Chương 1: Chương 1

“Các em trật tự. Năm học chúng ta sẽ chào đón một học sinh mới. Vào đây đi em.”

Ánh mắt của đám nhỏ hướng về phía cánh cửa lớp. Bên ngoài, một cậu bé rụt rè, từ từ từng bước bước vào trong lớp. Trước những ánh mắt tò mò và có phần thích thú của những đứa trẻ khác, trông thằng bé ấy tội nghiệp đến lạ, hẳn là cậu đang rất sợ một môi trường mới với những người bạn mới.

“Em lại đây. Em tự giới thiệu về mình cho các bạn cùng biết tên đi nào.”

Cô giáo chủ nhiệm ra hiệu cho cậu bé tiến sát lại mình vì cô giáo trông thấy sự hoang mang xen lẫn đó là rụt rè và có chút sợ hãi đến từ cậu bé này với thế giới bên ngoài.

“Dạ….Dạ thưa cô, chào các bạn. Mình tên là Tiến Duy.”

Lời chào hỏi của cậu bé vừa dứt cũng là lúc tiếng võ tay từ dưới lớp vang lên. Đâu đó trong lớp cậu nghe thấy có người gọi tên mình, có người thì đang nhìn chằm chằm vào cậu.

“Dạ thưa cô, cô để bạn ấy ngồi cạnh em. Em là lớp trưởng, em sẽ giúp đỡ bạn ấy thưa cô.”

Giọng nói của 1 cô bé từ phía sau của lớp học khiến Tiến Duy chú ý. Vì có phần rụt rè nên từ lúc vào lớp đến giờ, cậu bé có chút dè dặt khi nhìn xuống phía dưới lớp. Nhưng từ khi giọng nói ấy cất lên, cũng là lúc hình ảnh của cô bé ấy mãi mãi in sâu vào tâm trí của Tiến Duy.

Một ngày cuối tháng 8 năm 2006

Tiếng động từ chiếc xe công nông cùng với khói bụi khi chiếc xe lướt trên mặt đường làm cho cả xóm chú ý. Mặc dù đây là một miền quê gắn liền với đổng ruộng và không còn lạ gì tiếng động cơ inh ỏi từ tiếng động cơ xe công nông nhưng hôm nay cuối tuần được nghỉ, nghe cái thứ tiếng ấy khiến cho ai nấy cảm thấy khó chịu.

Và hôm nay, con xóm nhỏ Đoàn Kết chào đón những thành viên mới khiến cả xóm tò mò bàn tán xôn xao từ nhiều ngày trước khi có thông tin rằng căn nhà của lão Trần sắp có người dọn đến ở. Càng tò mò hơn khi đây lại là một người sống ở thành phố, từ bỏ một nơi phồn hoa, sầm uất để dọn đến một nơi xa, nơi mà con người ở đây quanh năm gắn với ruộng đồng, với nắng với mưa.

Một gia đình 4 người, ngồi trên chiếc xe công nông chầm chầm chạy trên con đường rộng nhất của cái xóm Đoàn Kết này. Ngồi trên thùng xe là hai cha con nhà đó, ông bố thì chụp lại những cảnh vật ven đường từ chiếc máy ảnh đã cũ, chụp được tấm nào là ông lại xuýt xoa vì khung cảnh trước mắt thật sự quá đẹp với đồng lúa xanh ngát, cánh cò bay lả lướt và xa xa là những bác nông dân đang chăm lo cho những sào ruộng của gia đình mình.

Còn đứa con trai ngồi bên cạnh, thoạt trông có vẻ lanh lợi nhưng nhìn kĩ thì lại có vẻ sợ sệt. Nhưng cái sự hứng thú với những điều mới mẻ về làng quê Việt Nam, về con người sống trong cái xóm nhỏ này lại khiến cậu phút chốc lại nhỏm dậy, dáo dác nhìn xung quanh rồi lại ngồi xuống, sát vào lòng người bố.

Còn phía trong xe, ngay ghế phụ, người mẹ đang ẵm lấy đứa con gái ngồi nhìn chăm chú vào những người xung quanh, những người sẽ trở thành hàng xóm trong những năm tháng sắp tới. Con bé nhỏ cứ khóc mãi, phải chăng là do bụi hay tiếng ồn từ chiếc công nông quá lớn khiến con bé cứ khóc mãi như vậy. Người mẹ vất vả lắm thì con bé mới chịu nín.

Gia đình 4 người bọn họ tò mò về nơi này bao nhiêu thì người dân xóm Đoàn Kết tò mò về họ bấy nhiêu vì đã từ rất lâu chưa có một ai dọn đến xóm nhỏ này sinh sống suốt từng ấy năm.

Hơn nữa, người bố của gia đình 4 người này còn là một thầy giáo dạy môn Văn vì chuyển công tác về trường Trung học Đoàn Kết nên dẫn theo cả nhà rời bỏ nơi phồn hoa, sầm uất để trở về nơi dân dã để an cư trong thời gian công tác ở đây.

“Bố, nhà mới của chúng ta sẽ như thế nào vậy bố?”

Ngồi trên thùng xe của chiếc công nông, cậu con trai lớn của gia đình thắc mắc về nơi mà sẽ sống trong thời gian tới. Sự tò mò của cậu đổ dồn về phía ngôi nhà mới.

“Con yên tâm, nhà chúng ta sẽ là một ngôi nhà hoàn toàn mới so với căn nhà cũ trên thành phố, chúng ta sẽ cùng trang trí lại ngôi nhà sau khi bố từ trường trở về nhé.”

Sau những lời nói của người bố, cậu bé ấy trở nên hứng khởi hơn. Nghĩ đến viễn cảnh được có riêng căn phòng mà mình mơ ước từ bấy lâu nay, điều mà cậu không có được khi còn ở trên thành phố.

“Thanh Như, con có nghe bố nói gì không? Con cũng có phòng riêng đấy.”

Người mẹ vỗ nhẹ tay lên đầu cô con gái và đùa giỡn cùng cô bé. Dường như cô bé cũng cảm thấy người mẹ đang nô đùa cùng mình nên cũng í ới mấy tiếng như đang tỏ ra đồng thuận với những lời mà mẹ mình đang nói.

“Anh xem, Thanh Như nhà mình cũng muốn có phòng riêng nè.”

“Thanh Như ngoan, chúng ta sẽ cùng trang trí phòng cho con và cả cho anh hai nữa nhé.”

Cứ thế, chiếc xe công nông tiếp tục lăn bánh trên con đường quê, sự hứng khở dần dần thay thế sự bỡ ngỡ, sợ sệt ban đầu lúc mới đến xóm nhỏ này.

Cuối cùng, chiếc xe dừng lại trước căn nhà 2 tầng trông khá cũ kĩ. tường nhà bị bong tróc những mảng miếng lớn nhỏ khác nhau. Phía ngoài toát lên vẻ cũ kĩ, dường như nơi đây đã không có người ở đã một thời gian dài rồi.

“Chúng ta đến rồi, xuống xe thôi các con.”

Trông căn nhà có phần cũ kĩ nên dường như cả nhà có chút hụt hẫng trước hiện trạng của căn nhà mà mình sẽ sống trong thời gian sắp tới. Chú Quốc - người bố bước tới bức tường bị bong tróc, dùng một lực nhẹ cũng khiến cho bức tường tróc ra một mảng lớn.

“Chậc, sẽ có nhiều thứ cần phải sửa sang lại đây.”

Chú Quốc trông có vẻ thất vọng về những thứ trước mắt mình. Nhưng chú không còn cách khác vì đây là căn nhà duy nhất đang rao bán trong cả xóm Đoàn Kết và căn nhà tốt hơn lại ở cách xa so với nơi chú Quốc công tác, nhờ mối quan hệ thân thiết với đồng nghiệp trong trường cũ thì chú mới mua được căn nhà này với giá rẻ.

Căn nhà được chủ nhà sơn màu xanh da trời, trước cửa ngôi nhà họ trồng một vườn hoa nho nhỏ nhưng dường như đã từ lâu chưa được ai tưới nước nên đã héo khô từ lâu. Đứng từ dưới nhìn lên tầng 2, hàng dây leo phía trước ban công được chủ nhà bày trí cách khéo léo để tạo ra một bức tường xanh bắt mắt. Tuy đã có chút ngả vàng nhưng chịu khó chăm chút thì nó sẽ xanh tươi trở lại ngay thôi.

“Chúng ta vào nhà thôi nào.”

Tra chiếc khóa vào khóa cửa, tuy gỉ sét và có phần khó khăn để mở và phải tốn một ít thời gian thì chú Quốc mới mở được cánh cửa. Sự thất vọng lại tiếp tục tăng thêm một bậc trong suy nghĩ của người đàn ông này.

“Không sao đâu anh. Tốn một ít thời gian thì mọi thứ sẽ đâu vào đó thôi mà. Quan trọng chỗ này rẻ và gần chỗ anh làm nữa. Chúng ta tốn một ít công sức để sửa chửa nơi này lại thì sau này cuộc sống của nhà ta sẽ tiện lợi hơn nhiều.”

Trông thấy sự thất vọng trên gương mặt của người chồng, cô Thạch - vợ của chú Quốc vỗ nhẹ vào vai người chồng của mình mà động viên.

Chú Quốc gật gù, đẩy cánh cửa gỗ ra và bước vào trong nhà. Và nó làm cho chú Quốc và cả cô Thạch bất ngờ vì những gì trông thấy bên trong căn nhà. Một không gian thoáng đãng, sạch sẽ đến bất ngờ nếu so với những gì mà họ nhìn thấy ở phía bên ngoài.

Tuy có một ít bụi trên những cái tủ, cái bàn, cái ghế vì đã lâu rồi chưa có người dọn dẹp nhưng sự ngăn nấp, gọn gàng và tường cũng được quét lại từ trước khiến cho chú Quốc cũng cảm thấy thoải mái đi phần nào về căn nhà.

“Anh, như vậy là quá ổn rồi. Trong nhà dọn một ít, phía ngoài sửa sang lại là chúng ta có thể bắt đầu một cuộc sống mới ở đây rồi anh nhỉ.”

Đúng như lời cô Thạch nói, tuy có chút hụt hẫng lúc đầu nhưng với những gì phía bên trong căn nhà, chú Quốc cũng cảm thấy những giây phút đầu tiên ở cái xóm Đoàn Kết này cũng có thể gọi là vui vẻ và ưng ý.