Buổi chiều sau khi buổi xem thử kế thúc, Miranax tương quan nhân viên tụ tập lại với nhau trong một gian phòng họp, cùng nhau thảo luận bộ phim buổi sang nay mới xem. Quả thực bộ phim đã vượt quá khỏi sự mong chờ cao nhất của mọi người, từ quan điểm của những chuyên viên phân tích, vẫn rất khó để chốt được chính thức về việc thị hiếu của khán giả có chấp nhận được bộ phim hay không.
"Colette, trước tiên nói một chút về cái nhìn của cậu đi."
Jim Fisher ngồi đầu phòng lặng im nghe phân tích, cuối cùng cũng không thích nghe những con số xáo rỗng quyết định hỏi một chút cái nhìn của chuyên viên thẩm định phim Colette.
Hằng giọng một chút, Colette Singh nói thẳng ra cái nhìn của mình "Về đánh giá chung, cậu Edward quả thực đã làm cho tôi bị bất ngờ. Làm so với tưởng tượng của tôi còn muốn xuất sắc, từng chi tiết của bộ phim đều được cậu ta làm chi tiết, dù có một vài lỗi nhưng không đáng kể, tiến trình phim qua các hồi cũng được sử lý khéo léo níu kéo người xem vào các tình tiết,..."
Từ cách nói của Colette Singh chuyên viên đánh giá và thẩm định phim lâu năm, mọi người đều có thể nhìn thấy thái độ của anh ta đối với bộ phim.
"Townsend, anh thì sao?"
Ngay khi Colette Singh vừa dứt lời, Jim Fisher liền trực tiếp quay sang hỏi Townsend Newman với tư cách tổng quản lý bộ phận phát hành: "Anh thấy chung ta nên dùng bao nhiêu tài nguyên để đối đãi với bộ phim lần này?"
Một vài chỗ trong nội dung cốt truyện và logic phim có một vài khuyết điểm nhất định , nhưng điều đó là không thể tránh khỏi với người mới đạo diễn lần đầu dù sao hắn cũng đã làm rất khá, khi sử dụng những cảnh quay dài kết hợp với những diễn biến tâm lý của nhân vật một cách ổn để thể hiện sự gấp gáp và tinh thần kéo căng của nhân vật, mà chỉ khi đã là đạo diễn lâu năm mới làm được.
Buông tách cà phê xuống, Townsend Newman chẹp miệng một cái, từ tốn đưa nói: "Với một bộ phim chính kịch, trinh thám, pha chút giật gân như này, tôi sẽ ngồi kiểm định lại phim và đưa ra những phân cảnh cao trào, dễ gây hưng phấn, tò mò nhất cho người xem rồi biến chúng thành trailer, giống hệt như cách mà các bộ phim trước đó đã làm. Nhưng trước khi tôi kịp chuẩn bị cái gì cậu Edward đã gửi trước cho tôi một bản trailer." Nói rồi ông ta ra dấu cho thư ký bấm chạy chiếc tivi ở cuối phòng.
Đây là đoạn trailer ngắn Edward làm thêm khi còn ở phòng biên tập, khi hắn tự mình chọn lựa những đoạn phim chất lượng nhất để cho ra mắt bộ phim. Cả căn phòng đều đồng ý đoạn trailer này rất thú vị, khi sử dụng nhạc Bethoven để lồng vào đoạn trailer, biến những cảnh giết người thù ác của tên quái vật không khác gì một bản giao hưởng đối với hắn. Cách tiếp cận tương đối mới lạ, nhưng vẫn tuân thủ những quy tắc nhất định trong đoạn trailer.
"Rất thú vị nhưng chúng ta cũng không thể xem nhẹ các mạo hiểm tồn tại sau lưng bộ phim."
Đã làm nghề này không thể chỉ dùng ánh mắt nghệ thuật đi đối đãi với kinh tế, thương mại, Townsend Newman liền chỉ ra các vấn đề có thể tồn tại, nếu sử dụng đoạn trailer này, cũng như một vài vấn đề khác.
"Với đại thắng của Sev7n hồi năm ngoái kể cả về mặt thương mại lẫn nghệ thuật, khẩu vị của các khán giả đã được mở rộng chuộng những phim thuộc thể loại này, cũng từ đó bắt đầu gây ra những hiện tượng của việc bão hòa trên thị trường. Còn có bộ phim cũng rất khuyết thiếu những diễn viên, có sức ảnh hưởng, và fan hâm mộ lớn, điều này có thể gây bất cập khi chúng ta tiến hành tuyên truyền và marketing, nhưng tôi cũng đã có kinh nghiệm đối phó sẵn với vấn đề này, chỉ là sẽ tốn một chút tài nguyên..."
Những người ngồi đây không ai là đồ đần, đều nhận ra những lời của Townsend Newman không công kích bộ phim mà chỉ nói ra những sự thật khách quan. Tuy rằng công ty nổi tiếng khi làm và phát hành những bộ phim độc lập của những đạo diễn không mấy tên tuổi, nhưng vấn đề doanh thu và thị trường cũng phải được quan tâm để còn sinh lời về phía họ.
"Theo đó tôi nghĩ chúng ta nên đưa phim vào diện tuyên truyền của phim hạng B."
Sau khi thảo luận và góp ý, mọi người đều dần dần đạt thành ý kiến chung, nhất trí với đề nghị của Townsend Newman về việc này, theo đó làm chúc chủ quản Jim Fisher cũng từ đó đưa ra quyết định sau cùng: "Nếu mọi người đều đồng thuận rồi, thì mau chóng an bài đưa phim đi phân loại nhãn phim, rồi bắt đầu lên lịch công chiếu ở quy mô nhỏ đi."
Đây là phương án ổn thỏa nhất, những người khác đều không có dị nghị gì.
Sau buổi chiếu thử với Miramax, Edward lại được bên đó thông báo từ chối trailer vì không xin được bản quyển nhạc của Bethoven, nên hắn phải dựa vào yêu cầu của hãng mà cắt bỏ khúc nhạc đó, thay bằng một bản nhạc hòa tấu khác cùng một vài chi tiết khác cần thay đổi, lúc này phần việc của hắn về cơ bản là đã xong, nhưng hắn không có vì thế mà nghỉ ngơi, hắn tiếp tục cùng Studios liên hệ chặt chẽ, theo dõi các sách lược của công ty phát hành dành ra để tuyên truyền bộ phim.
Công ty phát hành luôn là một trong số các tầng thứ cao nhất của Hollywood, nếu hắn chỉ liên hệ với một vài nhà phát hành hạng 2 hạng 3 thì hắn còn có quyền liên, nhưng với công ty như Miramax hắn chỉ được biết và báo tin, không có quyền đàm phán nói chuyện về các sách lược nào trong việc tuyên truyền và phát hành phim này. Nếu được nói hắn chắc cũng sẽ không nói, chuyện nghiêm túc chuyên nghiệp tự khắc có nhân viên chuyên nghiệp đi làm, hắn sẽ không vênh mặt vào mà tham gia.
Không đến một tuần sau, công ty đại diện Endeavor Agency của hắn và Miramax phân phối và phát hành cuối cùng cũng đã đi đến thỏa đàm một hợp đồng phát hành.
Miramax sẽ trở thành bên phát hành của [Ám Ảnh Bạo Lực] tại Bắc mỹ, rút ra lợi nhuận từ các phòng vé tầm 15%, đồng thời ăn chia thêm 45% bản quyền phát hành sản xuất băng đĩa tại bắc mỹ, họ cũng được hưởng quyền ưu tiên phát hành ra các nước khác, vì vậy họ sẽ là người đứng ra ứng trước việc tuyên truyền và marketing, và các loại phí tổn khác. Các khoản này sẽ được khấu trừ sau khi bộ phim bị ngừng chiếu tại các cụm rạp.
Từ đó Miramax cũng đưa ra cho hai bên bản kế hoạch chi tiết, các hoạt động sẽ được diễn ra khi bộ phim được công chiếu.
Edward được đại diện của mình Patrick Whitesell đưa cho bản kế hoạch triển khai của Miramax. Hai tuần tiếp tới, họ sẽ thúc đẩy nhanh một buổi xem thử đối với vài khán giả và một vài nhà phê bình điện ảnh, căn cứ vào đó tiến hành đưa ra các chiến lược hợp lý, dự kiến sẽ phát hành các cụm rạp vào tháng 4 ngay mùa ế phim, khi những bộ phim bom tấn chất lượng cao được đầy về sau thường là vào dịp lễ. Ước tính Miramax sẽ đẩy phim ra công chiếu ở 20 rạp tại Bắc Mỹ, một con số quả nhỏ bé so với các bộ phim khác. Mặc dù đối với kế hoạch này có chút bất mãn vì xuất chiếu tại các cụm rạp quá ít, nhưng hắn biết rõ mình không có bất kỳ vốn liếng để đưa ra ý kiến đối với điều này, hắn cũng như bộ phim vẫn còn quá nhỏ bé.
Hắn cũng rất muốn phim của mình được công chiếu tại 1000 thậm chí là tất cả rạp chiếu cả nước, nhưng đây chỉ là một vọng tưởng. 20 cụm rạp đây cũng có thể là Miramax tương đối ưu ái vì nể mặt Simon Dalta chủ công ty nhà hát của hắn chứ thường tầm 5-10 cụm rạp là tối đa cho một bộ phim mới như này.
Không nói tới mức độ để đầu tư phát hành phim trên cả nước có thể tiêu tốn chi phí truyền thông và hậu cần cực kì lớn. Chỉ riêng tiền sản xuất các bản phim khác để đưa đi thôi cũng là một khoản tài chính cực kì lớn.
Không phải như thời đại kĩ thuật số chi phí sản xuất các đĩa phim rẻ hơn rất nhiều. Ngày nay để in một cuộn phim 35mm đại khái vào khoảng 600 đô, nếu như phim được công chiếu trên cả nước nghĩa là vào khoảng hơn 3000 cụm rạp lớn nhỏ, vậy cũng là vào hơn 1.800.000 đô, với một bộ phim không rõ tương lai và một thị trường đa bão hòa, Miramax chắc chắn sẽ không ngốc đến độ mà đi quăng tiền ra cửa số tiền lớn như vậy.
Hollywood không phải chỗ làm từ thiện không cho người khác, nó là nơi bạn có thể bị lừa gạt, hãm hại, ăn chặn nhau nếu không cẩn thận.
Phim dùng loại hình công chiếu nhỏ lẻ như này là để Miramax vừa có thể quan sát thị trường, và phản ứng của khán giả, nếu như số lượng vé bán vé có chất lượng ổn định, phim được đánh giá cao và tạo được danh tốt, với năng lực tài chính của bọn hắn, thì việc trong khoảng thời gian ngắn rót vốn in thêm phim mở rộng ra các cụm rạp khác không phải là việc khó khăn gì.
Phim thành công tạo được lợi nhận kếch xù Miramax vui vẻ ăn lớn, phim thất bại rút khỏi rạp chiếu thì Miramax cũng không có bao nhiêu tổn thất. Đến cuối cùng người được lợi luôn là Miramax. Đây cũng là một trong các quy tắc của Hollywood, người không có vốn liếng gì thì chỉ có thể im lặng mà chấp nhận theo nó thôi.
Thời gian dần dần đi tới cuối tháng 2, trên truyền hình, biển quảng cáo, hay bất kỳ phương tiện truyền thông nào khác đều không có một bóng dáng quảng cáo nào của [Ám Ảnh Bạo Lực], khiến cho chứng mất ngủ của Edward có xu hướng tăng dần theo thời gian. Cho dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho kết quả sấu nhất, tự báo với mình nên giữ vững tâm trí vững vàng, nhưng không khí khô ráo, nóng nực của Los Angeles luôn có thể khiến cho người ta phát bực bất cứ lúc nào. Cũng may mấy ngày gần đây trời đổ mưa rào, khiến cho đường phố có chút thoáng mát dễ chịu khó có.
Để giữ cho mình tỉnh táo, và tận dụng quãng thời gian không ngủ của mình hắn bắt đầu sáng tác kịch bản thứ hai. Hắn lúc này không muốn quan tâm đến kết quả thành bại của [Ám Ảnh Bạo Lực], dù sao thì có nghĩ nhiều thế nào thì cũng chả có tác dụng gì, thà làm việc khác còn hơn.
Kịch bản lần nãy vẫn là phim chính kịch giật gân pha chút kinh dị, nhưng đây sẽ là câu chuyện về ngoại cảm, siêu nhiên, cùng với những bài học khác.
Đêm cuối cùng của tháng 2, Edward đang vật lộn với những câu từ trong kịch bản thì điện thoại của hắn vang lên: "Alo!Ai đấy?" hắn để chiếc điện thoại kẹp giữ cổ và vai, còn tai mình vẫn không ngừng đánh máy.
"Ed! Híc...Anh mau đến chỗ tôi không!?"
Như nhận ra có điều gì bất thường, hắn ngừng công việc chú tâm vào đầu dây bên kia: "Jenny, có chuyện gì vậy?"
"Có một kẻ lạ mặt tự nhiên bám theo tôi nãy giờ."
"Có phải paparazzi không?"
"Không phải gã này lạ lắm, hắn mặt kín từ đầu đến chân, người không đeo máy ảnh gì cả, chỉ lẳng lặng đi theo tôi."
"Được rồi cô đang ở đâu? đừng tạo sự nghi ngờ với hắn, cứ đi bình thường, tránh các ngõ hẻm ra nhé, cứ để điện thoại chờ đi, nếu có cảnh sát nào gần hãy báo lại với họ."
"Tôi đang ở ngã rẽ... Ôi Edward tôi sợ lắm."
"Đừng lo cứ làm theo những gì tôi vừa nói, tôi tới đón cô ngay đây!!"
"Vâng."
Edward cầm lấy chìa khóa lao ra khỏi nhà bỏ bê hết tất cả công việc đam làm, nhảy vào chiếc xe hơi của mình phóng đi trong sự lo lắng.
Người đi qua xin để lại một comment để tác giả có động lực viết tiếp.