Lúc này ở Sơn Thạch, những dư chấn vẫn tiếp tục xảy ra khiến cho những công tác cứu hộ gặp nhiều khó khăn. Đống đổ nát ở phía trước kia như “đèn dầu trước gió”, có thể đổ sập bất cứ lúc nào.
Diệp Chi từ lúc xuống xe đến giờ vẫn luôn kè kè đi theo sau Bảo Trúc, không rời nửa bước như đúng lời hứa từ trước đó, nhưng ánh mắt thì lúc nào cũng đảo liên tục để tìm kiếm sự hiện diện của Tiến Duy. Và cô cũng không quên hỏi thăm tình hình từ những nhân viên cứu hộ trở về cùng với những người bị thương trên tay.
“Báo cáo sếp, bệnh viện Sơn Thạch vẫn an toàn nhưng trong thời gian này, chúng ta vẫn chưa thể tiếp cận được với bệnh viện để cứu hộ những người bị nạn.”
Từ trong bộ đàm của chỉ huy trưởng của công tác cứu hộ Sơn Thạch, thông tin từ các nhân viên cứu hộ được truyền về liên tục về tình trạng của Sơn Thạch hiện nay, giữa những đống đổ nát ấy, không có cách nào có thể tiếp cận được bệnh viện Sơn Thạch ngoại trừ trực thăng.
“Bệnh viện Sơn Thạch có cần chi viện thêm người hay không? Tôi sẽ điều thêm người đến.” - Chỉ huy trưởng nghe xong tình hình thì hồi đáp.
“Không thưa sếp, các bác sĩ bệnh viện Sơn Thạch vẫn đang kiếm soát được tình hình và bây giờ chúng tôi sẽ cố gắng tiếp cận bệnh viện càng nhanh càng tốt.”
Tin tức về tình hình của bệnh viện Sơn Thạch và những vùng lận cận vừa kết thúc thì một cơn dư chấn lớn đột ngột kéo đến làm rung chuyển tất cả. Và sau khi cơn dư chấn đi qua, tình hình lúc này có vẻ như còn căng thẳng hơn khi tin tức từ bộ đàm của chỉ huy trưởng vọng ra tiếng nói.
“Chỉ huy trưởng, bệnh viện Sơn Thạch có vẻ như đã sập một phần rồi, chúng tôi vẫn đang cố gắng tiếp cận, xin chỉ thị.”
Tin tức ấy khiến cho tất cả bắt đầu hoang mang vì khu vực bệnh viện Sơn Thạch đang là nơi cứu trợ tạm thời của cả một vùng rộng lớn xung quanh bệnh viện. Bệnh viện Sơn Thạch giờ đây chẳng khác nào là cái phao cứu sinh của người dân sống xung quanh nhưng giờ đây cái phao cũng chưa chắc có thể bám trụ được với sức tàn phá của thiên nhiên.
“Các cậu tiếp tục cố gắng tiếp cận bệnh viện Sơn Thạch, tôi sẽ cử người chi viện đến hỗ trợ các cậu.”
Chỉ huy trưởng điều động một tiểu đội hơn chục người trang bị đầy đủ dụng cụ cứu hộ tiến thẳng về hướng bệnh viện Sơn Thạch. Lúc này tốc độ đang là điều ưu tiên hàng đầu khi mà thời gian càng lâu, bệnh viện Sơn Thạch sẽ càng không thể chống đỡ được những trận dư chấn tiếp theo.
“Chỉ huy trưởng, tôi có thể theo tiểu đội tiếp viện ấy để tác nghiệp được hay không?”
Báo Trúc tiến đến vị trí đứng của chỉ huy trưởng, tuy có chút băn khoăn nhưng ông phải đồng ý với đề nghị của Bảo Trúc khi mà cô chính là người mà lãnh đão thành phố Nam Giang đích thân chỉ định việc truyền đạt thông tin về tình hình ở Sơn Thạch.
“Diệp Chi, cậu phải ở đây, có tin tức gì về người bạn đó của cậu, tôi sẽ lập tức liên lạc với cậu.”
Trước khi đi cùng đoàn cứu nạn tiếp ứng cho đội đang ở bệnh viện Sơn Thạch, Bảo Trúc giao cho chiếc máy ảnh của mình và dặn dò cô hỗ trợ Bảo Trúc tác nghiệp tại đây. Còn mình thì dẫn theo một đồng nghiệp và lên xe đến khu vực của bệnh viện Sơn Thạch.
Diệp Chi lúc này càng trở nên lo lắng hơn khi mà những thông tin về tình hình của bệnh viện Sơn Thạch chẳng có chút gì mà tích cực để cô có thể yên tâm được. Cầm chặt chiếc máy ảnh trong tay nhưng trong lòng cô đang lo lắng cho tình hình của Tiến Duy - người lúc này đang đối diện với những rủi ro có thể ập lên đầu bất cứ lúc nào từ những cơ dư chấn.
Nửa ngày sau, bộ đàm của chỉ huy trưởng bắt đầu vang lên những giọng nói đầu tiên từ phía bệnh viện Sơn Thạch. Nhưng tín hiệu không ổn định nên chẳng ai có thể nghe rõ những gì đang diễn ra ở đó cả.
“Alo, alo… Bên các cậu vẫn ổn đó chứ?”
Tiếng rè rè xen lẫn tiếng nói khiến cho chỉ huy trưởng cảm thấy lo lắng, ánh mắt ông nhìn về phía xa xăm, hướng về phía bệnh viện Sơn Thạch. Tín hiệu lúc này cũng chẳng thể kết nối được nữa càng khiến cho những người ở đây càng lúc càng căng thẳng.
“Alo, alo, chỉ huy trưởng, nghe rõ trả lời.” - Đột nhiên, tiếng nói từ bộ đàm khiến chỉ huy trưởng có chút giật mình.
“Tôi đây, cậu nói đi.”
“Thưa chỉ huy, bên phía bệnh viện Sơn Thạch xảy ra dư chấn lớn, những đống đổ nát ở đây cũng đã bắt đầu mất kiểm soát. Hiện nay chúng tôi còn cách bệnh viện Sơn Thạch khoảng 2km nữa, chúng tôi đang cố gắng khắc phục và tiếp cận bệnh viện Sơn Thạch.”
“Được, các cậu nhớ cẩn thận, báo cáo ngay cho tôi khi có sự cố.”
Thông tin ấy được đưa về chỉ huy trưởng giúp ông như trút bỏ được gánh nặng đè nén lên mình từ nãy đến giờ. Nhưng đó cũng chỉ là mới bắt đầu cho những khó khăn sắp tới mà ông phải đối mặt.
Từ đằng xa, một hàng xe quân dụng đang tiến đến nơi mà đoàn cứu trợ đang đóng quân. Đoàn xe ấy mang theo hàng cứu trợ, thực phẩm cung cấp cho Sơn Thạch và dẫn đầu là lãnh đạo thành phố Nam Giang đích thân để để chỉ đạo công tác cứu trợ và mang đến đây tin tức khẩn cấp.
Chỉ huy trưởng thuật lại sơ qua về tình hình của Sơn Thạch lúc này cho lãnh đạo thành phố nắm bắt. Nhưng lãnh đạo thành phố lại đưa ra thông tin khiến cho sự lo lắng của chỉ huy trưởng tăng lên mấy phần.
Phía Tây Sơn Thạch có một thị trấn tên là Phú Cát, thị trấn cũng chiu ảnh hưởng bởi cơn động đất ở Sơn Thạch nhưng điều mà ông quan tâm lại chính con đập bên cạnh thị trấn Phú Cát đang có dấu hiệu nứt và sẽ vở bất cứ lúc nào.
Lãnh đạo thành phố đến đây cũng là vì lí do đó. Nếu cứ tiếp tục như vậy, con đập ấy sẽ sập và nhấn chìm toàn bộ Sơn Thạch trong nháy mắt. Nhưng điều mà chỉ huy trưởng đang lo lắng đó chính là những người đang có mặt ở bệnh viện Sơn Thạch và nhân viên cứu hộ.
“Đội tiếp ứng, nghe rõ trả lời.”
“Đội tiếp ứng xin nghe, đợi lệnh.”
Giọng chỉ huy trưởng bắt đầu rung lên, ông dường như chẳng biết phải làm gì tiếp theo trước những thông tin mà lãnh đạo thành phố đã nói.
“Các cậu có 3 tiếng nữa để tiếp cận bệnh viện Sơn Thạch và tiến hàng ứng cứu, 3 tiếng sau rút quân.”
3 tiếng, chính xác là những gì mà lãnh đạo thành phố đề cập liên quan đến con đập ở Phú Cát. Hơn ai hết, chỉ huy trưởng hiểu được nếu 3 tiếng sắp tới không tiếp cận được bệnh viện Sơn Thạch thì hậu quả như thế nào thì chính bản thân ông cũng không thể tưởng tượng được.
Và ở ngoài lều, Diệp Chi cũng đã nghe thấy những tin tức liên quan đến bệnh viện Sơn Thạch. Lúc này cô chỉ mong nghe được tiếng nói của Tiến Duy mà thôi, trong đầu cô trống rỗng, ngồi quỵ xuống ở một góc, ánh mắt thất thần.
“Ba ơi, con phải làm sao đây?”
Diệp Chi gọi điện về cho bố của mình ở khu xóm Đoàn Kết và kể hết cho ông nghe về điều mà cô đang trải qua ở Sơn Thạch.
“Tiến Duy sẽ không như lần trước chứ bố?”
Diệp Chi cứ ngồi đó, và khóc, trong đầu cô lúc này hiện lên khung cảnh của năm lớp 11…