“Tiến Duy ơi, mau ra ngoài xe phụ bố mang đồ vào xem nào.”
“Dạ, con ra liền.”
Cậu con trai đang chạy tung tăng trong nhà, ánh mắt cứ chạm đến đâu thì lại trầm trồ tới đó. Nghe thấy tiếng kêu của bố nhưng vẫn không rời mắt khỏi những món đồ vật có trong căn nhà. Cậu bé nhỏ người nhưng vẫn thoăn thoắt khiêng cái này rồi lại vác cái khác. Từng món đồ trên chiếc từ lớn đến nhỏ đều được hai bố con cùng với bác tài xế từ từ khiêng hết vào trong nhà.
Tiếng xe công nông rời đi, cũng là lúc chú Quốc cùng gia đình nhỏ của mình bắt tay vào dọn dẹp căn nhà của mình. Tầng 1 có một căn phòng ngủ, phòng bếp và phòng khách nên sẽ là nơi ở của chú Quốc, cô Thạch và Thanh Như vì dù sao con gái nhỏ của cả nhà vẫn chưa thể ở riêng được.
Và trong khoảng thời gian đó, tầng 2 sẽ là thiên đường dành riêng cho Tiến Duy. Một căn phòng sát ban công sẽ là căn phòng của Tiến Duy, còn căn phòng còn lại sẽ là của Thanh Như sau này. Phía sau còn một căn phòng nữa, chú Quốc dành riêng căn phòng đó làm nhà kho cho gia đình.
Cứ như thế, từng thùng đồ được cả nhà bóc ra, trông ai nấy cũng đều thấm mệt vì vừa trải qua quãng đường dài bằng xe công nông nhưng gương mặt thì lại toát lên sự thích thú vì căn nhà mới và cuộc sống mới của họ.
“Có ai trong nhà không?”
Bất ngờ từ phía ngoài cửa, giọng nói của một người đàn ông đứng tuổi vọng vào bên trong căn nhà, thu hút sự chú ý của gia đình nhỏ này.
“Dạ, chào anh. Tôi có thể giúp được gì cho anh vậy.”
“Anh là người mới chuyển tới đây ngày hôm nay đúng không? Trông bừa bộn nhỉ, chắc là nhiều đồ lắm đúng không? - Người đàn ông kia ngó nghiêng vào bên trong căn nhà.
“Dạ, đúng rồi ạ. Mới dọn về nên nhà còn hơi bừa bộn. À, chào anh, tôi tên là Quốc, có gì mong anh giúp đỡ.”
“Tôi tên là Cường, nhưng mọi người ở đây đều gọi tôi là chú Lê. Tôi sống bên cạnh nhà của anh. Nghe tin anh vừa chuyển đồ đến, nên tôi sang coi thử có giúp được gì cho anh không.”
“Dạ. mọi thứ ổn rồi, dọn dẹp một chút, sửa sang phía trước một chút là có thể dọn vào ở được rồi. Cảm ơn anh nhiều lắm. Hôm nay còn lu bu, mấy hôm nữa mời anh sang nhà chơi, xem như là tôi ra mắt hàng xóm mới.”
“Thế thì tốt quá. Mà tối nay, nhà văn hóa của xóm có tổ chức buổi họp định kì hàng tháng, anh cũng sắp xếp tham dự nhé.”
Nói xong, chú Quốc ân cần chào người hàng xóm mới của mình rồi bước vào bên trong căn nhà. Chú Lê này trông nhỏ tuổi hơn chú Quốc, có vẻ tri thức và cũng gần gũi nữa nên chú Quốc rất có cảm tình với người hàng xóm này.
Chú Lê sống ở bên cạnh, căn nhà của chú cũng ngang ngang chiều cao với nhà chú Quốc, bao đời nay, nhà chú Lê đều sống ở cái xóm Đoàn Kết này. Tính tình chú hướng ngoại, thích giao du với người dân trong xóm, chiều cuối tuần chú lại cùng mấy “bô lão” trong xóm đánh cờ dưới tán cây bàng trước nhà. Chú Lê cũng là người sẵn sàng giúp đỡ hàng xóm láng giềng khi họ gặp khó khăn nên được mọi người tin tưởng bầu làm xóm trưởng của xóm Đoàn Kết này.
Còn với gia đình nhà chú Quốc, sau khi đã dọn xong tầng một và lắp giường cho Thanh Như, Tiến Duy khiêng thùng đồ của mình lên tầng hai để “xây dựng” thiên đường dành riêng cho mình.
Mở cửa căn phòng của mình, Tiến Duy ngơ ngác trước cảnh tượng trước mắt. Một căn phòng ngập tràn ánh nắng chiếu qua cánh cửa sổ. Từ cánh cửa sổ có thể nhìn thấy con sông chạy quanh xóm Đoàn Kết cùng với đó là cái sân chơi dành cho trẻ con phía trước mặt.
Từ nhỏ, Tiến Duy đã có ước mơ sẽ trở thành một bác sĩ nên cậu bé trang trí căn phòng của mình bằng những hình ảnh, tài liệu và có cả những cuốn sách dành cho thiếu nhi liên quan đến lĩnh vực y học. Bố mẹ cậu từ lâu cũng đã ủng hộ ước mơ này của con nên cũng giúp đỡ cậu bé hoàn thành ước mơ ấy của mình.
Ngày thường Tiến Duy là một học sinh ngoan hiền và có thành tích học tập thuộc hàng top của trường nhưng về tính cách thì cậu khá rụt rè, dường như suốt từng ấy năm học, cậu không có lấy một người bạn nào thực sự thân thiết để mà hàn huyền tâm sự hay chí ít ra rủ nhau la cà như những đứa trẻ khác.
Cô Thạch cũng đã từng đưa Tiến Duy đi khám lúc nhỏ vì sợ cậu sẽ mất chứng tự kỉ của trẻ nhưng kết quả lại là bình thường. Dường như nó nằm ở tính cách có phần hướng nội của cậu từ khi còn nhỏ.
“Mình ơi, nghỉ tay một lát nhé. Tôi có chuyện gấp trên trường, sẵn tôi dẫn thằng Duy đi theo để hoàn tất mấy cái hồ sơ cho con nó nhập học vào tuần sau. Lát về, tôi phụ mình dọn tiếp.” - Chú Quốc nghe điện thoại từ ngoài vào, dìu cô Thạch ngồi xuống ghế.
Hiệu trưởng trường Trung học Đoàn Kết nơi chú Quốc sắp công tác gọi điện đến và cần chú Quốc đến trường để gặp mặt thầy và sẵn tiện hoàn thành hồ sơ cho Tiến Duy có thể nhập học ngay vào tuần sau.
Trường Trung học Đoàn Kết cách nhà chú Quốc không xa lắm, nó nằm bên trong con hẻm gần nhà, đi bộ qua khoảng mấy căn nhà là sẽ tới. Ngôi trường được bao phủ vởi hàng cây bàng lớn, xen kẽ là những cây phượng đỏ đan xen vào nhau, tạo bóng mát phủ khắp sân trường.
Trường không rộng lắm, chỉ chằng một phần trường của Tiến Duy học ở trên thành phố nhưng không khí lại trong lành và không ngột ngạt như ngôi trường cũ. Trường còn được phủ kín bởi màu xanh của hàng cây trong sân trường nên càng làm cho không khí trở nên mát mẻ hơn vào những buổi trưa.
Thời điểm mà chú Quốc dẫn Tiến Duy lên trường thì đang là giờ ra chơi, nên sân trường tấp nập học sinh đang nô đùa. Và với những ánh mắt nhìn về phía mình khiến cho Tiến Duy có chút sợ hãi mà núp đằng sau lưng của bố mình.
Nhìn những đứa bạn cùng trang lứa đang tung tăng, nhảy nhót vui chơi trên sân trường, bản thân cậu cũng muốn được như vậy nhưng cảm giác sợ hãi, rụt rè khiến cho cậu không muốn tiếp xúc hay hòa nhập với bất cứ người lạ nào.
Và hai ngày sau, thứ hai đầu tuần như bao ngày khác.
Nhưng hôm nay với Tiến Duy là ngày đầu tiên cậu đến trường. Một ngôi trường hoàn toàn mới, những người thầy người cô mới và những người bạn mới. Sáng nay, Tiến Duy căng thẳng thấy lạ, cậu ăn sáng ít hơn ngày thường, thay xong bộ đồ thì ngồi nép vào một góc trên chiếc ghế đặt ở phòng khách đợi chú Quốc đưa đi học.
“Con cảm thấy căng thẳng lắm có đúng không?” - cô Thạch đang đút cháo cho Thanh Như trông thấy con trai mình có vẻ căng thẳng nên tiến lại gần động viên và chỉnh trang lại quần áo cho cậu.
“Dạ, có chút căng thẳng ạ.” - cậu bé ấp a ấp úng trả lời lại người mẹ của mình.
“Không sao đâu, dần dần con sẽ quen thôi. Nhớ hãy mở lòng với cái bạn trong lớp từ những câu chào hỏi mà ngày thường mẹ con ta vẫn luôn chào nhau nhé.”
Nhận được lời động viên và một cái ôm ấm áp từ người mẹ của mình, Tiến Duy cảm thấy nhẹ nhõm và đi cùng chú Quốc đến trường.
Bước trước cửa lớp 8/2, cậu bé Tiến Duy đôi bàn tay nắm chặt, tâm trạng của cậu càng trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Nghe tiếng gọi của cô giáo, cậu hít một hơi thật sâu, cố gắng nở nụ cười bước vào bên trong lớp. Nhưng trông thấy những gương mặt hoàn toàn mới lại khiến sự nhút nhát của cậu xuất hiện. Tiến Duy chỉ còn biết cúi đầu và từ từ bước vào bên trong lớp.
Cố gắng lắm thì cậu mới có thể giới thiệu tên của mình nhưng với mấy đứa năm nay mới chỉ học lớp 8 thì làm sao biết được sự nhút nhát và cái cảm giác xuất hiện ở một nơi xa lạ là như thế nào. Bọn nhóc ấy bàn tán, vỗ tay bất chấp càng lúc Tiến Duy càng sợ hãi.
“Dạ thưa cô, cô để bạn ấy ngồi cạnh em. Em là lớp trưởng, em sẽ giúp đỡ bạn ấy thưa cô.”
Giọng nói của một cô bé gái như một cái phao cứu sinh cứu lấy Tiến Duy. Cậu ngẩng đầu dậy, phía trước cậu là một cô bé xinh xắn, đang nở một nụ cười hướng về phía Tiến Duy.
“Được, Tiến Duy, em ngồi cùng với Diệp Chi nhé.”
Và kể từ thời điểm này, trong mắt Tiến Duy chỉ có Diệp Chi và kể từ ngày hôm đó cả thể giới của Tiến Duy cũng chỉ có mỗi Diệp Chi mà thôi.