Tháp Quang Vinh có hệ thống lãnh đạo tối cao chia theo cấp bậc, mệnh lệnh từ cấp trên ban xuống thì đều phải tuân theo.
Đứng đầu là Tháp Chủ. Được coi là bậc đế vương theo thế giới cũ. Tiếp đó là bộ chỉ huy, đứng đầu là Tướng Quân. Sau nữa là bộ trị an, chuyên làm nhiệm vụ phát giác và trừng phạt những thành phần cực đoan chống đối. Mỗi bộ đều lại có nhiều cấp bậc khác nhau. Cuối cùng là đội cảnh vệ, là lực lượng chiến đấu đông đảo nhất có nhiệm vụ bảo vệ Tháp.
Riêng đội Vệ Binh Trinh Sát không nằm trong các bộ này, họ có chế độ khen thưởng và sinh hoạt riêng để phù hợp với điều kiện chiến đấu khắc nghiệt ở dưới mặt đất.
Còn một bộ tuy không nắm quyền hành nhưng lại cực kì quan trọng đó là bộ nghiên cứu và phát triển. Những mẫu vũ khí hiện đại, những trang thiết bị tối tân đều được bộ này chế tạo ra.
Hiệp ngồi xoa cằm sau khi đọc được vài trang đầu của cuốn sách "1000 Điều bạn cần biết khi làm công dân Tháp Quang Vinh". Những chế độ này thực sự hắn không nuốt nổi, nào là loại bỏ hoàn toàn quan hệ gia đình, rồi đến việc ghép đôi giữa những người có gen tốt.
"Chẳng phải xúc vật ở thế giới của mình cũng bị thế sao?" Hiệp tự hỏi, sau đó mặc áo lại rồi bước ra khỏi phòng.
Khi hắn vừa ra khỏi cửa, gặp ngay một phụ nữ trung niên đang bê một rổ hàng nặng thì liền chạy lại giúp : "Cô để cháu ạ!"
"Cảm ơn cháu!" phụ nữ trung niên kia vội cúi đầu nói.
"Không có gì đâu ạ! Cháu đi trước đây." Hiệp lễ phép chào rồi rời đi sau khi giúp để rổ hàng vào vị trí.
"Sao một phụ nữ lại phải làm công việc nặng nhọc này nhỉ? Đám đàn ông chết hết rồi sao?" Hiệp lầm bầm.
"Tuấn Hiệp, Vệ Binh Trinh Sát số 07." một giọng nữ trong trẻo cất lên.
Hiệp giật mình quay lại : " Ai gọi tôi?"
"Đù!" hắn xuýt chút nữa thì rớt hàm khi trước mặt là một cô gái khoảng 18 tuổi ngực nở eo thon. Khuôn mặt xinh như búp bê với làn da trắng ngần, trên người khoác bộ đồ của bộ chỉ huy màu xanh xẫm cùng váy đen ngắn nửa đùi khoe đôi chân dài miên man. Nữ nhân này đem so với y tá Liên chỉ có hơn chứ không kém.
"Nè! Thái độ anh sao vậy?" cô gái tiến đến hỏi, sau đó còn đấm nhẹ một cái vào vai Hiệp.
"Ờ..không có gì? Cô là...." Hiệp cố tìm trong kí ức mơ mồ kia xem có thông tin gì của cô gái này nhưng thất bại.
Vì đã được thông báo là Hiệp đang trong tình trạng mất trí nhớ tạm thời nên cô gái không bất ngờ cho lắm, liền đáp : " Tôi là Thanh Tâm, người của bộ chỉ huy và là người đã chỉ điểm cho anh khi đang thi hành nhiệm vụ dưới mặt đất nhớ không?"
"Ờ...ừ...không nhớ lắm!" Hiệp gãi đầu nói.
"Tôi đang được nghỉ giữa giờ, có muốn cùng đi hóng mát không?" Thanh Tâm hỏi.
"Được thôi! Dù gì tôi cũng đang rảnh." Hiệp gật đầu, sau đó cả hai cùng dảo bước trên hành lang kim loại ra vị trí thoáng mát để đón gió.
Hiệp đứng nhìn bầu trời trong xanh, Thanh Tâm đứng bên cạnh quay người lại tựa lưng vào lan can rồi hỏi như cầu xin : " Anh có thể kể cho tôi nghe dưới đó như thế nào không?"
"Cũng thường thôi, và rất nguy hiểm." Hiệp đáp, dựa vào kiến thức trong sách hắn vừa tiếp thu thì mặt đất có sinh vật gọi là Dã Linh Thú vô cùng khát máu, là mối đe dọa cho con người.
"Tôi luôn ước một lần được đặt chân xuống đó, biết là nguy hiểm nhưng vẫn muốn." Thanh Tâm thổn thức nói, đôi mắt đẹp long lanh nhìn xuống mặt đất xa xa phía dưới.
Hiệp quay sang nhìn nàng rồi nói : " Cô không nên xuống đó. Xinh đẹp như vậy mà bị bọn thú kia bắt được thì nguy to."
"Anh vừa nói gì? Anh khen tôi xinh đẹp?" Thanh Tâm tròn mắt hỏi lại
"Ừ, tôi thấy sao nói vậy à!" Hiệp đáp, thầm nghĩ nàng đã bắt đầu nghiêng ngả.
Người trên tháp này thường không bộc lộ tình cảm bằng lời nói, họ cũng không có khái niệm đẹp và xấu. Chỉ một số ít người suy nghĩ sâu xa mới biết.
Thanh Tâm là một trong số đó, cô từng đọc một quyển sách cũ từ trong kho đồ cần tiêu hủy từ lúc nhỏ.
Nàng ngẩng mặt lên nhìn Hiệp rồi bước lại gần hơn nói nhẹ : " Khi một người nam khen một người nữ xinh đẹp thì chứng tỏ người đó có tình cảm với đối phương. Anh có tình cảm với tôi sao?"
Nhìn ánh mắt long lanh như đang kì vọng rất nhiều, có quan hệ yêu đương sẽ bị xử tội chết nhưng vì hám gái lên hắn vẫn liều mạng gật đầu : " Phải! Tôi thích cô!"
"Nhưng đó là cấm kị! Anh không sợ chết sao?" Thanh Tâm thổn thức hỏi. Mắt nàng rưng rưng giọt lệ chỉ trực trào ra ngoài.
"Chết có gì đáng sợ, chỉ sợ đến lúc chết không được ở bên người mình yêu thương." Chế độ ngôn tình đã được bật, Hiệp liền nói ra những câu mà hắn cho là ngọt nhất để tán đổ một cô gái.
Thanh Tâm mỉm cười hạnh phúc, sau đó ôm chầm lấy Hiệp rồi thút thít. Điều này khiến hắn khá bất ngờ nói : " Liệu có đốt cháy giai đoạn nhanh quá không nhỉ?"
"Nè cô! Chúng ta còn chưa tìm hiểu nhau nữa mà đã tiếp xúc thân thể rồi có phải quá nhanh không?" Hiệp thích bỏ mẹ nhưng vẫn cố tỏ ra ngây thơ.
Thanh Tâm xụt xịt nói : " Thực ra! Tôi đã để ý anh lâu rồi. Từ ngày đầu tiên anh được đưa vào làm Vệ Binh Trinh Sát, tôi luôn theo dõi vị trí của anh khi anh làm nhiệm vụ. Tôi còn có ảnh của anh nữa."
Nàng liền rời Hiệp rồi lấy mặt dây truyền trên cổ ra đưa cho hắn xem. Tên này mở mặt dây truyền ra thì thấy bản mặt lìn của hắn ở trong và nhìn cũng khá bảnh.
"Thì ra là vậy!" Hiệp ân cần nói. Hóa ra ở cái thế giới này tình yêu lại giản dị đến vậy. Bởi vì họ luôn bị cấm đoán lên từng chút đó cũng đáng để gìn giữ.
"Thế bây giờ chúng ta đổi cách xưng hô nhé! Cho giống một đôi tình nhân." Hiệp táo bạo đề xuất.
Con gái ở thế giới này không có khái niệm nhõng nhẽo, Thanh Tâm tròn mắt hỏi :
" Tôi, Anh, Cô thế thôi còn đổi gì nữa?"
Hiệp đáp : " Từ giờ khi chỉ có hai ta thì tôi sẽ gọi cô là em và xưng anh, cô sẽ gọi tôi là anh và xưng em. Còn khi ở chỗ đông người thì vẫn xưng hô như cũ. Rõ chưa?"
"Hiểu rồi! Nhưng mà tình nhân thì họ trường làm gì? Em chưa yêu ai bao giờ." Thanh Tâm thật thà đáp. Nếu ở thế giới cũ thì Hiệp sẽ nghi ngờ việc một cô gái nói chưa yêu ai bao giờ nhưng thế giới này khác.
Hiệp liền liệt kê : " Đi ăn này, xem phim này, ra công viên hóng mát này, còn có vào nhà nghỉ để khám toàn thân nữa...chắc là hết rồi."
Hai người đang tâm sự thì chợt có kẻ đến phá đám.
"Tuấn Hiệp! Anh không ở trong phòng hồi sức chạy ra đây làm gì? Thanh Tâm cô cũng vậy mau về phòng chỉ huy đi hết giờ nghỉ rồi." Đội Trưởng Đông Đoàn bước đến nói.
"Đội trưởng! Tôi thấy trong người khá ổn và chỉ muốn đi hóng mát. Tình cờ gặp cô Tâm đây." Hiệp gãi đầu nói.
"Vậy tôi về trước đây. Chào hai anh!" Thanh Tâm che đi sự thấp thỏm vì sợ ai đó phát hiện việc làm của hai người rồi rời đi.
Nhìn theo cặp mông tròn của nàng khiến Hiệp không khỏi xuýt xoa. Giờ chỉ cần thời gian và địa điểm là hắn có thể xơi nàng chỉ huy viên ngọt nước ấy.
Đông Đoàn không hề để ý đến ánh mắt của Hiệp nhìn đi đâu, liền nói : " Đi theo tôi, có việc quan trọng cần cậu giúp đây."
"Có việc gì mà đội trưởng cũng không xử lý được thế?" Hiệp vừa đi theo vừa tò mò hỏi.
"Về đội của chúng ta, cấp trên ban lệnh xuống yêu cầu tuyển thêm nhân lực để thay thế ba đồng đội đã hi sinh. Ngoài ra còn tuyển thêm ba người tinh nhuệ tham gia vào nhiệm vụ trinh sát tiếp theo."
"Tôi đang bận việc quan trọng lên tạm thời giao toàn bộ quyền hành lại cho cậuĐừng làm tôi thất vọng." Đông Đoàn nghiêm nghị nói, sau đó cả hai đến chỗ sinh hoạt của đội trinh sát.
"Ặc! Biết mẹ gì đâu mà cũng bị giao nhiệm vụ. Mà hỏng kiểu gì cũng ăn phạt. Thật là....." Hiệp thở dài ngao ngán.