Edward ly khai Studios, lái xe phản hồi nhà ở Downtowns, lôi ra bộ lễ phục com lê trong góc tủ, lâu ngày không sử dụng, lấy tay phủi bụi một cái, trông vẫn còn rất mới. Mặc ướm thử lên người một cái, hơi chật một chút nhưng không đáng ngại. Phối cùng một đôi giày da đen, chải lại đầu tóc thế là hoàn tất trang phục đi ăn tiệc. Soi lại mình trong gương, hắn cũng nhận thấy mình trông cũng không đến nỗi nào, ít nhất là khá hơn thường ngày. Sao hắn lại ăn mặc như này?
Chuyện chẳng là hôm trước chủ tịch công ty nhà hát của hắn, Simon Dalta muốn hắn đi cùng đến một buổi tiệc giáng sinh. Công việc hiện thời đang cực kỳ căng thẳng, hắn không thể bỏ bê mà đi chơi được. Với cả hắn nghĩ bữa tiệc này cũng là của giới thượng lưu, một đám người già đầy học thức, mình hắn trẻ tuổi ở đấy làm gì cơ chứ. Thế là mới đầu hắn liền khéo léo định từ chối, nhưng khi nghe thấy người chủ trì buổi tiệc là đạo diễn Steven Spielbel và sẽ có rất nhiều người trong giới sẽ tới, hắn liền rút lại lời định nói, gật đầu đồng ý. Không phải lúc nào ta cũng có cơ hội được gặp một trong những cây đại thụ của Hollywood, hắn ngu dại gì mà không đi cơ chứ. Biết đâu đấy hắn còn có cơ hội nói chuyện cùng thần tượng.
Đóng cửa lại căn hộ, Edward đi thang máy xuống dưới nhà, có một chiếc limo đen ở phía bên kia đường đang đợi hắn. Hắn leo lên xe, yên vị chỗ ngồi, đây là lần đầu tiên hắn đi limo không tránh khỏi nhìn ngó xung quanh. Nội thất bên trong đều bọc da, có cả rượu vang nằm trong thùng đá trực sẵn nếu cần, bên cạnh đó là một hộp nút bấm có thể đóng mở mái trên của xe limo cùng tivi bật tắt một chiếc tivi nhỏ, nếu cần hắn còn có thể gọi điện thoại tự có trong này luôn.
Tài xế mặc một bộ lễ phục hầu xe, thấy hắn đã ổn định, liền nổ máy tiến về xa lộ, đi tới khu thượng lưu ở Santa Monica, quãng đường không dài chỉ tầm 35 phút sau, Edward đã thấy được các căn biệt thự nằm trên những dãy đồi. Để lên được đó phải đi qua một rào chắn xe cùng một trạm gác cổng, chiếc limo dừng lại trước trạm gác, một người mặc quần áo bảo vệ đeo kính mát, bên hông treo bộ đàm cùng batong, tay đút tới bước tới chào hỏi.
"Tôi có thể giúp gì cho các anh đây?"
Edward kéo cửa kính xuống: "Oh, chào, anh. Tôi là Edward Nguyễn, tôi tới để dự tiệc của ngài Steven Spielberg."
Vị bảo vệ nhìn xuống danh sách khách mời kín nghìn nghịt của anh ta một hồi rồi ngẩng đầu lên: "Ah, đây rồi, để tôi đưa cậu bản đồ cùng một vài chỉ dẫn."
"Cảm ơn, chúng tôi rất trân trọng điều đó."
Vị bảo vệ lấy một miếng dán có ghi "Khách Thông Hành" rồi dán lên kính chắn gió của chiếc limo, rồi vào buồng gác lấy ra một tấm bản đồ đưa cho tài xế, đồng thời chiếc rào chắn cũng được nâng lên cho bọn hắn qua. Ngó đầu qua cửa kính, Edward có thể thấy ở trước dinh thụ rất nhiều xe hạng sang đỗ lại, đúng chuẩn hình tượng giới thượng lưu mà hắn hay nghĩ đến.
Xuống xe Edward chỉnh lại ống tay áo, vuốt thẳng áo khoác đảm bảo mình chỉnh chu nhất có thể. Tiến vào sảnh trong căn biệt thự mọi thứ đều được trang trí với màu sắc ấm cúng, từ nội thất tới màu sơn tường. Tạo cảm giác cho hắn như đang ở nhà vậy, luôn được chào đón ở đây. Một người phục vụ tiến tới dẫn hắn vào sau nhà, bữa tiệc được tổ chức ngoài trời, với rất nhiều nhân vật quen thuộc trên màn ảnh lớn đang đứng trò truyện với nhau, chò dù là những người Edward không nhận ra, thì có thể được Steven Spielberg mời hẳn cũng là những người có máu mặt ở Hollywood.
Từ trong đám người tách ra Simon Dalta cười lớn tiến đến lôi hắn đi nói chuyện: "Edward, cậu tới rồi. Tôi còn đang tự hỏi bao giờ cậu mới đến. Lại đây nào để tôi giới thiệu cậu với một vài người bạn."
Lúc Edward rời nhà đi thì cũng đã cuối giờ chiều, mà trước đó hắn lại không ăn gì để dành bụng ăn sơn hào hải vị. Nhưng chưa kịp nhìn thấy đồ ăn đâu, hắn đã bị ông Simon lôi đi để làm đầu đề cho cậu truyện của ông với những bạn. Thế là hắn phải mang khuôn mặt mỉm cười đi qua đi lại, trò chuyện cùng những người không tai to mặt lớn ở Hollywood thì cũng là có ảnh không nhỏ đến nó, nào là nhà sản xuất, nhà phê bình nổi tiếng, còn có cả trùm kinh doanh.
Thế nên khi nói chuyện hắn rất cẩn thận, không để làm mất mặt chính mình và của Simon. Đặc biệt là với những tay nhà báo, phê bình, hắn ta không biết phẩm chất của những con người này như nào, nhưng những con quỷ đội lôt người này có thể khiến hắn vạn kiếp bất phục chỉ bằng vài dòng chữ nhỏ trên đầu tuần báo mới. Quyền lực của báo chí luôn là một thứ khủng khiếp có thể điều hướng dư luận đến bất kì thứ gì họ muốn.
Dưới sự dẫn dắt của ông Simon hắn cuối cùng cũng được gặp mặt với cả Steven Spielberg.
"Steven, để tôi giới thiệu với ông đối thủ sắp tới của mình nào, nhóc con tới đây nào." Nói rồi ông Simon, vỗ vai đẩy Edward về phía trước.
Tạm quên đi cảm giác đau đớn, Edward bày ra một bộ mặt nghiêm túc: "Lần đầu gặp mặt, rất vui được gặp ngài, ngài Spielberg. Tên tôi là Edward."
"Chào cậu Edward, có vẻ như cậu cũng là đạo diễn nhỉ, đã chuẩn bị kỹ càng để đá tôi xuống chưa?"
"Dạ không thưa ngài, ông Simon nói quá đấy. Tôi đảm bảo không ai có thể lật đổ được một tượng đài điện ảnh như ngài, thế hệ sau chúng tôi vẫn còn phải học hỏi nhiều từ ngài lắm."
"Tôi không phải tượng đài gì cả tất cả chỉ là điều khán giả họ tâng bốc quá thể thôi, những gì tôi làm là ngồi sau máy quay và làm việc đúng chức trách của mình. Cũng đừng tự hạ thấp mình quá, tôi tin chắc rồi có ngày cậu sẽ trở thành một người xứng đáng thôi."
"Cảm ơn ngài."
Sau đó Edward kể về việc lớn lên cùng với những bộ phim ly kỳ của Steven Spielberg, từ ET-sinh vật ngoài hành tinh, công viên kỷ Jura, tới danh sách của Schindler, tất cả với hắn đều là kiệt tác điện ảnh. Steven Spielberg cũng coi Edward như là một fan hâm mộ bình thường cho tới khi hắn nhắc đến một tái khiến ông phải chú ý nhìn lại vị thanh niên trẻ trước mặt. Cái tên đó là Dreamwork Studio, đây đang là một dự án xưởng phim hoạt hình Steven Spielberg mới chỉ bàn với một số người, làm sao Edward lại biết được. Như biết được mình lỡ lời, hắn liền ngậm miệng vội vàng chối là lỡ miệng nói buâng khua. Steven Spielberg cười cười, gật đầu nói không sao nói lái sang chuyện khác, nhưng trong lòng đã ghi nhớ, chuẩn bị chút nữa gọi người điều tra một phen.
.............................
Ngày kế tiếp Edward sau khi về nhà cũng không có nghĩ có người đang thu thập thông tin của mình, vẫn yên tâm lái xe đến phòng công tác biên tập phim. Mà dù hắn có biết thì hắn cũng không quan tâm lắm vì hồ sơ của hắn cũng không có gì đáng xem cả, trừ vụ hắn đấm giám đốc điều hành của CAA ra, nhưng điều đó cũng bị nhắc trên các mặt báo rồi. Quả đúng như hắn nghĩ Steven Spielberg sau khi cho người thu thập tin tức của Edward xong thấy Edward không có gì cũng ném chuyện này ra sau đầu.
Những ngày tiếp theo Edward gần như hoàn toàn ăn ở lại trong phòng biên tập, trừ những lúc nhu cầu thì hầu như ở trong phòng cả ngày cùng Robin. Mỗi ngày ngoại trừ xử cảnh quay, chỉnh lý màu phim, hết thảy hoạt động còn lại đều không làm. Năm mới qua người ta thì đi ăn mừng ở quảng trường, còn hắn thì chú người trong phòng làm việc, chỉ đến khi hắn bị mẹ gọi điện làm ầm vì sao không gọi điện chúc mừng, hắn mới dành ra được một chút thời gian xin lỗi cha mẹ rồi lại quay lại làm việc.
Thời gian cứ thế trôi qua tới gần cuối tháng 2 năm 1996, hắn cuối cùng cũng đã hoàn thành xong cảnh cần biên tập cuối cùng, [Ám Ảnh Bạo Lực] mới đầu ước tính dài hơn 2 tiếng cuối cùng đã được hắn biên tập, cắt gọt chỉ còn lại đúng 100 phút, tiết tấu rõ ràng, màu phim ổn phù hợp với bối cảnh phim. Phối âm cũng diễn ra tốt đẹp, dù trước đó có một chút đoạn bản thu âm bằng míc trong không được tốt khiến chậm lại một chút công tác, nhưng đều đã được khắc phục nhanh chóng. Nhạc được phối ở trong bộ phim đều đã được hắn nhờ nhạc sĩ trong rạp hát hỗ trợ sáng tác nên không cần tốn tiền đi mua hay mời nhạc sĩ ngoài về lồng vào tránh mất thêm phí bản quyền và nhạc nhẽo không cần thiết.
Edward nhìn về phía Robin đang nằm ngủ trên ghế bành gần đó, rồi liếc nhìn lên đồng hồ treo trên tường, đã quá nửa đêm. Hắn lưu lại bản phim ra băng, tắt hết dụng cụ trong phòng, cầm áo ra về. Trên đường ra đến bãi đỗ xe hắn tự thấy người mình có chút hôi, quyết định về nhà tắm rửa rồi mới đi ngủ. Liên tục làm việc hơn hai tháng không ngừng nghỉ, để cho con người ta mệt mỏi rất nhiều, do ngồi nhiều quá hắn có cảm giác sương sống của mình có chút bị lão hóa sớm rồi, hôm nay cuối cùng hắn cũng có thể ngủ ngon một giác, bước cuối chỉ còn đưa đợi phía Miramax mà thôi.