Trục nâng Quang Vinh từ từ rời khỏi mặt đất, đám Dã Linh Thú còn lại không thể tấn công tiếp vì độ cao dần gia tăng thì chỉ biết ở dưới gầm thét ghê rợn, sau một lúc gì rời đi.
"Thành công rồi! Đám thú đó không còn bám theo nữa." người trong phòng chỉ huy nói, sau đó mọi người cùng thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì với họ, thứ đáng sợ nhất chính là Dã Linh Thú, và những Vệ Binh Trinh Sát giống như những người hùng chiến đấu ngoài biên ải. Bởi vậy khi họ trở về thì không ai che giấu nổi sự vui mừng.
Trục nâng cứ dần cao lên, theo đó là khung cảnh hùng vĩ của Tháp Quang Vinh hiện ra. Nhìn ở góc độ gần thì thực sự nó đúng là kiệt tác của nhân loại.
"A họ trở về rồi kìa!"
"Vệ Binh Trinh Sát đó! Nhìn họ thật ngầu."
Những người công nhân và thường dân đứng đầy ở lan can và những lối đi chào đón những người hùng của họ trở về.
Nắp xe mở ra, một vài đồng đội của Tuấn Hiệp không giấu được sự hạnh phúc khi được chào đón liền ra ngoài nóc xe đứng vẫn tay chào mọi người.
Còn hắn! Vẫn đang hôn mê trong xe, Đội trưởng Đông Đoàn liền gọi y tế : " Chúng tôi có một người cần được chăm sóc y tế gấp."
Nói gì thì nói, tuy là tận thế nhưng những người sống trên tháp không kể thượng lưu hay thường dân đều có vẻ ngoài trai xinh gái đẹp. Tuy không phải ai cũng là hot girl hay hót boy nhưng về vẻ đẹp chung thì vượt xa thế giới cũ. Bởi có lẽ do gen Việt Nam là hoàn hảo nhất rồi.
Đoàn xe dừng lại trong bãi đậu xe, những người trong xe lần lượt ra khỏi đó. Từ phía lối đi có hai người mặc đồ trắng cùng với một giường có bánh xe tức tốc tiến đến, họ là những y tá phụ trách việc chăm sóc cho những Trinh Sát viên bị thương trong khi làm nhiệm vụ.
"Mau đưa anh ta lên!" nữ y tá kia gấp gáp nói, sau đó cùng với Đội trưởng Đông Đoàn phụ một tay đỡ Hiệp nằm lên giường rồi chuyển đi.
Đông Đoàn dặn dò : " Anh ta bị trúng độc lạ! Hãy tận tình chăm sóc."
Nữ y tá kia chu môi : " Khỏi cần anh nhắc!"
Sau khi đưa vào phòng điều trị, cô y tá xem xét vết thương rồi kết luận : " Là vết côn trùng cắn! Lạ lắm nha."
Sau đó cô tiến sang phòng khác để tìm hiểu về loại côn trùng đó và nọc độc của nó, như vậy mới có cách giải độc bởi cô chưa từng ghi nhận bất cứ trường hợp nào về côn trùng có độc.
Hiệp nằm đó, cơ thể cứng đờ bất động. Hắn đã chết được khoảng vài giây, và ngay khoảnh khắc đó một hiện tượng kì lạ xảy ra. Từ ngoài cửa sổ có một vệt sáng trắng bay thẳng vào phòng rồi nhập luôn vào xác hắn, sau đó là cơ thể co giật dữ dội.
Thấy vậy nữ y tá hốt hoảng chạy đến xem xét : " Tuấn Hiệp! Anh sao rồi!"
Cơ thể như con tôm luộc co quắp rồi lại duỗi ra mấy lần, nữ y tá hoảng quá liền chạy ra ngoài tìm người giúp.
Trong phòng, sau khi co rút vài lần thì Hiệp bỗng nhiên trở lại bình thường và mở mắt.
"Ủa! Ta chết rồi mà. Đây là thiên đường hay địa ngục?" Hiệp thầm hỏi, sau đó nhận ra cơ thể của hắn khác hoàn toàn trước kia.
"Định mệnh chẳng lẽ xuyên không?" hắn thầm hỏi, kiến thức phim tàu khựa của hắn không phải dạng vừa đâu.
Vẫn còn chưa hết bàng hoàng, đội nhiên cánh cửa mở tung và xuất hiện hai người một nam một nữ.
Đột nhiên trong đầu Hiệp một loạt kiến thức không phải của hắn bỗng nhiễu loạn rồi đi vào trật tự.
"Đội trưởng!" Hiệp chợt nói, hắn không biết vì sao mình biết người này nhưng có thể là do kí ức của cái xác hắn nhập vào không biến mất mà hòa vào làm một với kí ức của hắn hiện tại.
Đông Đoàn thấy vậy liền tiến vào lo lắng : "Cậu không sao chứ Tuấn Hiệp? Nghe y tá liên nói tình trạng cậu không ổn lên tôi đến đây ngay."
"Y tá Liên?" bấy giờ Hiệp mới nhìn sang cô gái mặc đồ trắng đứng cạnh Đội trưởng. Một nữ nhân xinh đẹp, ba vòng chuẩn người mẫu cùng mái tóc dài được búi gọn. Cô ấy đeo một cặp kính giả cận khiến vẻ đẹp càng nổi bật, đôi mắt bồ câu hớp hồn cùng đôi môi đỏ mọng ướt át.
"Cực phẩm!" Hiệp dâm dê nghĩ thầm.
Y tá Liên thấy Hiệp hoàn toàn bình thường thì cũng lấy làm lạ, Đông Đoàn quay sang nói nhỏ với cô : " Cậu ta rất đặc biệt! Giúp tôi chăm sóc cậu ta trong ba ngày tới." nói xong hắn rời đi.
Căn phòng chỉ còn lại hai người, y tá Liên tiến đến nói : " Anh mau nằm xuống để tôi chích thuốc."
"Thôi khỏi! Không chích đâu." Hiệp méo mặt, hắn vội lấy chăn chùm kín đầu run rẩy. Có thể hắn già đầu nhưng lại rất sợ chích thuốc như con nít.
Hành động trẻ con của hắn khiến y tá Liên bật cười khúc khích : " Nào! Vệ Binh Trinh Sát Tuấn Hiệp, đừng có chống cự."
"Vệ Binh? Tuấn Hiệp?" đó là tên và nghề của cái thân xác này sao?" hắn mơ hồ hỏi.
"Anh không nhớ gì à?" Liên thấy vậy tò mò.
Kí ức hắn nhận được từ thân xác này rất mơ hồ à ít ỏi lên hầu như không nhớ gì ngoài những chi tiết quan trọng.
"Phải! Có lẽ do bị đập đầu." Hiệp bịa chuyện, sau đó hỏi Liên về những thứ chung chung mà hắn vẫn đang mơ hồ.
Liên sau một lúc nghi ngờ thì cũng kể cho hắn, sau khi nghe xong Hiệp cũng rớt hàm vì như phim khoa học viễn tưởng.
"Vậy chẳng phải mặt đất không còn ai sống sao?"
"Đúng vậy! Tháp Quang Vinh là nơi duy nhất còn tồn tại con người. Chúng ta là những hậu duệ cuối cùng của nhân loại."
Liên gật đầu.
Nghe vô lý nhưng cũng rất thuyết phục, Hiệp bắt đầu chuyển sang ngôn tình rồi nói : " Y tá Liên xinh đẹp như vậy đã có người yêu chưa?"
Chợt mặt Liên đanh lại, nàng nhíu mày nghi ngờ : " Não anh có vấn đề hay sao? Người yêu là cái gì?"
"Ặc!" Hiệp thật sự khó hiểu sau câu nói của Liên : "chẳng lẽ hậu tận thế không có chuyện yêu đương? Vậy duy trì nòi giống kiểu gì?"
Thấy Hiệp thực sự đã không nhớ gì, Liên liền căn dặn : " Tôi nhắc lại cho anh một lần và đừng bao giờ hỏi lại, mỗi công dân của Tháp Quang Vinh khi đến 20 tuổi đều phải tham gia Chương Trình Dân Số. Một nam và một nữ được chọn lọc sẽ giao hợp và thụ thai để duy trì nòi giống. Cái thứ yêu đương gì đó của anh tuyệt đối không được nhắc tới."
"Ách! Làm gì mà cô nghiêm trọng quá vậy? Không nhắc thì không nhắc." Hiệp chán nản đáp.
Liên liền tươi tỉnh : " Vậy bây giờ nằm im cho tôi chích thuốc. Đừng chống cự!"
"Không...không!!!!"
Tiếng la thất thanh của Hiệp khiến mọi người đang có mặt gần đó chú ý, sau một lúc không thấy động tĩnh gì nữa thì lại thôi.
Sau khi chích thuốc xong, Liên rời khỏi phòng để lại mình Hiệp vắt tay lên trán suy nghĩ.
Sau đó hắn rời khỏi giường tiến về phía cửa sổ, đập vào mắt hắn là trời xanh cao vút với những đám mây đối lưu là đà trôi. Phía dưới là một hoang mạc rộng lớn mà theo lời y tá Liên kể là trái đất sau tận thế.
Hiệp bỗng phấn khích lạ thường, bởi đâu phải ai cũng được sống trong thời đại hậu tận thế như hắn lúc này. Da gà hắn nổi khắp người, sau đó hắn nhếch mép cười gian xảo : " Tân Thế Giới! Tao sẽ khôi phục mày từ đống tro tàn."