Chương 9: Chương 9

Về tới nhà trên chiếc xe đạp cũ kĩ của Tiến Duy với đôi bàn chân đã thấm mệt, chiếc lốp sau đã xịt từ lúc nào mà cô cũng không hề hay biết, Diệp Chi chạy thẳng vào nhà Tiến Duy để nhờ sự trợ giúp của bố cậu và cả bố của mình.

Hai ông bố xách đèn pin, lấy chiếc xe máy của chú Lê phóng lên ngọn đồi phía sau xóm Đoàn Kết để tìm tung tích đứa con trai của mình đang ở đâu đó dưới ngọn dốc ấy.

“Tiến Duy, con đang ở đâu, con có nghe bố gọi không?”

Chú Quốc soi đèn pin khắp nơi, lớn tiếng gọi Tiến Duy nhưng có vẻ như Tiến Duy lúc này đã ngất xỉu nên không có bất cứ sự trả lời nào. Đi theo chỉ dẫn lúc này của Diệp Chị, chú Quốc và chú Lê tìm đến nơi có dấu vết để lại sau khi Tiến Duy nhảy xuống từ chiếc xe đạp để cứu Diệp Chi.

“Anh Quốc, anh nhìn xem, dấu vết ở đây còn mới lắm. Có thể Tiến Duy nó lăn xuống dốc từ vị trí này đấy.” - chú Lê rọi đèn xuống đường thì phát hiện ra những dấu vết ấy.

“Tiến Duy, con có ở dưới đó không? Mau trả lời bố đi.”

“Dạ, con đây bố. Con đau quá bố ơi.”

Lúc này ở dưới dốc, tiếng của Tiến Duy vang lên đáp lại câu hỏi của chú Quốc, nhưng tiếng của cậu bé lúc này đã yếu lắm rồi và dường như cậu đã bị thương sau khi lăn xuống ngọn dốc dựng đứng này.

Chú Quốc vội vàng tính theo lối mòn mà xuống cứu Tiến Duy nhưng bị chú Lê ngăn lại vì trời tối, xuống bây giờ mà không có đồ bảo hộ hay bất cứ thứ gì sẽ vô cùng nguy hiểm cho cả Tiến Duy và cả chú Quốc. Cả hai chì còn biết ngồi đợi người của trạm y tế xóm Đoàn Kết và một số người lớn sống quanh đây để đến giải cứu Tiến Duy mà thôi.

Trời càng lúc càng tối, chú Quốc bắt đầu tỏ ra sốt ruột vì không biết tình trạng của con trai mình ở dưới đó đang như thế nào, chú Lê thì bình tĩnh hơn, cố gắng trò chuyện để biết được tình hình ở dưới đó với Tiến Duy đang như thế nào.

Tiến Duy bây giờ vẫn tỏ ra tỉnh táo nên chắc phần đầu không bị sao nhưng cái chân của cậu thì hoàn toàn khác, có vẻ như lăn xuống con dốc như vậy khiến cậu bé gặp vấn đề ở chân có vẻ như là không nhỏ.

Trạm y tế xóm Đoàn Kết cũng đã tiếp cận được nơi mà Tiến Duy có thể đang bị mắc kẹt ở đó. Sau một quãng thời gian tiếp cận, Tiến Duy được nhân viên y tế và người lớn trong xóm đưa lên dốc một cách an toàn. Lúc này vết thương ở chân của Tiến Duy mới được sơ cứu.

May mắn mỉm cười với cậu bé ấy là mặc dù lăn từ trên núi xuông như suốt quãng đường ấy chẳng có bất kì một cái cây to lớn hay đá nào, khi đó cậu sẽ dễ gặp phải những vết thương nặng hơn nếu va phải những thứ đó dọc đường.

“Tiến Duy, con cảm thấy trong người sao rồi? Có thấy chóng mặt hay không?”

Vừa thấy con trai mình được đưa lên khỏi dốc, chú Quốc thở phào nhẹ nhõm, hối hả chạy đến bên cạnh con trai của mình, trông thấy vết thương ở đầu gối của con trai khiến ông có chút nào đó lo lắng.

“Con không sao, nhưng cảm thấy có chút chóng mặt.”

“Vậy là sao bác sĩ, cháu nó sẽ không sao chứ?” - Nghe thấy điều đó nên chú Quốc cảm thấy lo lắng.

“Chúng tôi sẽ đưa cháu về trạm y tế xem sao. Có thể tối nay cháu nó sẽ phải ở lại trạm y tế để xử lí vết thương và quan sát.”

Tiến Duy được đưa lên xe của trạm y tế, nói là xe nhưng thực chất là chiếc xe công nông được trạm y tế “trưng dụng” để đến chỗ Tiến Duy gặp nạn một cách nhanh nhất.

Về đến trạm y tế, Tiến Duy được đưa đi kiểm tra vết thương ở chân và ở đầu, cô Thạch và Thanh Như cũng đến ngay sau đó với sự lo lắng và hoang mang vì tình hình sức khỏe của Tiến Duy.

Cô Thạch chỉ thực sự yên tâm khi mà Tiến Duy được đẩy sang phòng bệnh thường và bác sĩ kết luận rằng vết thương ở chân của Tiến Duy không có gì đáng ngại, chỉ đơn giản là trật khớp, nghỉ ngơi vài ngày ở trạm y tế là có thể về nhà được.

“Thế còn vết thương ở đầu? Cháu nó không sao chứ ạ.” - chú Quốc lo lắng hỏi thăm tình hình của Tiến Duy từ phía bác sĩ.

“Cả nhà yên tâm. Hiện tại thì không có vấn đề gì, nhưng để chắc chắn thì sáng mai chúng tôi mới có được kết quả chính xác nhất.”

Nói xong bác sĩ rời khỏi phòng bệnh, lúc này gia đình chú Quốc mới thở phảo nhẹ nhõm và bắt đầu “tra khảo” cậu về sự cố ngày hôm nay.

“Tại sao con lại ngã xuống dốc như vậy? Chẳng phải con đi với Diệp Chi nhà chú Lê hay sao?”

“Con không cẩn thận lúc ngang qua cái dốc ấy nên mới trượt chân ngã xuống dưới đó.”

Tiến Duy bình tĩnh trả lời câu hỏi của chú Quốc, bình tĩnh đến mức cậu che giấu việc vì cứu Diệp Chi mà lăn xuống dốc, vì nếu như cậu nói ra do cứu Diệp Chi thì có thể cô bạn thân ấy của cậu sẽ gặp rắc rối với chú Lê.

Tiến Duy cũng không quên “diễn vở kịch” mất trí nhớ của những người vừa bị tai nạn ở đầu để tránh khỏi sự “tra khảo” của nhị vị phụ huynh, cậu giả vờ đau đầu để được đi ngủ.

“Em dẫn Thanh Như về đi, để anh ở lại với Tiến Duy.”

Thấy Tiến Duy đã ngủ, chú Quốc bảo cô Thạch dẫn Thanh Như về nhà vì trời cũng đã gần khuya, từ trạm y tế về đến nhà họ lại khá xa, đường xá về đêm nguy hiểm, còn chú Quốc sẽ ở lại với Tiến Duy đêm nay.

“Anh Lê, anh cũng về đi, tối nay cảm ơn anh nhiều lắm. Diệp Chi, con cũng về đi chứ để khuya.”

“Con bé này nó không chịu về đâu, nó vừa thấy tôi về thì lại năn nỉ cho vào thăm thằng Duy. Cứ để cho nó vào thăm Tiến Duy một lát đi cho nó yên tâm rồi tôi đưa nó về sau.”

Chú Quốc vừa dứt câu, Diệp Chi đã chạy cái ào vào bên trong phòng bệnh của Tiến Duy trước sự ngơ ngác của chú Quốc nhưng chú Lê đã giải thích với chú Quốc tình trạng lo lắng của Diệp Chi khi trông thấy chú trở về sau khi giải cứu thành công Tiến Duy. Cô bé ấy nằng nặc đói chú đưa đến trạm y tế để thăm Tiến Duy, suốt quãng đường đi đó, Diệp Chi lo lắng đến mức phát khóc và chỉ bình tĩnh lại khi trông thấy Tiến Duy lành lặn mà thôi.

Ngồi trên giường bệnh, Diệp Chi nhìn vào đầu gối đang băng bó của Tiến Duy mà đau lòng, cô tự trách mình nếu như lúc ấy nghe lời Tiến Duy thì chắc không đến nối ngày hôm nay cậu lại gặp phải tình trạng như thế này. Trong lòng cô lúc này vừa áy náy và cũng vừa lo lắng cho sức khỏe của người bạn thân của mình.

“Tiến Duy, mình xin lỗi cậu, đúng ra mình phải nghe những gì cậu nói.”

Cô gái trẻ ấy ngồi đó, lặng lẽ khóc, những giọt nước mắt ấy như lời xin lỗi của cô dành đến cho người bạn thân của mình. Những giọt nước mắt ấy cũng là sự lo lắng khi cô nghĩ về cảnh tượng Tiến Duy bị lăn xuống dốc vì cứu mình, và cũng là sự sợ hãi trên suốt quãng đường trở về nhà thông báo cho chú Quốc mà không thể biết được tình trạng của Tiến Duy lúc này đang như thế nào.

13 năm sau

Cái cảm giác của 13 năm trước như đang ùa về trong tâm trí của Diệp Chị, lần này không phải vì cứu cô mà Tiến Duy gặp phải nguy hiểm nhưng cái cảm giác lo lắng và áy náy lại chân thực như cái đêm của 13 năm trước khi Tiến Duy rơi xuống dưới dốc cả.

Những điều đó khiến cô ngã quỵ khi từ sáng đến giờ vẫn chưa có tin tức gì của Tiến Duy ở bệnh viện Sơn Thạch. Mà lúc này ở Phú Cát, thời gian không còn nhiều nữa trước con đập ấy vỡ và cuốn trôi tất cả trên đường đi của nó.

“Rè… rè.”

Tiếng rè rè vang lên từ bộ đàm của chỉ huy trưởng, Diệp Chi nghe được tiếng nói đầu dây bên kia là tiếng nói của Bảo Trúc, người bạn thân của cô, báo cáo về tình hình mới nhất của đội cứu hộ bệnh viện Sơn Thạch.

“Chỉ huy trưởng,....(rè rè), tiếp cận……được……Sơn Thạch,”

Tiếng rè rè xen lẫn tiếng nói của Bảo Trúc, tuy không nghe rõ nhưng có gì đó liên quan đến bệnh viện Sơn Thạch từ đội cứu hộ. Hay là họ đã tiếp cận được bệnh viện Sơn Thạch sau bao nhiêu cố gắng? Liệu tình hình của Tiến Duy có ổn hay không?

Diệp Chi chỉ đứng đó và hướng mắt về phía bệnh viện Sơn Thạch - nơi Tiến Duy đang mắc kẹt mà hi vọng như điều cô đã làm vào 13 năm trước.