reginald hạ bút, nhận lấy chìa. Cậu tự cắn môi mình, tặc lưỡi mà hỏi:
– Hy vọng ông không phiền. Ông có thể nhờ ai đó mua hộ tôi một cặp vé tàu hỏa tới Forest Hill? Tôi cần đi gấp vào sáng sớm mai, chuyện tiền nong không thành vấn đề.
– Tất nhiên là được, thưa ngài. Ngài còn yêu cầu gì không? – Người quản lý vẫn niềm nở.
– Tôi có thể xin ông thuốc tẩy chứ? Càng nhanh càng tốt. – Reginald nhìn ra xung quanh, hy vọng không có ai nghe được điều đó.
– Mọi thứ sẽ được phục vụ phòng mang lên tận nơi. Chúc ngài ngủ ngon! – Người quản lý nháy mắt và mỉm cười ẩn ý với Reginald.
Reginald lờ đi cái nhìn vừa rồi, quay về phía bạn đồng hành. Cậu đặt tiền lên chiếc bàn tiếp tân, không quên cảm ơn ông chủ khách sạn:
– Cảm ơn ông rất nhiều. Đi thôi, Olivia.
Reginald và Olivia đi lên những bậc thang gỗ dày phát ra từng tiếng cót két theo mỗi lần họ bước. Đứng trước cửa phòng mình, Olivia cười với Reginald:
– Cậu biết mấy giờ rồi không?
Chưa kịp để cho Reginald trả lời, cô bé đã nhanh nhảu:
– Đến giờ ngủ mơ rồi!
– Chúc ngủ ngon, Olivia. – Reginald bật cười trước sự ngộ nghĩnh ấy.
Hai cánh cửa phòng đóng lại, hai nắp vali được mở ra. Olivia đem chiếc áo mới vào nhà tắm; còn của Reginald, nó nhăn nhúm thảm hại và cứng lại vì những vệt máu khô.
Reginald nhận được lọ thuốc tẩy từ tay người phục vụ, cậu cảm ơn anh ta và mang nó vào trong, bắt đầu giặt đồ. Olivia rụt rè nhận những dòng nước lạnh từ vòi hoa sen chảy xuống mái tóc dài bù xù của mình. Dưới chân cô bé, lần lượt từng vệt bụi đất bị cuốn trôi đi. Khi Olivia lấy chiếc áo trắng từ trong va li mặc vào — cổ cồn và áo của Reginald cũng vừa mới được làm sạch lại. Cậu ta đổ cái chậu đựng thứ nước có màu nâu đỏ đục sực mùi thuốc tẩy đi, mở vòi nước ra và bắt đầu rửa mặt. Reginald nhìn vào hình ảnh phản chiếu đầy mệt mỏi của bản thân trong gương. Trút hơi thở não nề, cậu lấy khăn lau mặt.
Olivia nằm lăn trên chiếc giường được trải ga trắng phẳng phiu, thở dài và tự ôm lấy hai vai mình. Sau những chặng đường dài, bị bỏ đói bỏ khát; phải nằm co ro tránh rét dưới những chiếc thùng rác hôi hám, chốc chốc lại ho lên và tỉnh dậy giữa chừng vì sốt cao và cảm giác ngứa ngáy do ghẻ lở lâu ngày… những điều tưởng chừng rất bình thường như một chiếc vòi sen và cái giường ấm bỗng trở nên quý giá biết chừng nào.
Mái tóc của Reginald lúc này đã rũ hết xuống, sũng ướt.
– Cậu đi đâu vậy? – Đúng lúc Olivia mở ưcửa phòng mình, cô bé nhìn thấy Reginald cũng vừa đi ra. Tóc cậu ta vẫn còn ướt.
– Không có gì đâu. Đừng đi theo tôi. – Reginald cười gượng. – Chuyện đàn ông ấy mà.
“Mới mười lăm tuổi đầu, đàn ông cái khỉ gì?” – Olivia nhìn theo cái dáng cúi khòng của Reginald đi xuống phía dưới. – “Mà thôi, kệ người ta!”
Và thế là Olivia trở về phòng, cố gắng chợp mắt.
– Xin lỗi, lại là tôi đây. – Reginald ngượng nghịu nói với người quản lý khách sạn. – Ông có thể cho tôi biết đường tới quán rượu gần nhất được không? Và nếu ông không ngại, có lẽ là khu “đèn đỏ” nữa?
– Ngài thật là! – Ông quản lý cười lớn. – Mà tôi tưởng ngài với cô bé kia…
– Uh uh. – Reginald lắc đầu.
– Ngay cuối phố thôi, thưa ngài. Nhưng tôi khuyên ngài không nên tới đó.
– Sao vậy? – Reginald thắc mắc.
– Ờm, gần đây tình hình an ninh không ổn cho lắm. Vài vụ án mạng đã xảy ra ở những khu vực đó. – Chủ khách sạn nói nhỏ. – Nếu ngài muốn uống rượu thì cứ ở đây cũng được rồi, đừng đi đâu xa vào lúc khuya khoắt thế này.
– Vâng, có lẽ tôi nên chọn giải pháp an toàn. – Reginald gật đầu. – Tôi thật sự muốn say túy lúy tới mai luôn.
– Tôi nên lấy cho ngài loại gì nào?
– Có lẽ là Absinthe nguyên chất và Moonshine đi. Lamb’s Navy Rum thì càng tuyệt vời nếu ông có.
Người phục vụ bưng ra một chiếc khay với ly thủy tinh và vài chai đồ uống nặng mà Reginald đã yêu cầu.
– Cảm ơn. – Reginald nhận lấy chiếc khay, để ý một cô bé hay bám theo sau người phục vụ, có lẽ khoảng năm hay sáu tuổi.
“Nhiều án mạng hả? Ta không ngạc nhiên đâu.” – Reginald bắt đầu uống. Cậu vốn chỉ hỏi bâng quơ như vậy để thăm dò, giờ thì mọi thứ đã rõ. – “Mày phải cẩn thận đấy, Reginald!”
Không lâu sau cái cảm giác lâng lâng mà Nàng tiên xanh (cách gọi khác của Absinthe) đem lại, trực giác Reginald mách bảo có ánh mắt đang theo dõi mình. Cậu nhìn về phía sau và nhận ra lại là bé gái ban nãy. Em bé cứ nhìn mãi, cặp mắt ngơ ngác toát lên vẻ hiếu kỳ.
– Tai ngài nhọn thế! Ngài có phải là Yêu tinh không? – Em bé hồn nhiên hỏi.
– Yêu có tóc đỏ nhé. – Reginald chống tay lên cằm. – Tóc ta thì màu đen và thực lòng ta cũng muốn tìm ra được hũ vàng lắm.
– Ngài có phải là hoàng tử không?
– Không, ngốc ạ. – Reginald cười nhẹ.
– Ngài đã giết ai bao giờ chưa?
Reginald đột nhiên dừng việc thưởng thức lại. Cậu nhìn thứ chất lỏng màu xanh ngọc lấp lánh đang sánh lên trong ly, tự hỏi có phải mình vừa nghe nhầm. Trẻ con, chúng thật là vô tư — luôn nói ra điều chúng nghĩ, chẳng phải lấp lửng, che đậy làm gì.
Cô bé ấy bước lùi về phía sau, ánh mắt vẫn dõi theo Reginald. Kéo lấy tay người phục vụ, em nói nhỏ:
– Bố ơi, ngài ấy trông đáng sợ quá!
Người bố nhìn theo đứa con gái về phía gã đàn ông trẻ đang ngồi uống rượu một mình. Rõ ràng đó là những loại đồ uống mà chỉ các văn-nghệ sĩ sầu đời, hoặc đơn giản chỉ là những kẻ điên lắm tiền muốn tự sát, mới hay dùng; không một người bình thường nào lại đi chọn chúng cả. Ông vội bế con gái mình lên, nhìn Reginald một cách dè chừng mà nói:
– Rất xin lỗi đã để con tôi làm phiền ngài.
– Ồ, không sao đâu. Ông có một cô gái nhỏ thật đáng yêu. – Reginald nhìn người phục vụ. Ông ta hơi khó chịu với sự lạnh lẽo và miễn cưỡng trong giọng nói và thái độ của Reginald.
“Mình nên xử lý hết chỗ này trước khi con bé Olivia đó mò dậy và bắt đầu thắc mắc lung tung.” – Reginald nhìn vào chiếc đồng hồ, rồi cứ lần lượt nốc từng ly một, không ngừng nghỉ. – “Sắp có trăng tròn…”
Olivia lúc này đã ngủ say. Trái với sự thư giãn mà giấc ngủ mang lại, gương mặt cô bé vô cùng căng thẳng, hai tay túm chặt lấy ga giường, toàn thân co quắp. Một dòng nước nhỏ chảy ra từ khóe mắt Olivia, lăn dần xuống gối. Hẳn là cô bé đã nhìn thấy gì đó rất đáng sợ trong giấc mơ của mình.
– Không… – Olivia nói thầm trong mê man.
Reginald chống tay lên mặt bàn, run rẩy đứng dậy. Gương mặt cậu nhăn nhó và thẫn thờ. Toàn bộ số cồn trong khay giờ hoàn toàn không còn dù chỉ là một giọt. Xung quanh cậu, mọi thứ đã được quét dọn gần như tươm tất để chuẩn bị cho một ngày mới với những vị khách mới. Bầu trời đen kịt giờ đang chuyển sang sắc xanh lam đậm, từ giờ đến lúc mặt trời ló rạng cũng không còn lâu nữa.
– Bao nhiêu tiền vậy? – Reginald lảo đảo bước, giọng như sắp nôn ra đến nơi.
Rồi cậu ngã gục xuống đất.
– Ngài không sao chứ? – Những người phục vụ hoảng hốt chạy lại đỡ lấy Reginald.
– Chúa ơi, tính tiền rồi đưa cho hắn vé tàu hỏa mà tống khứ khỏi đây mau lên! – Người quản lý tỏ ra khó chịu, thái độ của ông trái ngược hẳn với lúc trước. – Không được để ai thấy khách sạn của chúng ta có những kẻ như thế này!
Nghe thấy tiếng ồn ào và nhốn nháo của mọi người, Olivia chạy ra ngoài. Nhìn thấy Reginald đang nằm co ro dưới nền đất cùng đống vỏ chai vương vãi, vô cùng tức giận, cô bé gắt lên:
– Reginald! Cậu làm cái quái gì vậy?
– Absinthe, Lamb’s, và Bacardi 151? Tên này nghĩ hắn là ai chứ? – Tiếng cười nói lầm rầm của những người tiếp tân vang lên. – Hắn điên thật rồi!
– Reginald! Đứng dậy mau lên đồ không biết xấu hổ! – Olivia lại gần Reginald và kéo cánh tay nặng nề kia lên, lắc đầu ngán ngẩm. – Cậu đã hứa hôm nay sẽ đưa tôi tới Forest Hill đấy!
– – – – – – – HẾT PHẦN 3 – – – – – –