Hiệp đi theo đội trưởng Đông Đoàn đến khu của Vệ Binh. Tại đây có những đồng đội sẽ kề vai sát cánh cùng hắn.
"Đội trưởng đến rồi!" mọi người thấy Đông Đoàn đến thì vui vẻ lên tiếng.
"Tuấn Hiệp! Vết thương của cậu hồi phục nhanh thật đấy." một thanh niên cao to bước đến khoác vai Hiệp làm hắn có chút bất ngờ.
"Tôi tên Xuân Trường! Lần trước làm nhiệm vụ chúng ta ngồi cùng xe đó nhớ không?" thanh niên kia hỏi.
"Ừ ờ không nhớ lắm!" Hiệp gãi đầu.
Hai thanh niên khác cũng đến chào hỏi, ai nấy đều cao to vạm vỡ như Hiệp vậy : " Tôi là Quang Hải! Khả năng bắn tỉa bách phát bách trúng."
"Tôi là Văn Toàn! Có thể chạy rất nhanh."
"Anh ta bị trấn thương não! Dẫn đến mất một phần khí ức. Mong các người sẽ giúp anh ta khôi phục lại." Đông Đoàn lên tiếng, sau đó nói tiếp : " Bắt đầu vào việc chính thôi! Mau gọi những người chúng ta chọn đến đây."
"Họ tới cả rồi đội trưởng ạ!" Quang Hải lên tiếng, sau đó đi tới mở một cánh cửa phía đối diện nơi hắn và Hiệp đang đứng ra. Bên trong là ba nữ nhân ai lấy đều có nét xinh đẹp.
"Ặc! Ngon dữ!" Hiệp mừng thầm, hắn đang định lên kế hoạch thịt cả ba em này.
"Nghiêm!" Đội trưởng Đông Đoàn hô to, tất cả mọi người đều nhanh nhẹn chạy vào hành xếp đều tăm tắp quay mặt về hướng đội trưởng. Hiệp đã từng đi nghĩa vụ nên cũng nhanh chóng hòa nhập vào không khí chả khác nào quân khu này.
"Chào mừng mọi người đến với đội Vệ Binh Trinh Sát. Nơi mà chúng ta chiến đấu vì sự sinh tồn và phát triển của Tháp Quang Vinh. Chúng ta phải chiến đấu dưới mặt đất nơi mà tính mạng trở lên mong manh hơn bao giờ hết, nơi mà chỉ cần sơ sẩy là thành thức ăn cho Dã Linh Thú khát máu." Đội trưởng Đông Đoàn nói với giọng hào hùng : " Tuy có nguy hiểm, nhưng chúng ta là những người duy nhất được sống với hai chữ tự do đúng nghĩa. Được thỏa sức tung hoành dưới mặt đất rộng lớn bao la. Điều mà những công dân khác của Tháp Quang Vinh không ai làm được."
Nói đến đây, Đông Đoàn trầm lại vài giây rồi nói tiếp : " Qua tuyển chọn kĩ lưỡng từ khu huấn luyện đã chọn ra ba người với đầy đủ phẩm chất cũng như kĩ năng để trở thành một Vệ Binh chính hiệu. Cái họ cần là thực chiến, nào lên đây giới thiệu về bản thân mình cho cả đội đi"
Ba cô gái nhìn ngọt nước đi lên trước rồi quay lại nhìn về phía bốn thằng Hiệp, Hải, Toàn, Trường. Chỉ có Hiệp là say mê ngắm nghía cả ba và đánh giá tiêu chuẩn của từng người.
Cô đầu tiên giới thiệu về bản thân với chiều cao 170cm, mái tóc dài óng ả, chân dài miên man cùng bộ ngực đồ sộ ẩn hiện trong lớp đồng phục dành riêng cho Vệ Binh Trinh Sát : " Tôi lên Diệu Linh. Là một hacker."
Cô thứ hai giới thiệu với dáng người hơi mũm mĩm nhưng vô cùng quyến rũ, mái tóc xù bồng bềnh , vòng một và vào ba quá cỡ khiếp Hiệp nghĩ đến cảnh chơi doggi nàng không biết sướng cỡ nào : " Tôi tên Anh Thư! Cận chiến điêu luyện."
Cô cuối cùng bước lên giới thiệu với chiều cao cực kì khiêm tốn chỉ 150cm nhưng sở hữu nhan sắc xinh đẹp nhất trong ba người sở, hữu mái tóc ngắn bạch kim nhìn vô cùng cá tính. Vóc dáng lại cân đối, ngực không quá to mà vừa đủ. Chân không dài nhưng vẫn thon thả và đặc biệt làn eo Ngọc Trinh khiến bao người mơ ước : " Tôi...Tôi tên Tiểu Bạch! Người lái Thiết Giáp."
"Ồ!" cả bốn thằng đều ồ lên, Đông Đoàn thấy vậy liền chấn chỉnh. Sau màn giới thiệu, cả ba về hàng theo sự xắp xếp của Đông Đoàn.
"Bây giờ tạm thời 7 người sinh hoạt và tập luyện ở đây. Tôi bận việc nên trong khoảng 1 tuần nữa sẽ vắng mặt."
"Vậy ai sẽ dạy chúng tôi?" Diệu Linh hỏi.
"Cậu ta." Đông Đoàn chỉ tay vào Hiệp rồi nói.
"Tôi?" Hiệp nói.
"Ừ! Chỉ tạm thời đến lúc tôi quay lại. Cậu hoàn thành được nhiệm vụ chứ?" Đông Đoàn nghiêm nghị hỏi.
"Rõ! Tôi sẽ cố hết sức." Hiệp đáp, chẳng lẽ lại từ chối khi mà cơ hội để tiếp cận ba người đẹp như bày ra trước mắt.
Sau khi Đông Đoàn rời đi, cả nhóm 7 người theo lời của Hiệp ngồi xuống cùng bàn về điểm mạnh và điểm yếu của từng người để giúp nhau rèn luyện.
Cả căn phòng có 7 chiếc giường xếp song song nhau. Phía xa là nơi tập luyện rộng lớn với đầy đủ dụng cụ và các trang thiết bị tiên tiến. Có một gian bếp nhỏ, hai phòng tắm và một cái bàn lớp để ngồi hội họp mỗi khi cần thiết.
Ngày đầu tiên, Hiệp chưa có kinh nghiệm chỉ dạy người khác sao cho tận tình mà chu đáo nên chỉ biết cho họ tập thể lực cường độ nhẹ với hít xà, chống đẩy cùng một buổi quyền anh ngoại khóa.
Xem hai mỹ nhân đấu quyền anh mà phê cả người.
"Ui da!" Tiểu Bạch bỗng la toáng lên sau đó là tiếng bát rơi xoảng một cái.
"Có chuyện gì?" Hiệp chạy đến xem xét tình hình thì phát hiện nàng đang nấu ăn với chiếc tạp dề mặc trên người. Bộ đồng phục đã cởi ra vì nóng, chỉ còn lại chiếc áo ba lỗ khiến làn da trắng nõn của nàng nổi bật.
"Tôi...tôi xin lỗi!" Tiểu Bạch cúi xuống nhặt những mảnh bát vỡ thì sơ ý làm tay chảy máu. Hiệp liền ngăn cản : " Để đó tôi dọn dẹp, cô mệt rồi mau ra nghỉ ngơi đi."
"Xem này! Máu chảy nhiều quá. Để tôi giúp cô." Hiệp nắm tay Tiểu Bạch xem xét vết thương sau đó kéo nàng ra ngoài tìm hộp y tế.
Tiểu Bạch ngồi trên giường, cánh tay trắng trẻo đưa ra cho Hiệp băng bó vết thương chỉ bé xíu ở đầu ngón tay. Nàng liền lên tiếng : " Anh làm quá rồi! Chỉ là vết thương nhỏ thôi mà."
"Xong rồi! Lần sau nhớ cẩn thận nhé." Hiệp nói sau khi xong việc, hắn đứng lên rồi vào bếp nấu đồ ăn thay Tiểu Bạch.
"Thơm quá!" Tiểu Bạch tò mò tiến lại rồi nhìn vào trong bếp. Nơi mà Hiệp đang trổ tài nấu ăn siêu hạng của mình bởi khi ở thế giới cũ hắn đã từng là đầu bếp.
"Anh học nấu ăn ở đâu vậy?" Nàng hỏi, đưa mũi ngửi nóm ngon mà Hiệp vừa bày ra đĩa.
"Nếm thử xem có ngon không?" Hiệp dùng đũa gắp một chút đồ ăn rồi đưa lên gần miệng Tiểu Bạch nói.
"Cái này....!" Tiểu Bạch có chút không quen vì chưa được ai đút lên chưa vội ăn.
"Xấu hổ à? Có ai nhìn thấy đâu. Mau lên kẻo tay tôi mỏi rồi đây." Hiệp khích lệ.
Thêm một chút do dự, Tiểu Bạch mới chịu há miệng. Hiệp mỉm cười nhìn cái miệng nhỏ xinh đáng yêu, còn ánh mắt Tiểu Bạch lại nhìn vào mắt hắn với nét dò xét.
"Ư...ngon quá! Đây là lần đầu tiên tôi ăn có cảm giác ngon như vậy." Nàng nhắm tịt mắt cảm nhận vị ngon tan ra nơi đầu lưỡi.
"Á...bắt quả tang hai người ăn vụng nhé." Anh Thư đứng ngoài lên tiếng tinh nghịch nói. Sau đó cũng vào nhập cuộc.
Bữa tối dọn ra vào cả 7 người vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ, thoáng chốc Hiệp lại bắt gặp ánh mắt Tiểu Bạch nhìn hắn chăm chú. Nhưng chỉ vừa nhìn lại thì nàng đã nhìn sang hướng khác rồi vui vẻ cười như tránh né.
Sau khi ăn xong, Hiệp ra ngoài ban công hóng mát thì chợt có tiếng gọi nhỏ nhẹ từ đừng xa : " Anh ơi! Em ở đây."
Là Thanh Tâm, nàng đang vẫy tay gọi hắn trong góc khuất. hiệp cũng chả biết vì sao tối như vậy mà hắn quan sát được nàng dù chỉ là không rõ nét.
Bỗng dưng người đẹp đến tìm, chắc lại có gì rồi. Nghĩ vậy Hiệp liền đến chỗ nàng.
"A sao em lại đến đây?" Hiệp vui vẻ hỏi.
Thanh Tâm chu môi : " Thích thì tới đó! Có sao không.x
Biểu cảm đáng yêu của nàng khiến Hiệp không chịu nổi liền vòng tay ôm nàng vào lòng khiến Thanh Tâm bất ngờ : " Nè! Ai nhìn thấy thì sao?"
"Kệ họ chứ! Ta ôm người yêu của ta chứ ôm ai đâu mà sợ người khác nhìn thấy." Hiệp mặt dày nói, sau đó còn ghé mũi ngửi cái cổ trắng ngần của nàng rồi liếm một cái khen : " Người em thơm quá! Dùng nước hoa gì vậy?"
"Đáng ghét! Hóa ra đây là cách hai người yêu nhau thể hiện tình cảm. Anh lừa em." Thanh Tâm cố đẩy Hiệp ra rồi phụng phịu nói.
"Anh đâu có lừa! Anh nói thật mà." Hiệp nói.
Thanh Tâm lấy một quyển sánh cũ kĩ ra rồi mắng : " Trong đây có ghi rằng khi có tình cảm với nhau thì người nam sẽ nhét cái "đó" vào chỗ "đó" của người nữ. Không những thế lại còn....lại còn....đẩy đưa nhiều lần đến khi đạt khoái cảm. Ý là sao? Anh lừa em đúng không?"
Hiệp liền giật lấy quyển sách trong tay Thanh Tâm rồi phát hoảng khi nhìn thấy dòng chữ in đậm đã mờ theo thời gian
" Tuyển tập 300 tiểu thuyết ngắn 18 + của tác giả Gót Sờ Ri Na."
'Đệt! Vãi lều truyện SEX!" Hiệp thầm chửi trong đầu.