MIramax những năm nay luôn là ngôi nhà, câu lạc bộ của những gã đạo diễn quái chiêu. Công ty sản xuất và phát hành nhiều phim nhỏ lẻ độc lập, tình cơ là dù là phim của những kẻ không mấy tên tuổi, hãng chưa từng đầu tư thất bại, bỏ qua những đánh giá của giới phê bình đôi lúc có lên xuống, phía khán giả rất thích những phim này.
Đặc biệt sau đại thắng của Pub Fiction tại giải Oscar kì trước. Thuận nước thì đẩy thuyền, từ đó địa vị của Miramax không hề nhỏ. Không lạ khi nhiều nhà làm phim trẻ, có tầm nhìn nghệ thuật mới, rất muốn kiếm được một chân trong ngôi nhà này. Mong ước mình trở thành quentin tarantino thứ hai của làng điện ảnh, hẳn nhiên mấy người được như vậy.
Trong phòng làm việc của công ty Miramax, các nhân viên cộm cán của hãng đang ngồi lại và họp mặt báo cáo lại tổng kết quý vừa rồi và kế hoạch cho quý mới. Ngồi đầu bàn bầu dục là giám đốc quản lý của phân khu Los Angeles, ngồi nghe báo cáo những quý này.
"Jim phần tài chính như vậy được rồi, chuyển tiếp đi."
"Vâng! Năm nay chúng ta đang chuẩn bị có một bộ phim được phát hành, dự kiến chuẩn bị đem đi chiếu thử xem tình hình rồi quyết định mức đầu nhập quảng bá."
"Ồ! Phim của Quentin à!?"
"Không thưa giám đốc, của một người khác."
Nói rồi Jim vẫy tay một cái, các nhân viên ngồi sau tự khắc đứng dậy đưa cho mỗi vị giám đốc ngồi đó một bản văn kiện tóm tắt, vị giám đốc quản lý mở nó ra, đọc nhanh một lượt, xem ương quan một chút đến kịch bản, tiểu sử của Edward, rồi tiện tay đặt sang một bên cho trợ lý mình lưu trữ.
Thoáng suy nghĩ một chút, ông ta nhẹ nhàng gõ mặt bàn, hấp dẫn sự chú ý của mọi người: "Jim, có một tình huống cậu phải chú ý, đạo diễn bộ phim lần này Edward Nguyễn năm trước vừa bị CAA giải trừ hợp đồng, liệt vào danh sách đen, chúng ta tuy không thực sự có hợp tác mật thiết với CAA, nhưng vẫn cần nên suy tính một hai..."
Jim với tư cách giám đốc quản chế mảng nghệ thuật và phân phối trước cũng đã cân nhắc suy tính đến vấn đề này lập tức nói" Chúng ta cứ đem phim đi chiếu thử theo lệ cũ, nếu phim chất lượng thấp chúng ta cứ đẩy thẳng xuống thi trường băng đĩa ghi hình. Còn nếu phim ổn, thỏa hiệp một chút chiếu thử ở mấy rạp quy mổ nhỏ thử xem hiệu quả ra sao."
"Được cứ như thế đi. Buổi họp hôm nay đến đây thôi." Vị giám đốc quản lý nhìn xuống đồng hồ trên tay, thấy cũng không có người đối với Jim quyết định đưa ra dị nghị, liền cũng quyết định thế mà làm, lịch trình hôm nay của ông còn nữa không muốn lằng nhằng nhiều liền tan họp.
Trở lại văn phòng của mình, Jim ngồi xuống bàn làm việc, nới lỏng cà vạt, suy tính một chút rồi bấm máy gọi cho giám đốc bên CAA- Bob Martin.
"Edward Nguyễn?"
Đầu bên kia đầy dây, thanh âm mơ hồ không nhớ rõ về Edward. Sau khi dừng lại suy nghĩ hồi lâu ông ta đập bàn nhớ lại: "Gã đấm Revan phải không? Tôi nhớ rồi! Chúng tôi không để ý lắm, chỉ là Revan thù dai thôi, gã vô dành này tôi không quan tâm lắm đâu."
Xác thực Edward đúng là vô danh mà thôi!Jim cúp máy, yên tâm quay lại làm việc của mình.
...............................
Lại một lần nữa đi vào tòa nhà của Miramax, Edward tay cắp một chiếc cặp tiến vào đại sảnh thông báo thông báo một chút với nhân viên tiếp tân, rồi được đựa đến văn phòng của Jim Fisher, ấn tượng đầu tiên của hắn khi gặp Jim là một người da trắng tuổi trung niên đổ từ 40 trở lên, tóc thưa thớt trọc khá nhiều, mặc một bộ vest màu xám tro, đánh cà vạt đen, đang ngồi bàn làm việc, nhìn xem cái gì đó trong số những con số trên báo cáo, rồi lại ký giấy tờ. Thấy hắn tiến tới Jim Fisher liền ngẩng đầu lên, mỉm cười bỏ văn kiện xuống đứng dậy chào hỏi một cách bài bản: "Cậu Edward tôi đang đợi cậu đây, mời ngồi."
"Ông Fisher." Edward cũng biết lễ phép cười, rồi bắt tay xã giao.
Jim Fisher không bắt đầu vào thẳng việc mà ngược lại hỏi: Cậu Edward, cậu trông còn rất trẻ, thậm trí còn trẻ hơn Quentin lúc cậu ta mới đến đây. Tôi có thể hỏi cậu năm nay bao nhiêu không?"
"23" Edward trả lời ngắn gọn.
"Quả thực rất trẻ. Được rồi để tôi gọi người đến chuẩn bị buổi chiếu thử."
Một lúc sau, 2 người nữa tiến vào trong phòng Edward không biết họ là ai, nhưng dựa vào tác phong chuyên nghiệp của bọn họ, hắn có thể thấy đây hẳn là nhân viên chuyên thẩm định đánh giá phim của Miramax. Jim Fisher đè lên phím điều khiển, máy chiếu sáng lên một cái rồi chợt đen ngòm, thời gian trôi qua màn hình vân không có một hình ảnh nào xuất hiện chỉ có màn đen cũng những tiếng ồn ào, bập bùng gào thét của ai đó.
"Cậu Edward cái này..." Jim quay sang nhìn Edward ánh mắt đầy bối rối: "Cậu chắc đây không phải là quay phim lỗi chứ? Sao nãy giờ không có một hình ảnh nào?"
"Chỉ là một đoạn tầm trừng 15-20s thôi đằng sau ông sẽ hiểu ý nghĩa của nó là gì."
Jim Fisher không cảm thấy đoạn này có ý nghĩa gì, nhưng cũng không muốn nói thẳng ra, lẳng lặng quay lại theo dõi màn hình. Ngay sau đó một bộ phim chuyển cảnh, góc máy từ từ room ra khỏi khuôn mặt của cô gái trẻ đang ngồi trên tàu điện ngầm, chuyến tàu đột ngột dừng lại, thông báo có người tự sát phía trước đầu tàu. Tiếp đó 20 phút mở màn của [Ám Ảnh Bạo Lực] trực tiếp thay đổi nhận định của Jim Fisher, bộ phim có thể nói là vượt quá ngoài mong đợi của ông từ một tác phẩm đến từ người mới vào nghề như Edward.
Cái cảm giác ngột ngạt, bí bách của phim mang lại quả thực đã làm ấn tượng với ông. Dù là ở trong bối cảnh nhỏ bé như trong phòng làm việc hay rộng lớn hơn là cảnh trường đại học, luôn có cảm giác ta bị ngột ngạt, khó chịu. Những tình tiết của bộ phim sau đó cũng càng làm gia tăng cái cảm giác này, khi ta không thể biết được ai đang đứng đằng sau rình mò bắt và giết những cô gái trẻ trong trường đại học.
Colette Singh ngồi ở hàng phía sau hắn là một trong những chuyên gia chọn phim của Miramax trực thuộc Disney đối với phim mà công ty muốn tiến cử phát hành có được quyền nói chuyện nhất định, hắn là một chuyên viên chân chính có thể gọi như vậy, chẳng những hắn hàng năm phải quan sát đại lượng phim mới, từ đó chọn ra đối tượng đáng giá phát hành từ đó đề cử cho công ty. Không như một vài nhà phê bình phim nào đó chỉ nhận xét suông, hắn còn phải phân tích đánh giá thị trường cần có và chuộng thể loại phim gì.
Lúc mới đầu hắn không có quá nhiều hứng thú lắm với bộ phim dù nó đã thành công tạo ra sự căng thẳng ngay từ hồi 1, thế nhưng hắn cũng chả thèm để mắt không liếc quá nhiều vào màn ảnh, mà liền cùng một người khác thấp giọng bàn luận một chút cái gì đó tình hình thị trường gần nhất của Hollywood. Thẳng đến khi hét chói tai của một người phụ nữ bị tra tấn hiện trên màn ảnh, mới để cho bọn hắn hơi chút chú ý đén, rồi sau đó không còn sau đó nữa, ánh mắt của hai người dính chặt vào màn ảnh không ly khai một giây nào.
Bộ phim như cuốn hai người vào trong đó, khiến họ phải tự mình phán đoán xem những sắp xảy ra, thay vì bản thân thứ sắp diễn ra đó. Sự mơ hồ từ đầu phim khi sang hồi hai không bị thuyên giảm, trái lại càng làm cho người xem là bọn họ càng tò mò hung thủ là ai.
"Có tiềm lực?" Colette Singh quay sang hỏi nhỏ đồng nghiệp, tuy thế giọng điệu của hắn cùng đã tự mình xác nhận cho chính nó, hỏi chỉ để là thêm phần chắc chắn.
"Có!"
"Mở đầu hơi chậm chạp một chút nhưng sự căng thẳng được tích tụ dần dần, khá tương đồng với Sev7n trước đó." Người bên trái không khỏi so sánh hai tác phẩm với nhau. "Hình ảnh và màu sắc góp không nhỏ cho sự căng thẳng này, với tông chủ đạo là nâu xậm và rêu đậm càng làm cho người ta cảm thấy cũ kĩ, phù hợp với bối cảnh của nó,"
"Còn có..." Người kia nói tiếp"Những cú Jumpcare xuất hiện với tần suất không nhiều, nhưng lại đem lại những hiểu quả tốt, vừa đủ để ta lạnh sống lưng khi theo dõi. Hai người bàn tán sôi nỏi bấy nhiêu thì Jim Fisher lại im lặng bấy nhiêu chỉ để mắt nhìn lấy màn hình
Edward quay sang nhìn một chút Jim Fisher chỉ yên tĩnh theo dõi phim, nhin không được mở miệng hỏi: "Như thế nào ông Fisher?"
Trong lòng hắn hơi có chút căng thẳng, hắn không sợ chỉ trích, nhưng hắn sợ nhất là những lời khuôn sáo khen ngợi giả tạo.
"Cậu Edward, bộ phim của cậu..... nói thế nào đây nhỉ." Jim Fisher đưa tay lên vuốt cằm, suy nghĩ một chút rồi nói" Rất để cho người ta kinh ngạc, đầy sự thú vị, tôi không ngờ một tác phẩm như thế này đến từ một người mới như cậu đấy. Ít nhất bộ phim của cậu có thể khiến người ta không dứt mắt được khỏi màn hình, an vị xem hết toàn bộ phim."
Đi qua hãy để lại một Comment để tác giả có động lực viết tiếp, xin trân thành cảm ơn.