Chương 5: Chương 5

12 năm về trước. Năm Tiến Duy và Diệp đều là những cô cậu học sinh lớp 12 đang bước vào một trong những giai đoạn quan trọng nhất của cuộc đời.

Hôm đó là trước sinh nhật của Diệp Chi một ngày, vì sinh nhật của Diệp Chi là để cô dành cho gia đình nên sẽ đón cùng Tiến Duy trước đó một ngày và đó cũng là sinh nhật cuối cùng của cô trước khi bước vào ngưỡng cửa Đại học. Và đó cũng là lần đầu tiên, Diệp Chi khiến cho người bạn thân của mình thất vọng vì sự vô tâm của mình.

Mọi năm cứ đến ngày này, Tiến Duy lại chuẩn bị cho người bạn thân của mình một chậu cây xương rồng được anh mua ở cửa hàng gần trường Trung học Đoàn Kết, năm nay cây xương rồng còn được Tiên Duy tô điểm thêm trên đó những hình thù dễ thương để kỉ niệm sinh nhật cuối cùng của thời học sinh cùng với Diệp Chi.

Vẫn như thông lệ hàng năm, mới sáng sớm, Diệp Chi luôn sẽ là người chủ động hẹn Tiến Duy cùng đến quán ông Tư bán đồ ăn ở đầu xóm Đoàn Kết để tổ chức sinh nhật cho mình. Và những năm qua, quán ông Tư luôn là nơi để cả hai cùng tổ chức sinh nhật cho Diệp Chi.

Và sau khi “buổi tiệc” kết thúc, Tiến Duy sẽ chở Diệp Chi dạo một vài vòng xung quanh ngọn đồi phía sau xóm Đoàn Kết trước khi dừng lại bên cạnh một cái cây đứng trơ trọi một mình trên ngọn đồi đó để ngắm nhìn những vì sao.

Người dân ở cái xóm Đoàn Kết gọi đó là “Cây cô đơn” vì từ khi có cái xóm này thì người dân ở đây đã thấy nó một mình ở đó. “Cây cô đơn” cũng là nơi Tiến Duy và Diệp Chi thường xuyên ghé tới vì đó chính là nơi ngắm sao trời đẹp nhất ở cái xóm này.

“Bố mẹ, tối nay con không ăn cơm nhé.”

Mới có 6h chiều, còn 1 tiếng nữa mới tới giờ hẹn với Diệp Chi nhưng cậu học sinh cấp 3 Tiến Duy đã chuẩn bị tươm tất đâu vào đấy, áo thun, quần jeans còn đầu thì vuốt keo. Đây là lần đầu tiên chú Quốc và cô Thạch thấy Tiến Duy ăn mặc sửa soạn như vậy.

“Còn một tiếng nữa mới tới giờ hẹn với Diệp Chi cơ mà. Đi đâu mà sớm thế, ăn chén cơm đi rồi đi.” - cô Thạch từ trong bếp đang hì hục nấu đồ ăn, nói vọng ra.

“Dạ thôi, một lát nữa con ăn với Diệp Chi luôn. Con lên nhà ông Tư trước, sẵn ghé mua cái bánh kem.”

Nói xong, Tiến Duy đạp đi. Thời đó, một cậu bé mặc dù đã học lớp 12 nhưng để tổ chức sinh nhật, mua quà rồi chuẩn bị cả bánh kem thì Tiến Duy đã đập con heo đất được mình “vỗ béo” cả 2 tháng mới đủ.

Cậu đạp chiếc xe đạp của chú Quốc vì chiếc đạp của chú trông mới hơn vì được chú thường xuyên kì cọ, lau chùi mỗi khi không có tiết. Cậu hì hục đạp xe ra tiệm bánh kem, chọn ngay chiếc bánh kem mà mình ưng ý từ lâu, ghi tên Diệp Chi lên bánh kem rồi ra quán ông Tư với tâm trạng vui vẻ.

“Tới rồi đó à. Năm nay vẫn như cũ chứ?”

Vừa tới quán, ông Tư đã nhận ra ngay cậu bé năm nào cũng tố chức sinh nhật ở quán của ông. Mọi ngày cậu với Diệp Chi vẫn thường xuyên ghé quán nhưng ngày sinh nhật của Diệp Chi thì ông lại chuẩn bị cho cả hai đứa nhóc những món ăn thật đặc biệt.

“Dạ đúng rồi đó ông. Nhưng từ từ làm ông nha, Diệp Chi chưa tới, còn cháu thì tới sớm.”

Nhưng…

Tối hôm ấy, chiếc bánh kem không một lần được lấy ra khỏi tủ lạnh của quán ông Tư với sự lo lắng, thấp thỏm của Tiến Duy. Những món ăn ông Tư chuẩn bị cũng từ nóng giòn trở thành những món ăn nguội lạnh.

“Ông Tư, ông cho con gửi cái bánh kem ở đây, mai con đến mang về. Còn mấy món ông chuẩn bị cho con, ông gói lại giúp con.”

Đồng hồ lúc đó vừa đúng 9h00, đường xá thì mỗi lúc một thưa, Tiến Duy móc những bịch đồ ăn mà ông Tư đã gói vào chiếc xe đạp rồi đạp đi, để lại đó một tiếng thở dài của ông Tư.

Tiến Duy thực hiện đúng quãng đường mà mọi năm cậu vẫn chở Diệp Chi đi sau khi kết thúc buổi tiệc ở quán ông Tư. Và cuối cùng là dừng lại ở “Cây cô đơn” ở phía ngọn đồi đằng sau xóm Đoàn Kết.

Tiến Duy ngồi đó, một mình ăn hết những món ăn mà cậu đã dặn ông Tư chuẩn bị và nhìn ngắm bầu trời đêm. Trong lòng cậu lúc này buồn lắm, nhưng không rõ cậu buồn chuyện gì. Có thể là do Diệp Chi không đến, buồn vì bản thân lần đầu chải chuốt vì sinh nhật của cô bạn thân nhưng chẳng một ai để ý hay con heo mà cô Thạch mua từ hôm Tết, Tiến Duy không dám dùng nhưng sẵn sàng “vỗ béo” rồi đập để lấy kinh phí tổ chức sinh nhật nhưng giờ phải ngồi ăn những món ăn đó một mình cũng không chừng.

Nhưng dù có nói gì, Tiến Duy đang cô đơn, hệt như cái “Cây cô đơn” đang đứng bên cạnh cậu vậy.

Trở lại với Diệp Chi. Thời điểm mà Tiến Duy vừa rời khỏi quán ông Tư cũng là lúc cô gái ấy vừa rời khỏi trường Trung học Đoàn Kết cùng đám bạn sau khi kết thúc buổi hướng nghiệp do nhà trường tổ chức.

Nhưng đó không phải lí do để Diệp Chi tham gia buổi hướng nghiệp đó, mà là vì ở đó xuất hiện người mà cô vẫn luôn ngưỡng mộ suốt những năm học cấp 2. Cậu sinh viên đó là một trong những học sinh giỏi của trường Trung học Đoàn Kết, học ở trên thành phố nay thay mặt trường Đại học đến đây để hướng nghiệp cho các bạn học sinh cuối cấp.

Cậu ấy tên Tuấn Dũng, chuẩn “con nhà người ta” về cả thành tích học tập, gia cảnh cũng như ngoại hình. Cậu xuất hiện ở đâu là đám con gái bu xung quanh như gặp ca sĩ nổi tiếng ở ngoài đời vậy. Và buổi hôm nay cũng không phải ngoại lệ.

Lớp của Diệp Chi tham gia đầy đủ vì dù sao đây cũng là buổi hướng nghiệp cho các bạn cuối cấp nhưng có một người vắng mặt. Người đó thì ai cũng biết là ai nhưng suốt cả buổi hướng nghiệp ấy, chẳng ai nhớ đến sự vắng mặt của cậu ấy, kể cả người bạn thân Diệp Chi, khi mà tất cả sự chú ý đều dồn về hướng Tuấn Dũng.

“Hôm nay anh Tuấn Dũng trông thật tuyệt, nhìn như soái ca vậy. Thích thật ấy. Nếu được học cùng trường với anh ấy thì sướng biết mấy.”

Cho dù buổi hướng nghiệp đã kết thúc nhưng bọn con gái vẫn không thể nào thoát được sức hút của Tuấn Dũng. Vừa đi cả bọn vừa bàn tán xôn xao về vẻ đẹp và thần thái hơn người của Tuấn Dũng. Chẳng mấy chốc cả bọn đã đến trước cửa nhà của Tiến Duy.

“Chúng con chào cô ạ.” - Cô Thạch thì đang quét sân, trông thấy đám bạn học của con mình cũng niềm nở đáp lời.

Nhưng khi trông thấy trong đám nhóc đó có Diệp Chi thì cô Thạch bỗng nhiên giật mình. Diệp Chi đang ở đây, còn ở cùng với mấy đứa con gái trong lớp, vậy còn Tiến Duy sao giờ này vẫn chưa về? Mọi năm nó đều cùng về với Diệp Chi cơ mà.

“Ủa Diệp Chi, Tiến Duy đâu rồi con? Nó không đi với con à?”

“Dạ không, tụi con vừa từ trường về, nói mới nhớ lúc nãy không thấy Tiến Duy đâu cả?” - Diệp Chi hồn nhiên trả lời cô Thạch, và nhận lại một sự ngơ ngác từ mẹ của Tiến Duy.

“Chẳng phải hôm nay con với nó có hẹn với nhau sang nhà ông Tư mừng sinh nhật hay sao. Thằng bé đã đi từ sớm rồi, cô còn nghĩ nó đi với con chứ.”

Sự hồn nhiên lúc nãy của Diệp Chi bây giờ đã biến thành sự hốt hoảng khi đến giờ cô mới nhớ đến cuộc hẹn giữa cô và Tiến Duy ở quán ông Tư.

Diệp Chi chẳng nói chẳng rằng, mượn ngay chiếc xe đạp mà hằng ngày Tiến Duy thường hay chở cô đi học rồi hì hục đạp đến quán ông Tư một cách nhanh nhất có thể với mong muốn trông thấy Tiến Duy vẫn còn ngồi đợi mình ở đó.

Nhưng làm sao mà Tiến Duy vẫn còn ngồi ở đó. Khi cô vừa đạp tới nơi, cũng đã 9h30 hơn, ông Tư cũng đang cặm cụi dọn bàn dọn ghế vào bên trong nhà rồi đóng cửa quán. Trông thấy Diệp Chi từ xa, ông Tư lắc đầu ngao ngán, rồi tặc lưỡi.

“Ông Tư, Tiến Duy có đến đây không vậy ông?” - Diệp Chi vừa tới quán ông Tư, cô gái ấy vừa thở hổn hển vừa hỏi.

“Tất nhiên là có rồi. Nó mang đống đồ ăn quán ông đi được một lúc rồi, sao giờ này con mới chịu tới.” - ông Tư lắc đầu ngao ngán, trả lời.

“Ông có biết cậu ấy đi hướng nào không ông?”

“Ông không biết, lúc nãy bận làm, chẳng đến ý nó đi lúc nào nữa. À vào đây, ông gửi cái bánh sinh nhật cho nó. Nó gửi ở đây nhưng tối ông tắt điện, sợ bánh hư, sẵn có con đây, con mang về cho nó giúp ông.”

Vừa chuẩn bị đạp xe đi thì Diệp Chi bị ông Tư gọi lại và đưa chiếc bánh kem mà Tiến Duy mua cho cô nhân dịp sinh nhật. Bánh kem được trang trí bằng một chậu xương rồng bằng kem cùng dùng dòng chữ “Chúc mừng sinh nhật Diệp Chi”.

Nhìn cái bánh kem trên tay mà lòng Diệp Chi bỗng trở nên nặng trĩu. Ông Tư lúc này cũng vừa dọn xong quán ăn của mình, tắt đèn, ông nói thêm.

“Ông thấy thằng bé buồn lắm. Hôm nay nó mặc đồ đẹp lắm, ngồi chờ con từ 6h tới hơn 9h mới chịu đi. Đồ ăn thì nguội hết, ông nói để hâm nóng cho nhưng một hai nó không chịu, quay qua quay lại thì thấy nó đi từ lúc nào rồi.”

Diệp Chi cúi chào ông Tư rồi đạp xe đi. trong lòng cô vừa buồn vừa hoang mang vì không biết Tiến Duy đã đi đâu. Chợt cô nhớ đến “Cây cô đơn” và nghĩ chắc chắn rằng Tiến Duy sẽ đến đó sau khi rời khỏi quán ông Tư.

Đến trước “Cây cô đơn” thứ Diệp Chi thấy không phải là Tiến Duy mà là hai cây nến số 1 và 8 đang cắm trên đất. Dường như đó là vết tích của Tiến Duy để lại. Trông thấy cảnh tượng đó, Diệp Chi càng buồn hơn. Nghĩ đến cảm giác của người bạn thân của mình rằng chuẩn bị tươm tất cho buổi tối vui vẻ cùng với mình nhưng bây giờ thứ còn lại chỉ sự cô đơn cùng một bầu trời đầy sao.

Diệp Chi đạp xe về vì nghĩ rằng Tiến Duy sẽ về nhà. Ngang qua nhà Tiến Duy thì đèn đã tắt, cửa đã khóa, có gọi như thế nào thì bên trong cũng chẳng phát ra bất kì một tiếng động nào dù là đó là tiếng của chú Quốc hay của cô Thạch, cả tiếng khóc của Thanh Như cũng không.

“Tiến Duy? Cậu có ở trong nhà không?”

Diệp Chi cứ gọi, cứ gọi như vậy nhưng đáp lại vẫn là một sự im lặng từ căn nhà của Tiến Duy.

“Nhà chú Quốc đi hết rồi. Mày có im lặng cho hàng xóm ngủ không? Mau vào nhà đi.”

Bố của Diệp Chi từ trong nhà bước ra vì nghe thấy tiếng ồn phát ra từ nhà hàng xóm và đó không ai khác đó chính là chú Lê, hàng xóm của nhà chú Quốc và cũng là bố của Diệp Chi. Từ những ngày đầu dọn đến đây, Tiến Duy và Diệp Chi đã trở thành hàng xóm của nhau từ đó đến giờ.

Quay lại với Diệp Chi, câu đầu tiên mà cô hỏi bố của mình là về Tiến Duy và gia đình chú Quốc.

“Lúc nãy con vừa đạp xe đi thì thằng Tiến Duy nó về. Nhưng ngay đó chú Quốc hốt hoảng trở về và ngay sau đó, cả nhà đóng cửa rồi rời đi hết rồi.”

“Chú Quốc có nói vì sao không bố? Khi nào Tiến Duy về?”

“Bố có hỏi thì chú Quốc bảo rằng bà nội của thằng Tiến Duy nó mất. Chắc phải mấy ngày nữa nó mới về. Thư xin phép nghỉ chú Quốc cũng nhờ bố đưa lên trường này.”

Nói xong chú Lê đứng lên và đi đến cạnh chỗ đặt ti vi và đưa tay lấy ra cho Diệp Chi một thứ. Còn cô gái ấy, những giọt nước mắt bắt đầu rơi trên khuôn mặt của cô vì cảm giác có lỗi đối với Tiến Duy.

“Tiến Duy nó có nhờ bố đưa cho con chậu xương rồng cùng với tấm thiệp nè. Con cũng thiệt tình, hôm nay có hẹn với Tiến Duy mà cũng quên hay sao, để thằng nhỏ ngồi đợi như vậy. Lúc nãy nó còn ráng đứng chờ con ở trước cửa nhà, xe tới nó mới đành lòng mà lên xe rời đi thôi. Thiệt tình, chờ thằng bé về, liệu mà xin lỗi nó đi.”

Chú Lê đưa cho Diệp Chi quà sinh nhật mà Tiến Duy đã chuẩn bị cho cô, đó là chậu xương rồng đã được cậu trang trí lại và cùng với đó là thiệp chúc mừng sinh nhật cô cũng do chính tay Tiến Duy thiết kế cùng với lời nhắn.

“Mình đi vài ngày rồi sẽ về. Đừng có buồn vì mai là sinh nhật của cậu rồi. Chúc cậu sinh nhật vui vẻ.”

Cầm những thứ mà Tiến Duy đã chuẩn bị cho mình ở trên tay, Diệp Chi không thể nói lên thành lời, cô chỉ ước Tiến Duy đang ở đây để có thể nói lời xin lỗi và ôm chầm lấy cậu mà thôi.

Ngày hôm đó cũng lần đầu tiên, sinh nhật của Diệp Chi không có sự có mặt của Tiến Duy. Không có người bạn thân của mình cùng hát, cùng thổi bánh kem khiến cho Diệp Chi cảm thấy cô đơn vì điều đó.

….