Tin tức được báo về từ bộ đàm khiến cho không khí căng thẳng và có phần tang thương như bị vỡ tan, ít nhất là những gì hiện lên trên khuôn mặt Diệp Chi bây giờ không còn là sự mất mát mà đó bây giờ được thay thế bằng niềm vui, sự hi vọng và niềm phấn khởi.
Tiếng cánh quạt trực thăng mỗi lúc một gần hơn, mang theo đó là sự vui mừng của những người đang ngóng trông tin tức của nhóm cứu hộ cuối cùng. Chiếc trực thăng từ từ bay lên, những tiếng hô vang “chỉ huy trưởng”, những cái vẫy tay, những tiếng vỗ tay vang lên không ngớt. Ai nấy đều vui mừng vì những gì đang xuất hiện trước mặt mình.
Chiếc trực thăng đáp lên mảnh đất trống duy nhất còn sót lại, ngay phía trước lều chỉ huy tạm thời của đội cứu nạn được dựng lên sau khi tất cả sơ tán trước khi cơn lũ từ con đập Phù Cát gây ra.
Từng người từng người bước xuống trong sự hi vọng của Diệp Chi. Sự lo lắng bắt đầu xuất hiện khi cô thấy người bạn thân của mình là nhà báo Bảo Trúc được các đồng chí trong đội cứu nạn khiêng xuống mặt đất, ánh mắt nũng nịu hướng về phía Diệp Chi.
Nhưng thứ cô nhận lại là ánh mắt tìm kiếm một người khác chứ không phải là cô. Và người mà cô tìm kiếm không ai khác chính là Tiến Duy, người mà cô luôn hằng mong mỏi.
“Nè, nè. Cậu không nhìn thấy mình hay sao?”
Mặc dù đang nằm trên cáng cứu thương nhưng Bảo Trúc không ngừng vẫy vẫy ra hiệu cho người bạn thân của mình nhưng Diệp Chi chẳng để những điều đó vào mắt của cô mà chăm chăm nhìn về phía bên trong của trực thăng.
Lúc này, bóng dáng của người mà cô đang hằng mong mỏi cuối cùng cũng đã xuất hiện. Tiến Duy ở bên trong trực thăng và anh đang loay hoay với đống đồ cồng kềnh đang vác trên người. Đồ đạc cá nhân của bác sĩ thì không nói, đây anh còn mang luôn đồ đã tác nghiệp của cả Bảo Trúc khiến anh khá khó khăn trong việc xoay sở mà phải cần đến sự giúp đỡ của đội cứu hộ.
Nhưng điều đó không thể ngăn cản cảm xúc vui mừng hiện rõ lên trên khuôn mặt của Diệp Chi khi sau bao ngày lo lắng, chờ đợi, thấp thỏm thì Tiến Duy cũng đã xuất hiện trước mặt cô một cách an toàn và còn rất mạnh khỏe nữa.
“Tiến Duy, Tiến Duy.”
Diệp Chi từ xa hét lớn lên, nhưng có vẻ như tiếng hét ấy chẳng thể át được tiếng cánh quạt quay từ chiếc trực thăng nên Tiến Duy chỉ chăm chăm theo dõi tình hình sức khỏe của Bảo Trúc mà lơ đi tiếng kêu của người bạn của mình, Diệp Chi thì chẳng thể nào tiếp cận được khu vực trực thăng đang đậu để ôm chằm lấy Tiến Duy.
Mãi một lúc sau, sau khi Bảo Trúc đã được đưa lên xe cứu thương để đưa đến bệnh viện trên huyện thì Tiến Duy mới có thển ngưng tay mà quan tâm những gì đang diễn ra xung quanh mình.
“Ơ, Diệp Chi? Sao cậu lại đến đây?”
Tiến Duy loay hoay xách túi đồ lên và giật mình khi trông thấy khuôn mặt của Diệp Chi xuất hiện trước mặt mình, ở nơi mà đáng ra cô không nên xuất hiện. Còn Diệp Chi lúc này chỉ muốn òa khóc và chạy đến ôm chằm lấy người bạn của mình mà thôi.
Nhưng cô đã không giấu được cảm xúc của mình, Diệp Chi chẳng hề đáp lại sự bất ngờ đến từ người bạn của mình mà chạy đến ôm chằm lấy anh, không quên tặng anh vài cú đánh thật mạnh coi như là “quà gặp mặt” vì anh khiến cô bất an suốt thời gian qua.
Hành động của hai người khiến ai nấy trong đội cứu hộ chú ý và đều vỗ tay vì tưởng rằng hai người là người yêu của nhau, gặp lại nhau sau những khó khăn vừa qua. Chỉ huy trưởng cùng một số nhân viên cứu hộ đì cùng Tiến Duy không quên chọc ngoáy anh.
“Bác sĩ Tiến Duy, nhất cậu rồi đấy. Có người yêu lo lắng cho cậu như vậy thì còn gì bằng.”
Tiến Duy tất nhiên là phủ nhận ngay mối quan hệ “giả tưởng” ấy với Diệp Chi và khuôn mặt đỏ bừng bừng vì đang ngại ngùng. Nhưng dù cho có làm cách nào, Diệp Chi cũng chẳng chịu buông Tiến Duy ra mặc cho anh có vùng vẫy như nào.
“Cậu bỏ ra xem, người ta đang nhìn kìa.”
“Kệ, mình muốn ôm cậu lâu hơn nữa. Có biết những ngày qua mình đã lo lắng như thế nào cho cậu hay không?”
Càng nói Diệp Chi càng siết chặt cái ôm của mình hơn nữa. Những ngày qua với cô mà nói là một sự chịu đựng và bây giờ được vỡ òa trong niềm vui sướng, nhẹ nhõm nên bất chấp những lời chọc ngoáy xung quanh, cô vẫn ôm khư khư lấy Tiến Duy.
“Cậu cũng phải bỏ ra chứ, bây giờ mình sẽ đến bệnh viện xem tình hình của cô phóng viên đó như thế nào rồi sẽ nói chuyện với cậu sau.”
“Ý cậu nói là Bảo Trúc. Cô ấy là bạn thân của mình, mình theo cô ấy đến đây, mình đi với cậu.”
Mải mê “tận hưởng” khoảnh khắc trùng phùng cùng với Tiến Duy, Diệp Chi quên mất tiêu cô bạn Bảo Trúc của mình vừa nãy vẫn phải di chuyển bằng cáng vì bị thương ở chân nhưng vì mải chú ý đến chiếc trực thăng nên cũng không để ý đến cô bạn thân của mình đang ra sức gọi mình.
Cả hai cùng nhau đến bệnh viện trên chiếc xe chuyên dụng của lực lượng cứu hộ, và khác với những gì thể hiện với nhau ngay sau khi vừa gặp lại, cả hai ngồi cạnh nhau trên xe nhưng chẳng nhìn nhau đến một cái, chẳng nói nói chuyện với nhau đến một lời. Một sự im lặng của sự ngại ngùng đến từ hai người bạn thân.
Quãng thời gian im lặng ấy nhanh chóng kết thúc khi xe chuyên dụng của lực lượng cứu hộ vừa đến bệnh viện. Tiến Duy đã ngay lập tức cùng các bác sĩ khác bắt tay vào việc cấp cứu các bệnh nhân của trận động đất ở Sơn Thạch.
“Diệp Chi, cậu đến khu bệnh nhẹ đi, bạn cậu đang ở đó đấy, lát nữa tới sẽ sang bên đấy với cậu. Cậu hãy ở yên đó, mình không muốn sau khi mình kết thúc các ca phẫu thuật thì phải đi tìm cậu đâu.”
Tiến Duy thay bộ đồ phẫu thuật trước khi tiến vào khu bệnh nặng đến bắt đầu cấp cứu cho các bệnh nhận cũng không quên dặn dò người bạn thân của mình vì anh biết rằng tình trạng ở đây hỗn loạn như thế nào, nếu như có chuyện gì thì không biết hậu quả sẽ ra sao với Diệp Chi.
Diệp Chi hiểu ý của Tiến Duy nên sau khi cảnh cửa khu bệnh nặng vừa đóng lại, cô đã một mình đi tìm Bảo Trúc ở khu bệnh nhẹ như lời dặn dò của Tiến Duy. Nhưng có gì đó lo lắng trong ánh mắt của Diệp Chi khi mà đi vài bước, cô lại ngoáy đầu nhìn lại về phía Tiến Duy.
Cô bắt đầu cảm thấy lo lắng cho sức khỏe của Tiến Duy khi mà anh chỉ mới vừa trở về từ “cõi chết” trong gang tấc nhưng đã phải tiếp tục lao vào những ca phẫu thuật khó khăn ở trước mắt.
“Cô bạn thân yêu của tôi đây rồi.”
Nằm trên giường bệnh với cái cổ chân bị băng bó, vừa trông thấy Diệp Chi, Bảo Trúc đã bắt đầu “mỉa mai” người bạn của mình vì hành động “trọng sắc khinh bạn” vừa rồi khi vừa xuống trực thăng.
“Cậu đừng giận mình. Mình không thấy cậu.” - Diệp Chi chống chế một cách qua loa trước cái bĩu môi của Bảo Trúc.
“Xí, cậu đừng có chống chế cho qua chuyện. Mình sẽ không bỏ qua cho cậu đâu.”
Nghe thấy điều đó, Diệp Chi hiểu rằng cô bạn của mình chẳng để bụng chuyện đó nên cô hí hửng khoe bịch cam mình vừa mua ở căn tin làm quà cho người bạn. Bảo Trúc cũng bắt đầu nở nụ cười khi trông thấy biểu cảm có phần trẻ con của Diệp Chi.
“Tại sao cậu lại bị thương như vậy?” - Diệp Chi bắt đầu hỏi thăm về vết thương của người bạn của mình.
“Điều đó không quan trọng, quan trọng là anh chàng bác sĩ kia. Cậu quen anh ta không?”
Câu hỏi ấy của Bảo Trúc khiến Diệp Chi có chút kinh ngạc và với ánh mắt háo hức có chút ngưỡng mộ khi người mà Bảo Trúc nhắc đến không ai khác chính là Tiến Duy và rõ ràng quãng thời gian ở bệnh viện Sơn Thạch đã có chuyện gì đó xảy ra giữa cô và Tiến Duy.