16 năm sau, trong một buổi chiều tháng 10 lộng gió.
“Tiến Duy, cậu không quên hôm nay là ngày gì chứ?”
Giọng của một cô gái phát ra từ chiếc điện thoại của Tiến Duy. Sau từng ấy năm, Tiến Duy bây giờ cũng đã trở thành bác sĩ như ước mơ của cậu, làm việc trong một bệnh viện lớn của thành phố. Hơn nữa, cậu được đồng nghiệp trong công ty gọi cậu là “Nhất Đao” với kĩ năng phẫu thuật có một không hai của mình.
“Được rồi, làm sao mình có thể quên được chứ. Tối nay mình đã đặt nhà hàng rồi.”
Và người đằng sau giọng nói kia không ai khác chính là Diệp Chi. Cô bé lớp trưởng lớp 8/2 trường Trung học Đoàn Kết năm xưa. Sau từng ấy thời gian, giờ đây Diệp Chi cùng Tiến Duy trở thành những người bạn thân thiết của nhau. Họ gắn bó cùng nhau từ những năm cấp 3, học cùng trường Đại học nhưng khác ngành vì Tiến Duy học Y theo ước mơ của mình còn Diệp Chi thì theo ngành Marketing.
Từ những năm cấp 2 đến giờ đã đi làm, cả hai vẫn luôn gắn bó cùng nhau, cùng nhau vui vẻ, cùng nhau khó khăn, cùng nhau đi cùng nhau trong suốt quãng thời gian đã qua. Tuy có những lúc giận nhau nhưng Tiến Duy luôn là người xuống nước để duy trì mối quan hệ này.
Sau khi tốt nghiệp cấp 3, Tiến Duy cùng Diệp Chi đều rời xa cái xóm Đoàn Kết để lên thành phố tiếp tục việc học của mình. Có thể coi cả hai là hàng xóm của nhau khi nhà của Tiến Duy nằm ở tầng dưới so với nhà của Diệp Chi trong một tòa chung cư. Tuy ở gần là vậy nhưng trong suốt quãng thời gian đó, Tiến Duy là người thường xuyên qua lại nhà của Diệp Chi để dọn dẹp, nấu ăn cho cô bạn thân của mình. Dần dần cậu chẳng khác nào “mẹ” của Diệp Chi, còn cô thì cũng vô thức dựa dẫm vào Tiến Duy lúc nào không hay.
Trong công việc, Tiến Duy là một người chăm chỉ, siêng năng, không bao giờ thấy cậu xin nghỉ phép quá 2 ngày và là người thường xuyên đi làm sớm về muộn, có lúc trực thay ca cho đồng nghiệp của mình nên ai nấy trong bệnh viện đều yêu quý cậu.
Nhưng ai cũng biết, hằng năm cứ đến ngày này thì Tiến Duy sẽ về sớm và không bao giờ nhận bệnh nhân hay tăng ca. Buổi tối sau giờ tan ca, Tiến Duy dành hoàn toàn cho cô bạn thân của mình. Vì hôm nay là sinh nhật của Diệp Chi. Hằng năm, Tiến Duy đều đặt sẵn nhà hàng mà cả hai thường xuyên lui tới, lựa góc view tốt nhất để chuẩn bị sinh nhật cho cô.
Giờ tan ca đã đến, Tiến Duy như thông lệ hằng năm, bước ra khỏi cửa bệnh viện đúng 5h30. Cậu ghé hàng cây cảnh và mua cho Diệp Chi một chậu xương rồng nhỏ làm quà sinh nhật cho cô. Trên chiếc xe buýt trở về nhà, Tiến Duy ôm khư khư chậu xương rồng với niềm vui cùng với đó là sự hớn hở.
Nhưng năm nay, Diệp Chi khiến những công sức ấy của Tiến Duy trở nên công cốc.
Tối hôm ấy, Tiến Duy chuẩn bị sinh nhật của cô bạn thân của mình một cách chỉnh chu, món ăn cũng do chính tay anh chuẩn bị theo sở thích của cô. Chậu xương rồng được đặt ngay ngắn bên cạnh chiếc bánh kem nho nhỏ mà cậu mua trên đường đến đây.
Nhưng đã 1 tiếng trôi qua kể từ lúc hẹn, bồi bàn cũng đã ngỏ lời dọn món ăn cho Tiến Duy cũng đã vài lần nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng của Diệp Chi ở đâu hết. Điều này khiến anh sốt ruột, càng lo lắng hơn khi tin nhắn, điện thoại anh có gọi bao nhiêu cùng đều là “Thuê bao”.
Hoang mang, lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt của cậu. Không hoang mang sao được, từ chiều, Diệp Chi còn gửi tin nhắn xác nhận về buổi tiệc tối nay nhưng đã qua 2 tiếng rồi vẫn không liên lạc được cho Diệp Chi.
Tiến Duy quyết định không đợi nữa, gói chiếc bánh kem và chậu xương rồng, Tiến Duy rời đi, hưởng thằng về công ty của Diệp Chi. Nhưng lúc này đèn trên tầng đặt trụ sở nơi Diệp Chi làm việc đã tắt. Điều đó chứng tỏ cô đã tan ca từ rất lâu rồi.
Tiến Duy quay trở lại nhà hàng thì vẫn nhận được phản hồi rằng Diệp Chi vẫn chưa tới nhà hàng. Bây giờ đã hơn 10h tối, và anh vẫn chưa liên lạc được với Diệp Chi, càng khiến cho Tiến Duy đứng ngồi không yên.
“Về nhà!!! Có khi nào cô ấy về nhà thay đồ rồi sẽ ghé hay không?”
Tiến Duy một tay ôm chậu xương rồng, một tay giữ cái bánh kem chạy về nhà. Khi còn cách chung cư một đoạn đường, từ xa Tiến Duy trông thấy hình bóng của người bạn thân của mình bước xuống từ một chiếc taxi, trên chiếc taxi ấy còn một vài cô gái nữa đang vẫy tay chào tạm biệt Diệp Chi.
Diệp Chi tối nay mặc một cái váy màu đen xinh xắn, đi trên đôi giày cao gót, từ từ bước vào chung cư. Nhưng những bước chân của cô lại xiên xiên quẹo quẹo, dường như tối nay, cô đã uống quá chén với những người bạn kia của cô mà quên mất đã có hẹn với Tiến Duy.
Cảm giác lúc này của Tiến Duy là gì? Buồn, đương nhiên là buồn nhưng vẫn cảm thấy an tâm vì dù sao cô bạn thân của mình cũng đã an toàn trở về nhà.
Đặt chiếc bánh kem và cây xương rồng trước cánh cửa nhà của Diệp Chi cùng với tờ giấy nhắn “Chúc mừng sinh nhật cậu.” rồi vào thang máy trở về nhà của mình. Tâm trạng của cậu bây giờ đương nhiên là buồn, có chút thất vọng nhưng vì bây giờ Diệp Chi cũng đã đi ngủ, sáng mai cậu cũng có một ca phẫu thuật quan trọng nên gạt qua những gì đã xảy ra tối nay, Tiến Duy chìm vào giấc ngủ một cách thoải mái nhất.
Quả thật, ngày hôm sau đối với Tiến Duy là một ngày dài khi cậi trải qua 3 ca phẩu thuật lớn liên tiếp, chưa kể đến là hàng chục ca cấp cứu liên tiếp đến từ tai nạn liên hoàn trên đường cao tốc vào buổi tan tầm. Tiến Duy đến bệnh viện từ sáng sớm nhưng trong lần hiếm hoi trong thấy bầu trời thì mặt trời cũng đã lặn từ lâu.
Tối nay cậu còn trực thay cho người anh đồng nghiệp trong khoa cấp cứu, vì thế cho nên công việc cứ liên tiếp kéo đến khiến ngay cả điện thoại hết pin từ lúc nào Tiến Duy cũng không biết.
“Duy ơi! Trưởng khoa cho gọi cậu lên có việc gấp.” - Từ phía ngoài cổng khoa Cấp cứu, cô y tá trưởng khoa Ngoại gọi tên Tiến Duy.
“Giờ này Trưởng khoa còn gọi, không biết có chuyện gì nữa?”
“Tôi cũng không biết, hình như là quan trọng lắm. Cậu cứ lên xem sao.”
Bây giờ cũng đã 9h tối, Trưởng khoa Ngoại gặp Tiến Duy vào giờ này vì muốn cậu thay mình đến Bình Nguyên - thành phố cách khá xa nơi họ đang sống - Giang Thành để hỗ trợ ca phẫu thuật khó của bệnh viện Bình Nguyên trong hai ngày sắp tới.
Chuyến bay sẽ cất cánh vào lúc 11h nên Tiến Duy không có nhiều thời gian để chuẩn bị đồ đạc cho mình, nhưng ở có hai này nên cậu cũng chẳng chuẩn bị nhiều đồ. Trái lại, sau khi từ siêu thị trong bệnh viện trở về. trên tay Tiến Duy là một thùng đồ ăn tươi được anh mua một cách vội vã.
“Cậu mua những thứ này làm gì? Chẳng phải cậu xuống siêu thị phía dưới để mua đồ hay sao? Cậu mua những thứ này có mang đi Bình Nguyên được đâu?” - Y tá Trưởng mắt tròn mắt dẹt ngơ ngác nhìn đống đồ mà Tiến Duy mang về.
Trong thùng đồ không thiếu bất cứ thứ gì. Nào là rau củ, dầu ăn đến những thứ như kem đánh răng, xà phồng đều được anh mua hết, cùng với đó là một bức thư do Tiến Duy để lại.
“Cái này đâu phải dành cho em đâu chị.”
“Vậy cậu mua cho ai?”
“Hì hì, em để nhờ ở đây nhé, xíu nữa Diệp Chi sẽ đến lấy thì chị đưa cho cô ấy giúp em nhé.”
“Lại là Diệp Chi. Cậu sắp thành mẹ của cô gái đó rồi đó. Trong bệnh viện này ai không biết cô gái tên Diệp Chi kia là gì của cậu. Cậu để đó đi, lát nữa tôi sẽ xem cô gái tên Diệp Chi đó là người như thế nào mà cướp lấy trái tim băng giá đó của bác sĩ Duy khoa Ngoại chúng ta.”
“Chị đừng nói vậy, em với cô ấy cùng quê, bố cô ấy nhờ em chăm sóc cô ấy ở trên này nên em không thể lơ là được. Dù sao cũng đi 2 ngày, chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra nên em chuẩn bị trước cho cô ấy.” - Tiến Duy vừa chỉnh lại thùng đồ vừa cười khi nhắc đến Diệp Chi.
Và người mà Tiến Duy mua thùng đồ đó là dành cho người bạn thân của mình. Số là nhân ngày hôm qua tan ca về sớm, thời gian đến buổi hẹn còn lâu nên tiện tay, cậu dọn dẹp luôn cho căn nhà của Diệp Chi, điều mà trước đây cứ nửa tháng cậu làm một lần.
Và trong lúc dọn dẹp, cậu phát hiện thấy đồ đạc trong nhà Diệp Chi cũng đã thiếu đi khá nhiều, thức ăn trong tủ lạnh cũng đã quá hạn, rau củ cũng chẳng còn được tươi nữa. Dường như, công việc hằng ngày bận rộn khiến Diệp Chi chẳng mảy may lo lắng đến sức khỏe của mình.
Tiến Duy dự định chiều nay sau khi tan ca, cậu sẽ đi siêu thị mua những đồ mà Diệp Chi đang thiếu ở trong nhà. Nhưng công việc trong bệnh viện quá nhiều khiến cậu chạy ngược chạy xuôi từ sáng đến giờ đến mức không có thời gian để đi siêu thị nên cậu đành nhân lúc chuẩn bị đồ để đi Bình Nguyên, mua “một ít” cho Diệp Chi.
Đặt thùng hàng ngay ngắn ở nơi làm việc của y tá trưởng, Tiến Duy xách chiếc ba lo nhỏ nhắn của mình và rời khỏi bệnh viện, lên đường ra sân bay để đến Bình Nguyên.
Trong lòng cậu không giận Diệp Chi hay sao sau chuyện tối qua? Trông Tiến Duy khá thoải mái khi nhắc đến Diệp Chi, có chăng cho dù có giận đi chăng nữa thì cậu cũng không thể bỏ mặc người bạn thân với đống đồ hư hỏng, hết hạn được, phải chăng đây là lí do?
Và đúng như Tiến Duy dự đoán, khi cậu rời đi chưa được bao lâu thì từ cuối hành lang của khoa Ngoại, một cô gái xinh đẹp, gương mặt sáng sủa, diện trang phục công sở hớt hải chạy về phía bàn y tá.
“Chị, chị cho em hỏi. Phòng làm việc của bác sĩ Tiến Duy ở đâu vậy ạ?” - Cô gái ấy vừa thở hổn hển vừa hỏi y tá trưởng.
“Cô tìm bác sĩ Duy à. Cậu ấy vừa đi Bình Nguyên. Mà cô tìm bác sĩ Duy có việc gì không? Cô có phải tên là Diệp Chi không?”
“Dạ đúng rồi ạ, nhưng sao chị biết tên em?”
“Bác sĩ Duy lúc chuẩn bị rời đi có tôi giữ thùng đồ này, nói là nếu có người tên Diệp Chi đến tìm thì đưa cho cô ấy. Cậu ấy đi công tác đột xuất 2 ngày nữa sẽ về.”
Nhìn thùng đồ mà Tiến Duy xếp ngay ngắn ở bàn làm việc của Y tá rồi sau đó mới rời đi, không biết Diệp Chi cảm thấy như thế nào? Vì suốt từng ấy năm trôi qua, chưa bao giờ Tiến Duy rời đi mà không thông báo cho cô, lần này là lần đầu tiên.