Chương 1: Thế Giới Không Còn Như Xưa

Năm 2070, 40 năm sau thảm họa diệt vong.

Mặt đất không còn những tòa nhà trọc trời, không còn những cây cầu khổng lồ vắt qua những con sông. Tất cả chỉ còn là những đống đổ nát, cả trái đất trở lên cằn cỗi và hoang vu như một hành tinh chết.

Trên mặt đất, có một vật gì đó di chuyển rất nhanh. Là một chiếc moto chiến đấu với trang bị tối tân đang vít ga lao như điên như muốn thoát khỏi thứ gì đó.

Người cầm lái là một thanh niên chừng 20 tuổi, đầu đội mũ bảo hiểm đặc chế che hết khuôn mặt. Phía sau thấp thoáng bóng dáng những sinh vật bốn chân đang điên cuồng đuổi theo.

"Ôi mẹ ơi! Bọn này bám dai như đỉa." Thanh niên hốt hoảng nói, sau đó vít ga hết tốc lực gia tăng khoảng cách.

Gào...gào!

Đám sinh vật phía sau vẫn điên cuồng gầm gừ đuổi theo.

Bỗng thiết bị liên lạc đeo trên tai anh ta bỗng kêu tít tít rồi một giọng nữa phát ra nghe trong trẻo : " Sao rồi anh bạn! Còn sống chứ?"

Thanh niên kia mắng : " Còn đùa được nữa! Tôi đang chuẩn bị làm mồi cho Dã Linh Thú đây."

Giọng nữ đáp : " mau rẽ phải! Gần đó có một hang động giúp anh ẩn nấp khỏi bọn Dã Linh Thú. Thời gian là 2 phút."

"Rõ rồi!" Thanh niên miễn cưỡng nói, sau đó bẻ lái sang phải tiến thẳng về hang động gần đó, đám Dã Linh Thú chạy đến nơi thì mất dấu. Sau đó tản nhau ra đi tìm.

Vít ga đến cửa hang, thanh niên kia xuống xe rồi tháo mũ bảo hiểm. Vỗ nhẹ lên đầu xe thì nó lập tức lắp ghép như máy móc cho đến khi thành hình dạng một chiếc vali xách tay. Đây gọi là xe biến hình của tân thế giới, thanh niên này lấy ra một thiết bị như máy tính bảng rồi bắt đầu nhấn mấy cái nút cảm biến rồi tiến vào trong hang.

"Báo cáo! Phát hiện dấu hiệu sự sống không phải Dã Linh Thú." thanh niên ấn vào thiết bị liên lạc trên tai rồi nói.

Tít! Sau đó là tiếng giọng nữ kia đáp : "

" Không thể nào! Anh có nhìn nhầm không?"

" Tôi chắc chắn. Còn có dấu vết của than củi, khá là mới."

Giọng nữ kia bắt đầu nghiêm trọng :

" Nghe rõ nhiệm vụ này Tuấn Hiệp, chúng tôi cần anh điều tra mọi chuyện cho kĩ trước khi rời khỏi đó."

"Rõ!" Tuấn Hiệp tuân lệnh rồi mau chóng rời khỏi đống than củi bị dập đi và vẫn còn ấm. Cây súng lục được cải tiến đang nằm trong tay sẵn sàng hạ gục bất kì con Dã Linh Thú nào đến gần.

Hang càng lúc càng sâu, Tuấn Hiệp lấy đèn pin ra soi rồi tiếp tục đi và thận trọng nhìn xung quanh. Hơi thở hắn tuy bình thường nhưng lại cực kì lo lắng.

"Không được hoảng sợ! Mày làm được mà." Hiệp tự trấn an bản thân.

Cộc lộc cộc!

Chợt tiếng đá lăn vang lên làm hắn tái mặt, quay mặt lại phía sau thì thấy cái mặt con Dã Linh Thú kinh dị với cái miệng há ra gầm lên một tiếng rồi cắn tới.

"A..A!" Hiệp la lên rồi nhảy lùi lại tránh được cú cắn chí mạng. Sau đó dơ súng lên chĩa thẳng vào đầu nó rồi bóp cò.

Bằng! Bằng!

Hai phát xuyên não, con Dã Linh Thú lăn đùng ra rồi tắc thở. Hiệp thở phào nhẹ nhõm, sau đó tiến lại phía cái xác rồi bẻ một chiếc răng của con Dã Linh Thú bỏ vào túi cất đi.

Sau đó tiếp tục bước vào hang. Chợt một sinh vật kì dị như con bọ cạp từ đâu lao ra rồi chích vào tay Hiệp khiến hắn lăn ra hôn mê.

"Ta đang ở đâu đây?" Hiệp mở hồ tỉnh lại, sau đó là hoảng hốt khi thấy hắn đang cởi trần chứ không phải mặc áo. Còn gần đó là một đống lửa đang phập phồng cháy.

Với tay lấy súng nhưng không thấy đâu. Hắn có chút hoảng rồi nhanh chóng lấy lại bình lĩnh. Nhận ra vết bọ cạp cắn trên tay đã được băng bó cẩn thận từ mảnh vải áo hắn.

Hiệp khinh nghi : " Biết nhóm lửa! Biết sơ cứu vết thương. Chẳng lẽ...."

Hiệp kinh ngạc rồi mau chóng đứng dậy, bởi những người như hắn được cử xuống mặt đất không phải ít. Và việc phát hiện ra dấu vết của con người dưới này cực kì giá trị. Hắn sẽ được thưởng rất nhiều điểm kinh nghiệm.

Hiệp định báo cáo về cho cấp trên thì nhận ra thiết bị liên lạc đã biến mất.

Chợt từ bên ngoài tiến vào là một thân ảnh nữ nhân quyến rũ trong trang phục kì lạ mà hắn chưa từng thấy.

Hiệp bật dậy, tư thế chuẩn bị tấn công đã sẵn sàng. Rồi hắn đưa mắt quan sát kĩ hơn : " Ngực nở, eo thon, mông căng tròn. Mặt chắc là xinh." hắn nghĩ thầm vì cô ta bịt mặt.

"Mang cô này về không biết được bao nhiêu điểm nhỉ?" không nghĩ nhiều, Hiệp lao tới tóm lấy cô gái định vật ra khống chế.

Bịch!

Hắn bị cánh tay trắng trẻo ấy tóm lấy cổ áo rồi vật ngược lại, sau đó còn bị khóa tay.

"Dám động vào người ta!" một giọng ngọt ngào mà tàn khốc cất lên từ phía cô gái. Cảm giác đau đớn khi bị khóa tay khiến tên này nghiến răng : " khỏe quá!"

"Trở về nơi của ngươi đi! Đừng bao giờ quay lại đây nữa." cô gái đe dọa, sau đó buông tay rồi đá một cú đau điếng vào bụng khiến Hiệp ôm bụng đau nhói. Hắn là vệ binh trinh sát, được đào tạo kĩ năng chiến đấu bài bản cùng rèn luyện cơ thể khắc nghiệt. Dã Linh Thú hắn có thể tay không bóp chết, vậy mà lại bị một đòn từ cô gái lạ khống chế, thật mất mặt.

Sau khi bán hành cho Hiệp, cô gái ném súng và thiết bị liên lạc lại phía hắn rồi dặn dò : " Đừng mang những thứ dơ bẩn này xuống mặt đất."

Hiệp vội nhặt lấy khẩu súng và thiết bị liên lạc, ngẩng lên thì cô gái kia đã biến mất chỉ để lại trong không khí một chút hương thơm nồng nàn.

"Tít tít! Tuấn Hiệp nhận lệnh. Lập tức quay về trụ sở xin nhắc lại lập tức quay về trụ sở."

"Rõ!" Hiệp đáp, sau đó nhìn quanh rồi để lại câu nói : " Hân hạnh được gặp mặt! Cô gái mặt đất."

Sau đó tung chiếc vali ra biến thành chiếc moto hầm hố rồi nhảy lên phóng vút đi. Hắn quên một thứ trong hang động, cô gái kia vẫn ở đó và nhặt lấy tấm thẻ kim loại kì lạ có ảnh cùng với thông tin cá nhân rồi đọc với vẻ thích thú : " tên Tuấn Hiệp, chức vụ Vệ Binh Trinh Sát. Tuổi 20, cao 182cm. Nặng 73 kg. Quốc tịch Tháp Quang Vinh."

Nhìn khuôn mặt anh tuấn trong bức ảnh, cô gái mỉm cười rồi cất tấm thẻ vào người rồi rời đi.

Hiệp đang trên đường về trụ sở theo chỉ dẫn từ thiết bị liên lạc, giọng cô gái trong trẻo cất lên : " Có thu được kết quả gì không?"

Hiệp đáp : " Không! Có vẻ như đó chỉ là ảo giác."

Hắn không tiết lộ về sự xuất hiện của cô gái, bởi nếu có thì cũng chẳng ai tin hắn và cho rằng hắn là kẻ ngốc.

Chợt có rất nhiều tiếng nói khác phát ra từ thiết bị liên lạc : " Đang trên đường về trụ sở."

Những tiếng nói kia từ đồng đội của Hiệp, họ cũng là Vệ Binh Trinh Sát như hắn.

Sau khoảng 10 phút, cuối cùng hắn cũng đã tới trụ sở. Chính xác hơn là một chiếc xe khổng lồ với 10 bánh to đại. Không khách gì nột tòa nhà 5 - 6 tầng ở thế giới cũ.

"Cậu về rồi!" Những người khác trong đội thấy Hiệp thì liền mừng rỡ chào hỏi, hắn cũng chào hỏi lại. Sau đó tất cả khoảng 8 người cùng tiến vào chiếc xe khổng lồ.

"Báo cáo đi!" Thiết bị liên lạc kêu lên.

Đội trưởng của đội Trinh Sát lên tiếng :

" Đồ đã lấy được! Thương vong là hai."

Tất cả mọi người đều tỏ ra buồn bã, Hiệp là lần đầu tiên tham gia nhiệm vụ nên không biết những người khác gặp phải chuyện gì bèn hỏi : " Đội trưởng Đông! Sao họ lại chết?"

Đông Đoàn! Đội trưởng của đội trinh sát lên tiếng : " Tôi và vài người khác gặp phải Dã Linh Thú tấn công, bọn chúng không phải loại mà chúng ta hay gặp."

"Lại còn có loại Dã Linh Thú khác sao?"

"Phải! Chúng to lớn hơn và cũng khỏe hơn, hai đồng đội của chúng ta bị thiệt mạng là do chúng."

"Đáng ghét!" Hiệp nghiến răng, hắn chỉ muốn đi xé xác đám thú đó để báo thù cho hai đồng đội đã ngã xuống.

"Đừng nóng nảy! Chuẩn bị thu dọn rồi biến khỏi đây trước khi Dã Linh Thú tìm tới." Đông Đoàn lên tiếng.

"Rõ!"

Sau khi tất cả đã đâu vào đó, trụ sở bắt đầu lăn bánh về hướng đông, nơi mà trên bầu trời có một vật gì đó đang bay lơ lửng.

"Báo cáo! Đội trinh sát đã hoàn thành nhiệm vụ. Đang trên đường trở về Tháp Quang Vinh."