Trở lại thời điểm hiện tại, đã là ngày thứ 3, căn nhà của Tiến Duy vẫn không sáng đèn chứng tỏ cậu ấy vẫn chưa từ Bình Nguyên trở về. Điều này khiến Diệp Chi cảm thấy lo lắng và khó chịu khi không thể liên lạc được cho người bạn thân của mình trong suốt những ngày vừa qua.
Liên hệ với khoa mà Tiến Duy làm việc cũng chỉ nhận được câu trả lời rằng từ Bình Nguyên đến nơi mà cậu hỗ trợ ca phẫu thuật khá xa, người ta gọi đó là thị trấn Sơn Thạch, đó là một nơi hẻo lảnh, núi rừng bạt ngàn và sóng điện thoại lúc được lúc không. Thêm vào đó, Tiến Duy vừa đến thì bệnh nhân đã có những biến chứng nguy hiểm nên cậu phải bắt tay vào công việc ngay và mọi cập nhật ở đó đều do giám đốc bệnh viện đó cập nhật cho bên này.
Chính vì vậy, mặc dù lo lắng cho Tiến Duy nhưng Diệp Chi chẳng thể nào tìm ra cách liên lạc với cậu. Suốt cả ngày, cô đi đi lại lại, đứng ngồi không yên cả trên công ty hay sau khi tan ca trở về nhà. Lúc nào cũng chăm chăm nhìn về phía chiếc điện thoại và mong chờ tin tức của người bạn của mình.
Ngày thứ 5, đã gần một tuần kể từ ngày Tiến Duy đi Sơn Thạch công tác, vẫn chẳng có tin tức gì của người bạn thân càng khiến Diệp Chi thêm lo lắng, nên lần này cô quyết định sẽ đến bệnh viện thăm dò một chuyến xem sao.
Hôm nay, Diệp Chi cố tình tan ca sớm để đến bệnh viện từ sớm. Nhưng vừa tới nơi thì trước mặt Diệp Chi là không khí hối hả, tất bật của các y bác sĩ trong bệnh viện. Kẻ ôm hành lí, người vác đồ lên những chiếc xe lớn đậu trước bệnh viện. Khoa bệnh nơi Tiến Duy cũng không ngoài vòng xoay hối hả đó. Y tá dường như chạy hết công suất vì một lí do gì đó.
“Y tá trưởng, mọi người ở đây bị sao vậy? Sao thấy ai nấy đều hối hả vậy?”
“Cô đến tìm bác sĩ Tiến Duy đúng không? Cô không xem tin tức từ tối hôm qua đúng không?”
“Tin tức hôm qua? Có chuyện gì vậy chị?”
“Sơn Thạch, chỗ Tiến Duy đang công tác, xảy ra động đất. Bệnh viện của chúng tôi liên kết với Bình Nguyên nhiều năm qua nên lãnh đạo bệnh viện cử nhân lực đến đó hỗ trợ công tác sơ cứu người bị thương.”
Nghe thấy tin tức mà y tá trưởng nói đến, Diệp Chi như ngơ người vì đó là nơi mà Tiến Duy đang công tác. Cô vội vàng lấy điện thoại ra, tất cả mọi thông tin nóng nhất ngày hôm nay chính là vụ động đất ở Sơn Thạch. Có cả những thông tin liên quan tới thiệt hại và cả thương vong.
“Vậy Tiến Duy không sao chứ y tả trưởng?”
“Chúng tôi cũng không biết nữa. Tới đó mới có thể nắm được tình hình thực tế. Kể cả tin tức của bác sĩ Tiến Duy.”
Nói xong, y tá trưởng cũng rời đi. Diệp Chi càng lúc càng lo lắng về người bạn thân của mình. Cô sử dụng tất cả những mối quan hệ mà cô có để dò hỏi tin tức của Sơn Thạch nhưng đều vô ích vì bây giờ nơi đó chỉ có thể đến bằng trực thăng mà thôi chứ đường bộ thì dường như không có tác dụng do đất đá sạc lở.
Đoàn hỗ trợ từ bệnh viện thành phố Nam Giang - thành phố nơi Tiến Duy và Diệp Chi sinh sống sẽ đến đó trong vòng 3 ngày nữa, cũng là thời gian mà đường xá tại Sơn Thạch sẽ được khai thông để tiện cho việc cứu chữa của đoàn hỗ trợ.
“Để xem mình còn có thể liên hệ với ai nữa đây? Bảo Trúc, Bảo Trúc, đúng rồi, con nhỏ đó giờ làm ở tòa soạn báo, chắc nó sẽ có được thông tin gì đó của Tiến Duy.”
Diệp Chi cuống cuồng trong mớ thông tin liên hệ mà cô có được nhưng vẫn chẳng có thêm bất cứ tin tức nào chính xác về tình hình ở Sơn Thạch, chỉ đơn giản là những tin tức chung chung xuất hiện trên truyền thông mà thôi.
Liên hệ với Bảo Trúc - cô bạn thân từ hồi đại học của Diệp Chi, giờ làm bên báo chí của tòa soạn báo Nam Giang, để hỏi về tình hình của Sơn Thạch thì nhận được thông tin chính Bảo Trúc sẽ phụ trách đoàn báo chí đến tác nghiệp tại Sơn Thạch và cô cũng đang chuẩn bị lên đường.
“Bảo Trúc, đợt này cậu có thể cho mình theo hỗ trợ cậu được không?”
Vì để tìm kiếm tin tức của Tiến Duy. Diệp Chi quyết định làm liều một phen khi bày tỏ mong muốn cùng theo Bảo Trúc đi tác nghiệp ở Sơn Thạch. Nhưng trái lại, cô bạn thân từ thời Đại học ngay lập tức ngăn cản ý định đó vì đó là một nơi không phải để một tay ngang như Diệp Chi muốn đến là được.
“Mình không thể nào đồng ý với cậu được. Đó là một nơi nguy hiểm như thế nào cậu có biết không? Đất đá có thể sạc lở bất kì lúc nào. Cậu bị sao thì mình ăn nói sao với vợ chồng chú Lê bây giờ.”
“Cậu giúp mình đi, mình hứa với cậu sẽ ở bên cạnh cậu, không gây phiền toái cho cậu đâu.”
Mặc cho sự ngăn cản của Bảo Trúc, Diệp Chi nài nỉ người bạn thân của mình hết lần này đến lần khác nên cuối cùng Bảo Trúc cũng đã đồng ý nhưng với điều kiện Diêp Chi phải ở trong tầm mắt của cô và phải ở vùng an toàn do chính quyền ở Bình Nguyên thiết lập, chỉ có như vậy cô mới đồng ý để Diệp Chi theo mình.
Chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, Diệp Chi lập tức đồng ý với lời đề nghị của Bảo Trúc vì hiện giờ cô chỉ muốn di chuyển thật nhanh về Sơn Thạch và tìm kiếm người bạn của mình mà thôi.
“2 tiếng nữa, cậu hãy đến trước tòa soạn Nam Giang gặp mình. Chúng ta sẽ xuất phát ở đó.”
Diệp Chi trở về nhà, nhanh chóng sắp xếp lại đồ đạc rồi đến trước cửa tòa soạn báo Nam Giang để đợi người bạn của mình. Trước cửa tòa soạn ngay lúc này, không khí tất bật giống hệt như bệnh viện Nam Giang vậy, ai nấy đều hối hả, từng thùng hàng và thùng đồ được các nhân viên tòa soạn vác lên xe.
Diệp Chi sẽ di chuyển trên chiếc xe đi tiên phong cùng với Bảo Trúc. Đường từ Nam Giang đến Sơn Thạch bình thường là 3 ngày nhưng vì đường xa của cả vùng Sơn Thạch hiện tại đều trong tình trạng nguy hiểm nên thời gian di chuyển sẽ còn kéo dài hơn.
5 ngày sau.
Đoàn xe của bệnh viện Nam Giang và tòa soạn báo Nam Giang cuối cùng cũng đã đến với vùng đất gặp nạn Sơn Thạch. Hiện tại, một khu vực cứu trợ đã đươc chính quyền Bình Nguyên dựng lên sẵn dành cho các y bác sĩ, nhà báo và các đơn vị thiện nguyện đến đây để cứu trợ người dân Sơn Thạch.
Khu vực cứu trợ thiên tai ở Sơn Thạch nằm cách tâm động đất không xa nhưng bốn bề thoáng đãng, dễ dàng để có thể trông thấy mọi thứ xung quanh. Vì là tâm chấn nên ở đây thường xuyên xảy ra dư chấn lớn có nhỏ có nên công tác cứu trợ mấy ngày qua gặp nhiều khó khăn.
Nguyên một vùng rộng lớn của Sơn Thạch giờ chỉ còn lại là một bình địa, tất cả những căn nhà đều chỉ còn phần móng với đống đổ nát ở phía trên. Đâu đâu cũng thấy sức tàn phá của trận động đất vừa rồi tác động lên là lớn đến như thế nào.
Nơi duy nhất đứng vững sau trận động đất là bệnh viện Sơn Thạch, nơi mà Tiến Duy thực hiện ca phẫu thuật trước khi trận động đất xảy ra nhưng từ khu cứu trợ đến bệnh viện Sơn Thạch hiện tại chỉ có trực thăng mới có thể tiếp cận được. Và nơi đó cũng là nơi sơ cứu và trú ẩn của người dân Sơn Thạch ở những vùng lân cận bệnh viện mà thôi.
Nhưng trước những dư chấn mỗi lúc một lớn đang đe dọa khu vực bệnh viện, chính những người trong cuộc cũng chẳng biết lúc nào bệnh viện ấy sẽ sập. Việc làm cấp thiết lúc này đó chính là nhanh chóng mở đường, di tản người dân khu vực bệnh viện đến khu cứu trợ một cách nhanh chóng. Còn hiện nay, từng chuyến trực thăng từ khu vực bệnh viện trở về khu cứu trợ chỉ là để chở những người bị thương nặng mà thôi.
Đối với Diệp Chi, bước xuống xe và đưa mắt ra xung quanh để tìm kiếm hình bóng của Tiến Duy nhưng xung quanh chẳng có người mà cô đang muốn tìm. Diệp Chi lúc này vẫn chưa thể tiếp cận được thông tin liên quan đến bệnh viện Sơn Thạch và về tình hình ở đó trong đó có Tiến Duy khiến cô càng lúc càng lo lắng cho sự an toàn của người bạn mình.