Chương 2: Dã Linh Thú Tấn Công

Vệ Binh Trinh Sát là một tổ chức dưới sự kiểm soát của Tháp Quang Vinh, đảm nhiệm vai trò trinh sát và phát hiện Dã Linh Thú cùng với thu thập những nhu yếu phẩm tìm được ở dưới mặt đất.

Tuấn Hiệp cùng đồng đội đang trên đường trở về tháp. Giới thiệu chung về Tháp Quang Vinh : là căn cứ trên không duy nhất của loài người, được chế tạo và đi vào hoạt động từ trước khi diệt vong sảy ra khoảng một năm.

Tháp do người dân Việt Nam chế tạo, sau đó đưa vào hoạt động và bị xem là trò cười của toàn thế giới khi đó. Thực ra Tháp Quang Vinh ban đầu là căn cứ quân sự nhưng sau này được tu sửa lại thành nơi định cư của con người.

Mới đầu dân số của tháp chỉ là vài trăm, nhưng sau khi dịch virut bùng nổ, có rất nhiều người đã cầu xin được lên Tháp.

Tháp chủ đương thời khi đó đã nhân từ xóa bỏ sự khinh thường của những người trước kia dành cho ngài và tiếp nhận dân cư với số lượng lớn.

Sau 40 năm hoạt động và duy trì, hiện tại Tháp Quang Vinh có khoảng 10.000 dân được chia làm hai đẳng cấp là thường dân và Thượng Lưu.

"Báo cáo! Trụ sở đã đến vị trí. Yêu cầu hạ trục nâng." Đội trưởng Đông Đoàn lên tiếng.

Thiết bị liên lạc kêu tít, sau đó có hồi âm : " Nghe rõ! Bắt đầu hạ trục nâng Quang Vinh."

Tháp Quang Vinh như một con sứa khổng lồ, phần trên to phình ra như một cây nấm, phần dưới thuôn dài xuống với những động cơ cỡ lớn để duy trì nó luôn ở trên không. Tránh xa mặt đất nguy hiểm chết chóc.

Theo sự điều kiển của bộ chỉ huy, Tháp Quang Vinh dần hạ độ cao xuống tới mức an toàn rồi bắt đầu thả trục nâng.

Trục nâng là một cỗ máy lớn với nhiều dây cáp, nhiệm vụ là đưa người và những trang thiết bị lên hoặc xuống. Được vận hành bởi những công nhân chăm chỉ, họ chủ yếu có xuất thân là Thường Dân.

Sau khi được khởi động bằng một đống nút cùng cần gạt từ các công nhân, trục nâng từ từ hạ xuống với những tiếng kêu của kim loại, của bây cáp và sự nặng về của bản thân trục nâng.

Hiệp ngồi ung dung trong xe, chờ đến lúc lên tháp. Hắn quay sang nhìn cửu sổ thì thấy bóng dáng những con thú bốn chân đang chạy tới với tốc độ cao.

"Mọi người chú ý! Dã Linh Thú đã đuổi đến nơi." Hiệp hô to với vẻ gấp gáp.

"Không thể nào! Sao chúng có thể bắt kịp chúng ta?"

Đội trưởng Đông Đoàn vội ra lệnh : " Tất cả mọi người xuống xe chiến đấu!"

Sau khi trụ sở đã nằm gọn trên trục nâng, cả đoàn trinh sát bắt đầu trang bị súng ống rồi tiến đến cửa xe chờ lệnh từ cấp trên.

Lệnh từ cấp trên ban xuống : " Các Vệ Binh Trinh Sát ! Bằng mọi giá không được để con Dạ Linh Thú nào lên được trục nâng."

Trung tâm chỉ huy ở trên vị trí thuận lợi cho việc qian sát, trong phòng chỉ huy là một nữ nhân mặc đồng phục với vẻ mặt lo lắng ra lệnh như hét vào míc :" Đội Cảnh Vệ! Điều động gấp nhân lực đến hỗ trợ đội Trinh Sát."

"Rõ!"

Dã Linh Thú là sinh vật kì dị với hình dáng lai tạp từ nhiều loài, cơ thể chúng to lớn như một con bò tót đực. Bốn chân như bàn tay người, đầu như đầu rắn với cái miệng đầy răng. Cái đuôi dài với những xương xẩu to thích hợp cho việc quất và vụt. Đặc biệt là những sợi súp tu phát ra ánh sáng nhạt màu xanh, đặc chưng của Dã Linh Thú.

Ầm! Ầm! Ầm!

Những tiếng va đập từ bên ngoài lớp vỏ bọc thép của trụ sở vang lên báo hiệu đám thú đó đã xông tới.

Hiệp trong tay là khẩu súng cỡ lớn thích hợp với việc tấn công mục tiêu tầm gần. Người mặc thêm giáp bảo hộ, chân đeo giày tăng cường.

Sau hiệu lệnh của Đội trưởng cả bọn gồm 8 người mở cửa xe lao ra tử chiến với đám Dã Linh Thú.

Bằng! Bằng! Bằng!

Riếng súng đạn vang lên xối xả, đám Dã Linh Thú liền lao đến tấn công. Mục đích của chúng không gì khác người thức ăn, thức ăn ở đây chính là con người.

Hiệp vừa ra đã đụng độ một con cỡ bự, nhanh tay đưa khẩu súng lên chĩa thẳng vào cái miệng đang há ra của nó rồi bóp cò. Con thú văng ra đất rồi bất động.

Sau đó hắn lại tiếp tục tiến lên tấn công những con khác. Phía bên cạnh, đồng đội của Hiệp cũng chẳng kém, ai nấy cũng đã hạ gục vài con. Riêng Đội Trưởng Đông Đoàn đã hạ gục tới 10 con, trên tay Đông đoàn là đôi găng tay tăng cường được đặc chế chỉ riêng anh ta. Nó giúp tăng uy lực của cú đấm lên gấp 5 lần.

Dã Linh Thú vẫn tiếp tục tấn công, số lượng của chúng càng lúc càng gia tăng.

Sụt! Óe.

Con dao găm đâm xuyên qua cổ của con thú rồi nó ngừng giãy giụa. Hiệp thu dao rồi bồi thêm một phát bắn để chắc rằng nó đã chết.

"Hự!" chợt từ đằng sau một con khác lao đến húc vào người Hiệp khiến tên này văng ra xa, cây súng cũng tuột khỏi tay.

"Định mệnh!" Hiệp gầm lên, chợt cảm thấy tay hắn không còn cảm giác.

"Báo cáo! Đội Cảnh Vệ đã tham chiến. Báo cáo hết." sau tiếng hô, một tốp khoảng hơn 20 người mặc giáp xanh lam với vũ khí đầy đủ xuất hiện rồi xông vào cuộc tàn sát.

"Mau kéo trục nâng lên!" Đội trưởng Đông Đoàn gấp gáp ra lệnh. Sau đó tung đấm hạ gục một con thú đang lao tới mình.

"Xoẹt!" Một trong số những Trinh Sát bị chiếc đuôi của Dã Linh Thú quất trúng khiến cái đầu văng đi lông lốc, cơ thể gựng lại rồi ngã xuống mà không kịp hét lên tiếng nào.

Sau đó là vài con khác lao đến xâu xé cái xác như lũ chó hoang lâu ngày bị bỏ đói.

"Tao liều mạng với chúng mày!" Hiệp tận mắt chứng kiến cái chết bị thảm của đồng đội thì điên tiết gầm lên, hắn lao về phía đám thú tập trung mà rút dao chém tới tấp.

"Mau dừng lại!" Đội trưởng Đông Đoàn gào lên quát hắn, sau đó chạy tới dùng cây gậy sắt cắm mạnh vào đầu một con thú đang lao tới trực tiếp cứu mạng Hiệp trong gang tấc. Sau đó tóm cổ hắn lôi ra khỏi vùng nguy hiểm.

"Không! Tôi phải báo thù." Hiệp gầm lên cố vùng ra.

Chỉ huy của đội cảnh vệ chạy đến nói với Đội trưởng Đông Đoàn : " Các anh mau cho người lui về sau! Ở đây đã có chúng tôi cản đường."

Sau đó những Cảnh Vệ đeo trên lưng là một ba lô kim loại cỡ lớn, tay cầm cây súng dài với dây nối trực tiếp vào balo kim loại phía sau.

"Khai hỏa!" Chỉ huy Cảnh vệ hô to, tay hắn không ngừng xả súng về phía đám Dã Linh Thú đang ầm ầm lao đến.

Sau hiệu lệnh, những cây súng dài trong tay Cảnh vệ bắt đầu tóe ra những tia lửa nhỏ. Chỉ thêm một động tác bóp cò đơn giản, một cột lửa phóng thẳng ra xa tới 10 mét và thiêu rụi bọn Dã Linh Thú.

Tiếp tục là hai rồi đến năm cột lửa nối tiếp nhau phóng ra khiến bọn Dã Linh Thú chùn chân không dám lao lên vì sợ bị thiêu sống.

Trung tâm chỉ huy, nữ nhân mặc quân phục kia thả lỏng người thở phào nhẹ nhõm ra lệnh : " Kéo họ lên đi! Bọn thú kia lui rồi."

Hiệp nằm ngất lịm trong tay của Đông Đoàn, những người khác lo lắng hỏi : " Hắn sao rồi!"

Đội trưởng Đông Đoàn đáp : " Chiến đấu quá sức trong khi bị trúng độc. Phải mau mang hắn đến bệnh viện."