"Rất cảm ơn bạn đã tham dự buổi thử vai, chúng tôi sẽ thông báo lại sau với người đại diện của bạn."
Edward đứng dậy mở cửa phòng tiễn một cô gái ra khỏi phòng, mặt không quên mỉm cười. Đóng cửa lại hắn mới dám thở dài một cái, cầm lấy hồ sơ của cô gái cất sang một bên, đây đã là người thứ 20 đến thử vai nữ chính Angela rồi, nhưng tất cả đều không phải là người mà họ tìm kiếm. Hắn quay sang nhìn về phía Charles đồng biên kịch phim:
"Tiếp tới, còn ai nữa không!?"
"Hết rồi. Người vừa tiễn là người cuối cùng trong danh sách đăng ký hôm nay."
"Không còn ai khá hơn đến thử sao? Đã vài ngày rồi"
"Không phải vai diễn nào cũng sẽ có người phù hợp diễn chúng, cậu nên làm quen dần với việc đó đi."
Nghe thấy thế Edward không nói gì nữa, hắn biết vì sao nhưng cũng không khỏi thất vọng một cái. Những người đã thử vai không phải không tốt, thực ra có nhiều trong số đó có một vài đặc điểm của Angela. Có người thậm chí hoàn toàn phù hợp với miêu tả của kịch bản, diễn suất cũng không đến nỗi nào, thế nhưng tuổi tác lại quá lớn để diễn một vai nữ sinh đại học. Thất vọng là vậy nhưng một phần của công việc này. Nếu không tìm được người vừa ý, bọn hắn sẽ phải chọn một người tốt nhất trong số 20 người trong hồ sơ để vào vai nữ chính Angela vậy.
Hiện cũng không còn người đến thử vai nữa, đã vậy Edward đành thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà sớm, nấu chút gì đó, vừa ăn vừa xem lại kịch bản. Charles cũng chuẩn bị đồ đạc về nhà, hôm nay đến lượt anh ta đón con thơ từ nhà trẻ, quả thật là một ngày nhàm chán. Khi hai người đã dọn gần xong hết đồ đạc. Chiếc điện thoại của Edward trên bàn bỗng đổ chuông, một dãy số thân quen hiện lên cùng dòng chữ nát rượu nối liền ngay sau đó. Charles thấy vậy cười cười, cầm lấy điện thoại ném cho Edward.
"Patrick gọi này!?"
"Thường anh ta có hay gọi để kiểm tra chúng ta đâu nhỉ? Mà lại còn vào giờ này nữa chứ." Edward tiếp chiếc điện thoại, vừa mở máy vừa trả lời.
"Alo!? Patrick, có chuyện gì vậy?"
"Uh hứ!? Charles đang ở đây.......... Chúng tôi đang chuẩn bị ra về. Anh chắc lúc đó mình không say chứ!!?" Nghe đến đây Edward liền ra hiệu cho Charles ngừng dọn đồ.
"Được rồi, tôi tin anh lần này... chúng tôi sẽ gặp cô gái. Bao giờ cô gái này đến,.... được rồi. Nói chuyện sau."
Charles nhìn Edward với đôi mắt khó hiểu, hỏi thăm có chuyện gì vậy, chẳng lẽ lại bắt bọn hắn tăng ca,. Edward cúp máy với Patrick Whitesell, lại thở dài như ông cụ, giảng giải cho Charles những gì mình vừa được bảo. Chuyện là Patrick Whitesell hôm bữa tình cờ có việc phải gặp mặt một khách hàng tại một bữa tiệc ở thượng khu Beverly Hill, giữa buổi tiệc đó anh ta vô tình bắt gặp một cô gái nọ đứng ở quán bar, và bắt chuyện với cô ta, sau một hồi anh ta chắc chắn đây có thể là người mà bọn họ đang tìm kiếm bấy lâu. Tất nhiên Edward rất nghi ngờ điều đó, và cho đây có thể là ảnh hưởng bởi cồn và chất kích thích khác. Thông thường là hắn nhất định từ chối lời đề nghị này, nhưng đây là lần đầu tiên Patrick Whitesell nhở vả nên hắn cũng không tiện miệng mà từ chối đành đồng ý. Dù sao cũng chỉ là gặp mặt để thử vai, có chọn hay không vẫn thuộc quyền của hắn mà.
Charles đành phải gọi điện thoại cho vợ, xin lỗi và nhờ cô ấy đón đứa trẻ, hứa lần sau sẽ làm việc nhà thay. 5 phút sau tiếng Click... của chốt cửa vang lên, cánh cửa mở ra, một bóng người bước vào, với bộ hồ sơ đơn giản trên tay. Bất ngờ thay cô nàng mà nhận ra cô nàng, không ai khác chính là cô gái mà hắn đã giúp lúc ở sân bay tiễn bố mẹ 2 tháng trước. Hắn cũng quên béng chuyện cô nàng, nếu không phải tháng trước một giấy séc 200 đô, được gửi về cho hắn.
Có vẻ như cô nàng đến giờ vẫn chưa nhận ra Edward, cũng phải thôi khuôn mặt của hắn không thực sự quá nổi bật, đặt giữa dòng người còn khó nhận ra. Trừ bỏ suy nghĩ vẩn vơ, hắn liền ép mình tập trung vào công việc, cô nàng tên Jennifer connelly, trước tiên hắn phải đánh giá ngoại hình xem có phù hợp không, tóc đen, mắt xanh, da thịt chăm chút nên trắng ngà, ánh mắt lóe lên vẻ kiên cường của một cô gái, cùng với độ tuổi không quá cao. Thực sự khá giống với mô tả của nữ chính Angela mà bọn hắn đang tìm kiếm chỉ cần tỉa bớt tóc dài của cô nàng đi, và giảm một chút cân nặng. Cô hoàn toàn là Angela, tiếp tới chính là hồ sơ, tham gia nghề diễn từ năm 8 tuổi, từ đó đến giờ tham gia không ít bộ phim, có danh tiếng nhất định. Edward xem xong liền chuyển sang cho Charles ngồi bên cạnh.
Để làm cho diễn viên bớt căng thẳng trước khi thử vai, Edward sẽ tự mình chảo hỏi một chút, có khi là khen ngợi một chút, để khiến cho họ bớt lo lắng, tập trung vào vai diễn. Nó có tác dụng với hầu hết mọi người, một số khác thì lại từ đó mà càng căng thẳng hơn, có người từng bật khó ngay tại buổi thử vai ngay vừa khi mới bắt đầu lời thoại. Jennifer connelly thuộc loại đầu tiên, may mắn làm sao. Hắn không muốn lại phải dỗ cho một người trưởng thành nín khóc nữa đâu, đó là một cảnh tượng không nên xem
Khi cô nàng kể về việc đại diện của hắn Patrick Whitesell, trong buổi tiệc hôm đó tự nhiên tiến tới tiếp cận nàng, với bộ dạng sộc sệch để đề nghị vai diễn. Edward lập tức đầu như muốn nổi gân xanh khi nghe vậy, trong đầu không khỏi suy nghĩ đến việc đổi đại diện, nếu không sau này thực sự nổi tiếng, người ta nghe đến việc mình có một đại diện say bét nhè đến tiếp cận việc làm chắc có mà chạy mất dép. Mồm thì luôn bảo đi tiệc chỉ để kiếm tài năng trẻ mà lại thế này đây. Ở đầu bên kia thành phố Patrick Whitesell đang ngồi xem hợp đồng của một khách hàng khác, liền ngứa mũi hắt xì một cái, như có dự cảm ai đó đang nói xấu mình.
Đầu bên này Edward thì vẫn trưng ra một bộ mặt thân thiện hướng về phía Jennifer hỏi:"Vậy Jennifer, hẳn là bạn đã biết thoáng qua bộ phim này rồi, đây chỉ là một bộ chính kịch giật gân. Nó khác hoàn toàn với những gì trước đó bạn từng đóng. Kinh phí đầu tư cũng rất ít, con đường đến với rạp chiếu cũng rất mơ hồ. Bạn chắc chắn là mình muốn thử chứ!?"
Hắn trực tiếp minh xác chỉ ra, điểm yếu kém về kinh phí của bộ phim, mặc dù vào vai nữ chính, đãi ngộ chắc chắn sẽ không được cao. Nên hắn mong cô đừng hy vọng quá nhiều, tiền ăn chia sau khi công chiếu cũng chưa chắc đã có, mà đành phải bù vốn từ việc bán băng đĩa ngoài.
Trên thực tế Jennifer connelly cũng không ngu, hoặc nói nàng đã sớm rõ rằng mình đang phải đối mặt với điều gì, trước khi đến đây nàng cũng đã nghiên cứu một chút về vị đạo diễn trẻ này, cả về mạo hiểm từ bộ phim này nữa. Tiếng xấu là luôn truyền muôn đời, tin tức Edward gây thù hận với giám đốc của CAA không khó để kiếm ra, chỉ cần nghe ngóng một chút là ra. Nhưng mà chẳng sợ một bộ đầu tư phim nhựa nhỏ bé, đều không phải bây giờ Jennifer có thể cự tuyệt. Trước đó đễn Los Angeles mấy tháng nàng đi thử không ít vai nhưng đều bị từ chối, ra về, nếu không nắm bắt cơ hội này, có khi cô sẽ phải đi đóng quảng cáo mẫu áo tắm, hoặc quay về New York chết cứng với một hình tượng.
"Tôi vẫn muốn diễn thử."
Edward thấy Charles cũng không muốn nói gì thêm, mà giờ cũng đã là cuối ngày rồi, hắn tùy tay đưa ra một vài đoạn kịch bản đã chuẩn bị trước đưa cho nàng ta diễn thử: "Sân khấu là của bạn."
Ngay lập tức khiến cho Edward và Charles chú ý đó là Jennifer Connelly cầm lấy phần lời thoại nhân vật đọc một lượt và bỏ qua một bên không thèm nhìn lại rồi diễn như không. Hai người ngồi thẳng dậy chú ý lối diễn của cô nàng, nó bài bản, khác hoàn toàn so với những gì trước đó hai người thấy ở các diễn viên đến thử vai. Tài năng như vậy nếu chỉ đóng vai thiếu nữ đôi mươi quả thật là phí phạm, hai người họ có thể tự mình xác định đây là Angela mà hai người tìm kiếm bấy lâu nay.
Trong thâm tâm lúc này hai người đã đều nhất chí chọn Jennifer connelly làm nữ chính, nhưng mặt ngoài vẫn thể hiện sự bình thản, không cảm xúc. Bài học khi tuyển vai diễn, không bao giờ để lộ bất cứ thông tin gì đến với các thí sinh, bảo trì một bộ dạng, dù bạn có ưng đến thế nào đi chăng nữa. Edward một lần nữa đứng dậy tiễn Jennifer connelly ra khỏi văn phòng, nói những lời khách sáo.
"Cảm ơn đã tham gia."
"Chúng tôi sẽ thông báo lại sau với người đại diện của bạn."
Hai người quay lại chỗ bàn luận một phen, quyết định đến nhiều vấn đề, và nhiều cuộc điện thoại diễn ra sau đó quyết định phương án marketing, các thứ. Vì trước đó Jennifer connelly cũng có chút tiếng tăm, hắn đề xuất đẩy cô nàng lên tiền tuyến, hút truyền thông, và người hâm mộ, Patrick Whitesell cũng đồng tình với quyết định này. Một tuần sau đó Edward sau khi đã giải quyết các vấn đề sau này, liền gọi điện trực tiếp thông báo cho Jennifer connelly, rằng cô đã được nhận, cùng với thời điểm khởi quay bộ phim. Hắn có thể nghe được giọng kích động của cô nàng từ phía bên kia đầu giây nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh để cảm ơn hắn.
.................
[Ám Ảnh Bạo Lực] đầu tư không được quá nhiều, tự nhiên sẽ không có đoàn làm phim to lớn, thuê được nào là phó đạo diễn, đạo diễn hình ảnh, chuyên viên cháy nổ, người đánh sáng phối cảnh, ...v.v... để cắt giảm chi phí Edward phải đích thân đảm nhiệm một vài vị trí trong đó, đồng thời là kiêm cả edit biên tập bộ phim ở hậu kỳ, rất may là kiếp trước hắn cũng đã có kinh nghiệm nên mới gánh vác nổi. Cắt giảm được bao nhiêu thì cắt, đảm bảo hắn có nhiều ngân sách nhất có thể để dành cho việc khác.
Trừ bỏ hàng ngày chi tiêu bên ngoài, mấy vị diễn viên chính phụ thù lao đóng phim thêm ở với nhau, không quá đến 5000-10000 đô, toàn bộ đoàn phim phí dụng quý giá nhất chính là một vị chuyên viên trang điểm lâu năm, nhà thiết kế phục trang, cùng với nhà soạn nhạc hắn mướn được từ nhà hát. Tất nhiên là nhờ vào mặt mũi của nhau mà chấp nhận làm việc.
Thuê thiết bị, đạo cụ hắn đều phải đích thân liên hệ với những người bạn học cũ, mượn tạm đồ dùng, xem đại khái một lần, cái nào thiếu thì đi thuê ngoài, trong đó không phù hợp với nhu cầu của hắn, khẳng định phải thay đổi. Nếu Charles không bận, chắc chắn hắn cũng sẽ lôi anh ta đi tìm bối cảnh quay phim cùng mình, mà đa phần là Edward đi một mình.. Máy quay chính thì là chiếc máy quay 16mm của Elizabeth để lại sau khi mất, hắn cẩn thận lôi nó ra từ hòm chứa, lau chùi một phen, rồi mất mấy ngày tập làm quen với nó, để lúc quay phim tránh vì lúng túng mà hỏng mất phim nhựa.
Sân bãi quay phim cũng đã được Edward xác định và đánh giấu số chủ cho thuê, người nào liên lạc được thì thuê lại trước.Tùy vào tình huống thực tế mà chỉnh kịch bản một lần, thuê họa sĩ minh họa từng trang bản thảo đó thành Storyboard — để giúp cho diễn viên, đạo diễn có tầm nhìn trước về mỗi cảnh quay mình cần thực hiện, dễ dàng hơn.
Ngoài Storyboard, Edward biên soạn bản kế hoạch, căn cứ sân bãi cùng diễn viên đến mà điều chỉnh thời gian sao cho phù hợp, đưa ra bảng biểu chi tiết về những lúc nào cần diễn viên chính phụ, hay diễn viên quần chúng, để sau này trả tiền công rõ ràng. Để không phạm sai lầm cấp thấp như sân bãi có bối cảnh khác biệt hoàn toàn so với trang phục diễn viên đang mặc. Kinh phí không cho phép hắn thừa thời gian phạm phải những sai lầm này, mất một cảnh quay đồng nghĩa với việc mất tiền oan.
Hao tốn càng nhiều tinh lực so với dự tính, mới làm xong bản ghi chép, lại để cho Edward nghĩ đến một chuyện khác, hắn vô cùng cần một trợ lý thông minh tháo vát, lại chuyên về mảng điện ảnh, nếu có một trợ lý như vậy, hắn cơ bản có thể từ trong những sự vụ phức tạp này thoát thân, do đó đem càng nhiều tinh lực đặt ở trên quay chụp điện ảnh.
Nhưng mà hiện giờ thẻ tín dụng của hắn hầu như đã cạn tiền rồi, nơi nào mà đòi đi thuê trợ lý cơ chứ.
Ngày 14 tháng 11 năm 1995, Edward chính thức khởi quay bộ phim nhựa đầu tiên của mình tại kinh đô điện ảnh Hollywood. Nếu là dựa theo kiếp trước một ít tập tục, không phải ai cũng vậy nhưng mà trước khi bấm máy khởi quay mọi người cả đoàn ekip đều cùng phải thành tâm cúng tổ, cầu mong thuận lợi trong công việc, gắn kết, hết mình vì mục tiêu chung. Không chỉ ở Việt Nam mà Trung quốc, Hàn Quốc, hay Ấn độ cũng có nhiều đạo diễn dữ tập tục này trước khi đóng phím.
Cũng may Hollywood không có nghi thức cổ quái nào trước khi bấm máy, cả đoàn ekip làm phim, cố số thành viên tổng cộng gần 15 người, im ắng ở Los Angeles lang thang khắp các địa điểm để quay chụp. Không có phóng viên, không có đèn flash, cũng không có nghi thức phức tạp, đoàn làm phim yên tĩnh bắt đầu làm việc, đôi khi có người tò mò lướt qua mà thôi, còn lại hết thảy mọi sự việc diễn ra bình thường. Cảnh quay đầu tiên của họ là trong tàu điện ngầm, nhiều tín đồ điện ảnh nói, bạn có thể biết được bộ phim thông qua những cảnh mở đầu, vì thế cảnh đầu tiên rất quan trọng, vì đó mà Edward cho quay nó trước. Cũng có rất nhiều nhà làm phim thích quay theo trình tự không nhất định, rồi đến cuối ở khâu hậu kỳ sắp xếp lại, nhưng Edward lại muốn đoàn làm phim của mình cùng trưởng thành theo hành trình của nhân vật, từ đó cho ra những thước phim hay nhất.
Trước khi bấm máy Edward liền ra giữa sân bãi, giảng giải cho các diễn viên hiểu mình cần phải diễn những gì, nhấc tay nhấc chân chỗ nào, biểu cảm ra sao, thật kỹ càng rồi mới quay lại ghế đạo diễn của mình, mắt ngắm ống quay đảm bảo bối cảnh và ánh sáng phù hợp mới hô vào loa một tiếng:
"Action!!"
"Cut!!"
Nhưng quay chụp chưa được bao lâu, Edward liền hô ngừng, hắn từ phía sau máy quay đạo diễn đi ra, đi tới đi lui giữa bối cảnh bố cảnh bố trí mấy lần, cuối cùng hiểu ra được vấn đề. Có một ít tình cảnh dùng mắt thường đến xem không có vấn đề, nhưng dùng máy quay quay lại, thì vấn đề nhỏ nhất cũng sẽ phóng đại vô hạn, tuy hơn hai tháng một mực đang không ngừng trao đổi, nhưng với Edward, Charles và đoàn làm phim đây vẫn là lần đầu tiên họ phối hợp, khẳng định cần mài giũa thêm nữa.
Kết hợp hình ảnh vừa mới quay cộng suy nghĩ thêm vài phút đồng hồ, Edward phát hiện bối cảnh chính của mình cấu tứ, cùng vị trí máy đều có vấn đề, thử điều chỉnh một chút, máy quay nhích qua một bên, bắt được vừa đủ những gì cần thấy thôi. "Phục trang, cậu có thể đổi cho nữ chính một bộ quần áo màu sắc tối hơn một chút không."
Tiếp đó, Edward quay đầu đối với diễn viên quần chúng, biểu diễn nhân viên an ninh của sân ga nói ra"Phiền anh đi theo tôi."
Edward đi đến cửa tàu ra vào, xoay người nhìn diễn viên tạm thời đi theo, chỉ vào địa phương vừa đi đến nói ra: "Biểu cảm vừa rồi không được, quá sợ hãi, tay của anh cũng không được di chuyển quá nhiều. Không hợp với một bảo vệ đã nhìn thấy cảnh này không dưới chục lần, tôi cần anh thể hiện sự vô cảm, bất lực trước những gì mình có thể, hãy thể hiện nó ra bằng đôi mắt, giảm tông giọng xuống một chút, như đang mệt mỏi vậy. Cử chỉ tay bớt đi một chút, đúng như vậy."
Gặp đối phương trịnh trọng gật đầu, Edward lại dừng lại quan sát một lần nữa vị trí góc máy, phối cảnh không gian giữa các diễn viên, ưng ý rồi mới quay lại sau ống quay.
"Vừa rồi tác phong rất giống một vị đạo diễn đấy. Nếu cậu già thêm chục tuổi, mặt mọc thêm chút râu nữa thôi, thì chắc tôi còn tưởng cậu là Steven Spielberg hồi còn trẻ đấy."
Patrick Whitesell đại diện của Edward chẳng biết từ lúc nào đã có mặt ở trong trường quay, mồm ngậm một điếu thuốc xá, phì phèo nhả khói. Thấy hắn quay về liền trêu đùa một phen, tất nhiên hắn sẽ không coi đó là thật, hắn không dám so với huyền thoại 49 tuổi ấy, hắn chỉ đang cố gắng làm tốt phần việc của mình mà thôi.
Điều chỉnh rất nhanh hoàn thành, Edward an vị trí của mình cầm lên loa phát thanh hô to một tiếng "Take 2! Action!!"