Trước đó vài tiếng, nhóm cứu hộ và cả Bảo Trúc vẫn đang cố gắng tiếp cận được với bệnh viện Sơn Thạch vì đống đổ nát phía trước vẫn rất khó để tiếp cận. Thời điểm hiện tại, chỉ còn chưa đầy 1 tiếng nữa, toàn bộ quân cứu hộ sẽ phải rút quân.
Thông tin chuyển về bộ chỉ huy thì hiện tại chỉ còn bệnh viện Sơn Thạch là còn người mắc kẹt còn lại những khu vực khác đều đã được di tản trước khi con đập Phú Cát sẽ vỡ. Cho dù lãnh đạo thành phố cùng với chỉ huy đội cứu hộ đã cố gắng tìm ra mọi phương án để chuyển hướng dòng nước nhưng tất cả đều chỉ rằng, phải đi qua Sơn Thạch thì kế hoạch đổi hướng dòng chảy ấy mới có thể hiệu quả được.
Chính vì vậy, việc cấp thiết lúc này đó chính là dồn toàn bộ nhân lực hiện có để cố gắng di tản toàn bộ những người mắc kẹt ở Sơn Thạch, thậm chí đến cả trực thăng cũng sẽ được huy động trong lần này.
Và song song với việc chuẩn bị cho kế hoạch chuyển hướng dòng chảy sông Phú Cát thì tin vui được đoàn cứu hộ báo về khi đã tiếp cận được bệnh viện Sơn Thạch và tin tức ấy khiến cho ai nấy ở khu vực cứu trợ đều vui mừng và tiếp tục cố gắng để hoàn thành kế hoạch trước khi con đập Phú Cát sẽ vỡ trong chưa đầy 1 tiếng nữa.
“Các cậu báo cáo tình hình ở bệnh viện Sơn Thạch đi.”
“Báo…cáo…chỉ huy trưởng, ở đây đang có khoảng…30 người kể cả nhân viên y tế của bệnh viện. Hiện tại ở đây đang có khoảng 10 người đang bị thương nặng, yêu cầu được di tản gấp.”
Tuy tin báo về không được rõ ràng do tín hiệu không được tốt nên tiếng được tiếng mất nhưng điều đó không ngăn cản được sự sốt sắng của chỉ huy trưởng và những người trực tiếp tham gia cứu hộ.
Liên tục những chỉ thị cùng với đó là những sự bàn bạc ở hai bên đầu dây về một phương án di tản hạn chế rủi ro nhất có thể. Trực thăng sẽ được ưu tiên sử dụng để di tản những bệnh nhân nặng về khu cứu trợ trước, còn những người còn lại sẽ cùng với đợi cứu hộ rời khỏi bệnh viện Sơn Thạch trong thời gian sớm nhất.
Và cứ như vậy, kế hoạch được đề ra và được thực hiện một cách nhanh chóng. Từng bệnh nhân được trực thăng đưa về mang theo những tín hiệu tốt về tình hình ở bệnh viên Sơn Thạch. Tốp đầu tiên cũng được đội cứu hộ đưa về khu cứu trợ một cách an toàn.
“Báo cáo chỉ huy trưởng, những người đầu tiên đã trở về. Tốp còn lại sẽ bắt đầu di chuyển sau khi bệnh nhân cuối cùng được đưa lên trực thăng.”
“Tốp sau còn những ai?”
“Báo cáo, còn một vài anh em, cùng với đó là nhà báo Bảo Trúc cùng một vị bác sĩ từ bệnh viện Nam Giang.”
Nghe được thông tin áy, Diệp Chi đã phần nào giảm bớt được sự lo lắng suốt những ngày qua về tình hinh của Tiến Duy. Chỉ huy trưởng cũng đã yêu cầu lực lương trực thăng mau chóng đưa những người bị thương nặng còn lại rời khỏi bệnh viện Sơn Thạch càng sớm càng tốt.
Nhưng khi toàn bộ kế hoạch đang đến những bước cuối cùng, khi mà chuyến trực thăng cuối cùng đưa những bệnh nhân nặng vừa đáp xuống khu cứu trợ thì mặt đất bỗng nhiên bị rung chuyển một cách dữ dội. Đây rõ ràng không phải là dư chấn mà đó là một trận động đất thật sự.
Đống đổ nát của thị trấn Sơn Thạch nay một lần nữa phải gồng mình gánh chịu tác động đến từ trận động đất mới này. Ngay cả khu cứu trợ cũng bị rung lắc dữ dội vì chấn động đến từ trận động đất kia.
“Mau báo cáo tình hình.”
“Báo cáo chỉ huy trưởng, trận động đất không mạnh nhưng trận lần trước nhưng tâm chấn lại xung quanh bệnh viện Sơn Thạch. Hiện tại đang cố gắng liên lạc với tốp đang trở về từ bệnh viện Sơn Thạch.”
Và ngay lúc này, nét mặt của chỉ huy trưởng bỗng trở nên căng thẳng hơn khi đầu dây bên kia chỉ còn những tiếng rè rè. Nét mặt căng thẳng bây giờ đã chuyển sang lo sợ khi mà từ bộ đàm vang lên tin báo về tình hình ở đập Phú Cát.
“Chỉ huy trưởng, đập Phú Cát sắp vỡ rồi.”
Nghe được thông tin đó, chỉ huy trưởng chẳng còn biết điều gì nữa, toàn bộ trạm gác của bộ chỉ huy quân cứu hộ được lệnh rời đi. Đến giờ, không thể chờ thêm nữa vì một khi con đập Phú Cát vỡ thì nơi này sẽ chìm trong biển nước chỉ trong cái chớp mắt mà thôi.
“Chỉ huy trưởng, vậy còn những người kia thì sao?”
Trông từng đoàn người rời đi trước mắt mình mà chưa thấy bóng dáng của Tiến Duy khiến Diệp Chi sốt sắng đến hỏi chỉ huy trưởng. Đáp lại sự lo lắng ấy của cô là hình ảnh tuyệt vọng của ông khi buộc phải đưa ra quyết định cuối cùng là rời đi để đảm bảo tính mạng cho những người khác.
“Chúng tôi sẽ cho trực thăng túc trực trên bầu trời và nếu có tín hiệu của nhóm cuối cùng sẽ tiến hành cứu nạn khẩn cấp nên cô đừng quá lo lắng. Lúc này chúng ta phải rời đi trước khi con đập kia sập.”
Chỉ huy trưởng cũng chỉ biết an ủi sự lo lắng ấy của Diệp Chi mà thôi trước khi khuyên cô rời đi. Nhưng với tính cách của cô, chỉ huy trưởng phải dùng tới quân của mình mới có thể đưa Diệp Chi rời khỏi nơi nguy hiểm.
Và điều gì đến cũng phải đến, con đập Phú Cát bắt đầu vỡ thành từng mảnh, một lượng nước khổng lồ bắt đầu tràn về xuôi và bắt đầu từ thị trấn Phú Cát. Từng ngôi nhà nhanh chóng bị dòng nước dữ đánh sập, thị trấn Phú Cát chớp mắt đã bị xóa sổ trước mặt những người chứng kiến cảnh tượng đó.
Cơn nước lớn đang di chuyển một cách nhanh chóng về hướng thị trấn Sơn Thạch, sự lo lắng lúc này được thay bằng sự kinh ngạc về tốc độ và sức công phá của cơn lũ đang hùng hục khí thế tràn về đây.
Tất cả như chìm trong không khí tuyệt vọng vì tình hình của nhóm cuối cùng còn sót lại ở thị trấn Sơn Thạch. Trực thăng vẫn được lệnh bay lòng vòng khi bầu trời Sơn Thạch để báo cáo về tình hình khi có chuyển biến.
Cơn nước lớn kia càng ngày càng đến gần thị trấn Sơn Thạch, nó cuốn đi những hi vọng cuối cùng về những người còn mắc kẹt.
“Nhưng sao trực thăng lại bay xuống?”
Từ xa, một cán bộ cứu hộ trông thấy dường như trực thăng đã phát hiện ra được điều gì đó nên đã hạ thấp độ cao. Chỉ huy trưởng lập tức liên lạc với tổ bay để xem tình hình ở đó như thế nào nhưng ngoài tiếng rè ra thì chẳng nhận được bất cứ thông tin gì của đội trực thăng nên tất cả chỉ đành tiếp tục chờ đợi với một tia hi vọng nhỏ nhoi mà thôi.
Thị trấn Sơn Thạch bắt đầu phải đối mặt với cơn nước lũ nhưng may mắn thay khi đống đổ nát từ trận động đất sau đã vô tình làm chậm đi tốc độ của dòng nước và cả sức mạnh đáng sợ của nó. Nhưng đống đổ nát ấy cũng chẳng giữ vững được bao lâu khi mà càng lúc nước tràn về càng dữ dội.
Thị trấn Sơn Thạch lúc này cũng đã phải chịu chung số phận với thị trấn Phú Cát ở gần đó khi mà cơn nước dữ đã từ từ nhấn chìm tất cả. Bệnh viện Sơn Thạch cũng đã bị đánh sập và nhấn chím khi cơn nước lớn tràn qua. Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ thị trấn Sơn Thạch đã chìm trong biển nước, nhấn chìm luôn hi vọng của những người đang tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, trong đó có Diệp Chi.
Diệp Chi đứng trên đồi, nhìn xuống thị trấn Sơn Thạch đang chìm trong biển nước mà như chết lặng, cảm giác sẽ mất đi Tiến Duy lấn át tâm trí của cô từ lúc nào không hay và trong đầu cô lúc này, những kỉ niệm cùng với người bạn thân kia bắt đầu hiện về trong đầu của cô mà thôi.
Càng nhớ về những kí ức đó, nước mắt cô vẫn không ngừng rơi. Những ngày qua cô đã sống trong sự mong chờ, lo lắng, hi vọng và để rồi bây giờ cô phải chấp nhận sự thật rằng, Tiến Duy người bạn thân của cô đã nằm lại dưới cơn nước dữ đó.
Nước mắt cô bây giờ rơi như chẳng có gì có thể ngăn lại được. Cô quỳ xuống, khóc nức nở.
(tiếng quạt trực thăng)
“Báo cáo chỉ huy trưởng, nhóm cuối cùng đang được trực thăng đưa về, có người bị thương, hết.”