Chương 8: Chương 8

13 năm về trước.

Cái ngày tổng kết cuối năm lớp 11 của trường Trung học Đoàn Kết. Năm ấy cả Tiến Duy và Diệp Chi đều đạt được thành tích xuất sắc như thường lệ và cả hai tự thưởng cho nhau bằng một buổi ngắm hoàng hôn ở ngọn đồi phía sau xóm Đoàn Kết.

Hoàng hôn ở ngọn đồi phía sau xóm Đoàn Kết không giống như hoàng hôn ở những nơi khác mà Tiến Duy từng đi qua. Lúc hoàng hôn buông xuống phía sau “Cây cô đơn” thì từ đâu mùi hương của cây cỏ, hoa lá xuất hiện cùng với đó là làn gió thoang thoảng khiến cho khung cảnh ở đây mang vẻ thơ mộng mà không một nơi nào có được.

Từ lâu, Diệp Chi đã muốn đến đây để thử đắm chìm vào khung cảnh thơ mộng ấy nhưng chẳng thể nào thực hiện được. Giờ học kết thúc khá trễ, để đến được ngọn đồi phía sau xóm Đoàn Kết thì cũng phải trải qua một cung đường chẳng phải là ngắn nên cho dù có cố gắng như thế nào, cô gái đang tuổi mộng mơ ấy cũng chưa bao giờ thực hiện được ước muốn ấy của mình.

“Diệp Chi này, cuối tuần này chúng ta ra ngọn đồi phía sau để ngắm hoàng hôn được không?”

Sân trường Trung học Đoàn Kết ngày tổng kết năm học rộn rã tiếng cười của đám học sinh lớp 10 và 11 vì sắp được nghỉ hè, tiếng khóc của anh chị lớp 12 chia tay thầy cô và ngôi trường gắn bó với mình suốt những năm vừa qua. Diệp Chi ngồi đó, ngồi dưới gốc bàng to giữa sân trường. Tiến Duy tiến lại gần, ngồi xuống và ngắm nhìn Diệp Chi một hồi lâu.

“Có thật không? Cậu sẽ cùng mình đi thật sao? Mình đã muốn đến đó từ lâu lắm rồi.”

Diệp Chi mừng rỡ vì lời mời của Tiến Duy, ước muốn của cô nhiều năm nay cuối cùng cũng đã trở thành sự thật và còn điều gì tuyệt vời hơn khi sẽ cùng được ngắm hoàng hôn cùng với người bạn thân của mình.

Chiều cuối tuần ấy, một buổi chiều ngập trong nắng vàng, không quá gắt để cả hai dành cho những giờ phút thơ mộng cạnh bên nhau ở ngọn đồi phía sau xóm Đoàn Kết.

Ngày hôm ấy, Diệp Chi diện một chiếc váy màu vàng chấm bi trắng, xách một cái túi xách nhỏ nhắn đan chéo trước người, cô diện thêm một cái mũ vành rộng che đi mái tóc đuôi ngựa. Trông cô chẳng khác nào một thiếu nữ mới lớn, đang ngại ngùng trong buổi hẹn hò đầu tiên vậy.

Còn Tiến Duy, chàng trai nghiêm túc ấy lại diện bộ đồ cũng nghiêm túc chẳng kém tính cách của cậu là mấy. Chiếc áo sơ mi mượn của chú Quốc, đầu tóc vuốt keo, trong như một thanh niên chuẩn bị tham dự cuộc họp của xóm Đoàn Kết chứ chẳng phải hẹn hò.

Trông Tiến Duy trong bộ trang phục ấy khiến Diệp Chi không nhịn được cười mà cười phá lên, cô còn không quên chọc phá người bạn thân của mình trước sự ngại ngùng của Tiến Duy.

“Cậu có đi không? Không thì mình vào nhà.” - Tiến Duy có phần bực dọc vì bị Diệp Chi trêu chọc.

“Được rồi, được rồi, mình xin lỗi. Tụi mình đi thôi.”

Chiếc xe đạp lăn bánh, Diệp Chi ngồi sau, tay giữ nhẹ bên áo của Tiến Duy, hưởng thụ cảnh sắc xung quanh một cách thoải mái. Còn với Tiến Duy đây là lần đầu tiên cậu cảm giác có bàn tay người khác chạm vào tay cậu, điều đó khiến cậu có chút ngại ngùng. Cũng chính vì vậy, một người thì lo tận hưởng mọi thứ xung quanh, một người thì lại ngại ngùng nên chẳng ai nói với ai một câu nào, chỉ hướng ngọn đồi mà đi.

Đạp được một lúc thì cả hai cũng đã đến “cây cô đơn”.

Cả hai vừa đến kịp lúc mặt trời chuẩn bị lặn ở phía đằng xa. Và khoảnh khắc mặt trời xuống núi chính là khoảnh khắc mà cô gái trẻ Diệp Chi mong chờ từ lâu. Từ phía chân trời, mặt trời đỏ rực từ từ lặn, mùi thơm từ hoa cỏ bắt đầu thoang thoảng tỏa hương đến nơi cả hai đang ngồi. Những cơn gió vi vu từ từ thổi nhè nhẹ mang theo những cánh hoa càng khiến không khỉ ở đây trở nên thơ mộng hệt như trong những gì mà Diệp Chi đã tưởng tượng.

“Có đẹp không, Diệp Chi?”

“Đẹp lắm, hệt như trong mơ vậy. Cảm ơn cậu nhiều lắm.”

Nụ cười của Diệp Chi lúc này như khiến con tim của Tiến Duy tan chảy, nụ cười của cô gái ấy khiến Tiến Duy chẳng còn mảy may để ý gì những thứ xung quanh, khung cảnh dù có đẹp như thế nào, thơ mộng như thế nào thoáng chốc cũng chẳng chen nổi vào bên trong ánh mắt của chàng trai trẻ bằng nụ cười của cô gái đang ở trước mặt mình cả.

Chàng trai ấy cười một cách ngô nghê, dường như với cậu lúc này cả thể giới chỉ còn là nụ cười của cô. Tiến Duy cứ ngồi đó, nhìn Diệp Chi còn cô thì tung tăng chạy khắp nơi xung quanh ngọn đồi, đuổi bướm, hái hoa và tận hưởng một bầu trời thơ mộng của riêng mình.

“Tiến Duy, cậu mau lại đây đi, đừng có mãi ngồi đó như vậy.”

Từ xa, Diệp Chi đang vẫy gọi chàng trai trẻ đang còn mải mê đắm chìm trong nụ cười của cô gái thì bị “kéo” về thực tại. Mặt trời cũng đã xuống núi, trên bầu trời những ánh sao cũng đã bắt đầu lấp lánh trên bầu trời.

Nằm trên bãi cỏ xanh ngát, hướng mắt lên bầu trời, cả hai đang tận hưởng những gì tuyệt vời nhất mà thiên nhiên mang đến đây. Một khung cảnh như được tạo ra dành riêng cho hai người vậy.

“Hay là chúng ta cùng chôn ước nguyện của mình ở dưới gốc cây kia đi. 15 năm sau quay lại đây rồi cùng đào lên xem những ước nguyện ấy có thành hiện thực hay không?”

Một ý tưởng được Diệp Chi nghĩ ra và nhanh chóng được Tiến Duy hưởng ứng. Cả hai cùng viết, cùng đào và cùng cầu nguyện ước mơ đó của mình trước khi ra về. Và lúc này, một biến cố xảy ra với Tiến Duy xuất phát từ sự bất cẩn của Diệp Chi.

Chuyện sẽ chẳng có gì xảy ra nếu như từ trên đồi xuống, Diệp Chi không nhảy tung tăng trên suốt quãng đường đi như vậy. Đường thì tối, xung quanh thì chẳng có gì chắc chắn an toàn ngoài con đường độc đạo duy nhất mà cả hai đang đi.

Nhưng Diệp Chi cứ chẳng chịu đi đứng cẩn thận, cô gái ấy vừa đi vừa nhảy, nhảy sang trái rồi nhày sang phải, lâu lâu cái lại nhảy cẩng lên, dường như cô gái ấy vẫn còn dọng lại cảm giác lâng lâng sau khi trông thấy những cảnh thơ mộng lúc hoàng hôn.

“Diệp Chi, cẩn thận đấy.”

Bỏ mặc những lời mà Tiến Duy đã cảnh báo, cô gái trẻ ấy tiếp tục tung tăng mà không biết rằng nguy hiểm đang ở trước mình.

Và trong một khoảnh khắc lơ là, Diệp Chi giẫm phải một hòn đá nằm bên đường và lao đảo trước sự hoang mang của Tiến Duy. Cô la lên và đang có xu hướng sẽ ngã về đằng sau, nơi đó có một con dốc dựng đứng và đầy nguy hiểm.

Tiến Duy quăng chiếc xe đạp và nhồm tới nắm được bàn tay của Diệp Chi. Dùng hết sức bình sinh của mình, cậu kéo được Diệp Chi không phải ngã xuống dốc nhưng đổi lại, cậu lại chính là người thay thế Diệp Chi, ngã lăn xuống cái dốc dựng đứng và đầy nguy hiểm ấy.

Giữa màn đêm tối tăm và giữa cơn dốc đầy nguy hiểm ấy, Diệp Chi thoáng chốc chẳng thấy người bạn của mình ở đâu cả, chỉ còn tiếng cây côi khô bị một cái gì đó làm gãy răng rắc và một tiếng va đập lớn phát ra từ phía dưới dốc khiến Diệp Chi ở trên này bàng hoàng.

“Tiến Duy, Tiến Duy, cậu đang ở đâu?”

Vừa khóc vừa la tên của Tiên Duy nhưng đáp lại Diệp Chi chỉ là một khoảng màu đen tối tăm, màu đen của sự tuyệt vọng.

“Mình không sao, cậu đi tìm người lớn đến giúp đi.”

Nghe thấy tiếng gọi của Tiến Duy ở phía dưới dốc, Diệp Chi vui mừng và lập tức dựng chiếc xe đạp của Tiến Duy lên, dùng hết sức đạp về xóm Đoàn Kết để nhờ người cứu Tiến Duy đang nằm đâu đó ở dưới dốc.

Suốt quãng đường tối hôm đó, xóm Đoàn Kết cứ như được dịch chuyển ra xa khỏi Diệp Chi, cô cứ đạp thì cứ cảm giác xóm Đoàn Kết càng xa cô. Nước mắt bắt đầu lăn trên đôi gò mà lấm lem bùn đất của Diệp Chi, đôi bàn chân của cô cũng đã bắt đầu không chịu nghe theo lời của mình nữa rồi.

Cảm giác sợ hãi, sợ cái sự thật người bạn của mình đang gặp nguy hiểm mà mình chẳng thể giúp được gì đang chiếm lấy tâm trí của cô gái trẻ tuổi ấy.