Quay được hơn 10 phút Edward liền lập tức nhíu mày, trực tiếp hô: "Ngừng!!"
Hắn liền nhảy xuống đường ray, vượt qua đám diễn viên quần chúng đa giả vờ tò mò muốn được nhìn thấy xác chết của người đàn ông xấu số. Vén lên chiếc khăn phủ xác, bên dưới là một hình nộm mặc quần áo, hắn không quan tâm đến cái xác mấy mà lại nhìn chăm chú vào chiếc khăn phủ kia. Không có một vệt máu, hay vết ố máu nào thấm nhuyễn xuyên qua lớp vải, giống như họ đang chưng cất một miếng pho mai hơn là che đi một xác chết đãm máu.
"Đạo cụ!" Edward thanh âm không lớn, thế mà vang vọng khắp đường hầm: "Tôi chắc chắn là mình muốn một chiếc khăn máu, chứ không phải thứ củ nợ này."
Không đợi người chuẩn bị đạo cụ chạy tới, hắn đã cầm lấy chiếc khăn gói lại, ném về phía anh ta nói: "Không cần giải thích gì hết, cầm lấy nó và đưa lại một cái mới như tôi bảo trong 15 phút nữa."
Edward là một người tương đối cầu toàn trong công việc đã làm là phải làm thật tốt, có thể ngoài đời diễn viên, biên kịch hay tổ ekip là bạn của hắn, nhưng đã vào công việc mọi thứ phải rõ ràng, việc nào ra việc đó, phân biệt phân minh. Đây có thể nói là cách bạn phân rõ quyền lực trong đoàn làm phim để đảm bảo không có việc diễn viên tự ý bỏ việc hay làm màu ở phim trường, tất nhiên là Edward không muốn chuyên quyền, hắn tiếp nhận mọi lời khuyên. Còn việc áp dụng hay không thì tùy thuộc tình huống mà xử lý.
Edward trong lời nói với mọi người trong đoàn gần như không mang theo bất luận sắc thái biểu cảm nào, hoàn toàn là thái độ giải quyết việc chung. Đoàn ekip quay phim này, bây giờ không phải là đội ekip của hắn, tương lai cũng sẽ không phải đoàn đội của hắn, giữa bọn họ chỉ có quan hệ công tác, ai công tác xảy ra sơ suất, sẽ tự mình phải đi phụ trách giải quyết.
Ngồi tại ghế đạo diễn, Edward không khỏi vuốt vuốt cái trán, lần thứ nhất kêu ngừng có thể là vì hắn chưa thực sự làm quen được với đạo cụ quay phim và thiếu chút kinh nghiệm, lần này thì là vì phía đạo cụ sơ ý...
"Làm chút gì không?"
Edward quay đầu nhìn về phía Patrick Whitesell thò tay vào túi móc ra một bình bạc nhỏ, có chuỗi vặn trên nắp. Không cần Patrick Whitesell nói Edward cũng biết trong đó có gì rồi, rượu Whisky.
"Mới 6h sáng mà anh không thể, không uống rượu sao? Patrick?"
"Tùy cậu thôi." Nói rồi Patrick Whitesell đưa bình lên miệng tu một miếng. Edward đến chịu với tên đại diện nghiện Whisky này rồi, chán không buồn khuyên nữa nói lái sang chuyện khác:
"Không phải anh vừa rồi nói mình có buổi gặp mặt với khách hàng khác sao? Vẫn còn vui vẻ đứng đây uống rượu được vậy?"
"Cậu là một trong số các khách hàng quan trọng mà Ed. Đương nhiên tôi phải nán lại để xem cậu cần giúp đỡ gì không chứ."
"Nếu thế thì anh sao không cất chai rượu mà chạy ra kia phụ tổ đạo cụ nhỉ?"
"À! tôi vừa có điện thoại chuyện gấp, có gì liên lạc sau nhé." Nghe đến đây Patrick Whitesell nhanh nhảu, cất bình rượu, lập tức quay lưng chuồn ra khỏi hiện trường. Edward thấy vậy lắc đầu, không quan tâm đến anh ta nữa, quay lại với máy quay phim. Quay dựng một lần nữa triển khai, không đến 10 phút đồng hồ, một chiếc khăn phủ xác nhuốm máu được ban đạo cụ mang đến phủ lên cái xác, mặc kệ họ có đối với Edward tồn tại nghi vấn hay oán hận hay không, tính chuyên nghiệp trong công việc vẫn là phải có, lấy tiền làm việc là nguyên tắc cơ bản nhất của Hollywood, nếu như ngay cả điểm này cũng làm không được, những người này cũng sẽ không được Edward trả tiền mà thuê về.
Nhưng mà, việc dựng phim vẫn như cũ không thuận lợi, theo bối cảnh sân bãi đến vị trí máy quay, nhiều khi phần lớn thời gian trong ngày dùng để điều chỉnh sao cho phù hợp, đoàn làm phim cần mài giũa là một mặt, Edward khuyết thiếu đầy đủ kinh nghiệm là một mặt khác, dùng suốt một ngày trời, hắn mới đem cảnh quay thứ nhất hoàn tất. Mặc dù Edward thời gian này cố gắng vô cùng nhiều, kiếp trước cũng có hơn 10 năm kinh nghiệm trong làng giải trí Việt, nhưng bối cảnh khác biệt, thời thế khác biệt, dụng cụ cũng vậy, tất cả đều không dễ dàng gì để làm vào guồng một cách hoàn hảo được. Hắn cũng không phải thiên tài, không gì làm không được, sẽ có sai lầm, sẽ có sai phạm, cũng cần điều chỉnh tiết tấu của mình đồng bộ cùng toàn bộ đoàn làm phim.
Những thứ này đều cần có thời gian mài giũa.
Buổi sáng thời gian dài quay chụp, đem Jennifer connelly diễn viên chính, cùng đoàn làm phim mệt mỏi. Trong đoàn cũng bắt đầu có một chút phiền toái nhỏ mà hắn cần tự mình đứng ra giải quyết, để có thể tiếp tục giữ cho nó ổn định và trật tự, tránh phiền toái bất ngờ.
Nhân vật phụ do Anderson Hopper thủ vai, là một vị thầy giáo đáng kính của nữ chính Angela, vì giúp cô tìm thêm tư liệu về những cảnh quay bạo lực, máu me, để hoàn thành bài tiểu luận rồi phát hiện ra một cuốn băng nọ chứa cảnh tra tấn thật của một trong những học sinh mất tích. Ông bị thủ tiêu không lâu sau đó bởi một hoặc một nhóm hung thủ máu lạnh, có sở thích giết người rồi bán những đoạn băng đó kiếm tiền. Hopper than vãn rằng mình tuổi tác đã cao, không thích mình bị sai đi qua đi lại khắp trường quay chỉ để cho Edward có cảm giác nhuần nhuyễn với đoàn làm phim. Hopper cũng có chút danh tiếng trong nghề, nên cần Edward tự mình ra sắp xếp một chút, chuyện sẽ chẳng có gì nếu hắn đồng dạng là người có tiếng, đáng tiếc là không. Đây là một vấn đề rất đơn giản, lại bị Edward trước đó không để ý đến. Hắn là một đạo diễn mới, cầm diễn viên có chút tiêng tăm đến mài giũa đoàn làm phim, đối phương tất nhiên sẽ bất mãn. Hollywood tràn đầy các loại diễn viên, biên kịch, đạo diễn trăm ngàn cổ quái, hắn rất nhiều phương diện cần phải thận trọng đối phó, Hopper chỉ là một ví dụ, sau này hắn sẽ còn phải gặp lại nhiều người như vậy, có khi là hâm hâm dở dở và ngạo kiêu hơn như vậy, những người như vậy có thể gây cho hắn rất nhiều rắc rồi nếu hắn không biết cách giải quyết.
Bất kỳ đoàn làm phim nào để cho những trận danh lợi nhỏ lẻ này diễn ra, thì sẽ vĩnh viễn không bao giờ hòa hợp được, trừ phi người khống chế trường quay kia, có thể đem đoàn làm phim tất cả mọi người đè không ngẩng đầu được lên. Thường người đó phải vừa có quyền và có tiền, mà Edward lại vừa hay lại chẳng có cả hai.
Mục tiêu của mình là gì, Edward vô cùng rõ ràng, vì thực hiện mục tiêu này, hắn vừa có thể cùng người khác cứng đối cứng, cũng sẽ làm ra thỏa hiệp tất yếu, thậm chí có thể bác bỏ một ít thanh âm không quá hài hòa, một ông chủ giỏi là một ông chủ có thể khiến cho nhân viên của mình chịu bị lợi dụng mà không có than phiền gì. Còn giờ Edward chỉ muốn là một trưởng phòng tốt điều hòa được các tiếng nói trong đoàn. Edward liền họp bàn với Charles một vài phút, tạm chấp nhận thay đổi kế hoạch quay chụp, đưa phần nhiều phân cảnh của các diễn viên khác lên trước, đồng thời xoay vòng bản thảo đảm bảo không trễ tiến độ đóng máy tiến vào khâu hậu kỳ, trải qua hơn một tuần nương theo va chạm cùng mâu thuẫn mài giũa, đoàn làm phim vận chuyển mới bắt đầu trở nên trôi chảy.
...................
Tháng 11 nhiệt độ của Los Angeles vẫn như cũ duy trì ở nhiệt độ tương đối mát mẻ, trừ vào thời điểm Edward đến thế giới này lúc đó trời chợt đổ tuyết ra thì không có bóng dáng của một bông tuyết trên đường phố kể từ đó, mặt trời vẫn luôn tỏ rõ trên trời cao. Tuy vậy nhiều khi lúc trời tối không khí có thể sẽ có chút se se lạnh, để đảm bảo cho các diễn viên không bị ốm, và phát sinh thêm phụ phí bệnh viện. Edward cũng phải chuẩn bị quần áo ấm và cafe nóng. Đoàn phim tự nhiên không có khả năng dự bị, tốt nhất sưởi ấm phương thức.
Sau khi trải qua hơn 10 ngày mài giũa, đoàn làm phim hiệu suất ít nhiều đề cao một chút, tuy rất nhiều tình cảnh hắn cũng sẽ phải một lần nữa điều chỉnh vị trí máy quay, một lần nữa phối bố cảnh, đền bù lại bởi vì kinh nghiệm chưa đủ dẫn đến sai lầm, nhưng nhìn chung hiện tại so với bấm máy tuần thứ nhất thuận lợi hơn rất nhiều. Kiếp trước tỉ mỉ nghiên cứu, cùng kinh nghiệm quay chụp vẫn có một chút tác dụng đấy.
Theo dự tính, bản phim được gửi đi cho nhà phát hành ước chùng có độ dài khoảng 120 phút, với 15 phút cuối là tri ân đoàn làm phim. Những cảnh không cần thiết hắn sẽ trực tiếp cắt bỏ, không quay để tránh lãng phí phim, hoặc ít nhất là tránh mất nhiều phim nhất có thể.
Buổi sáng sau khi quay chụp kết thúc, Edward cơm trưa cũng không có ăn, mang theo đoàn quay phim, phân biệt ngồi mấy chiếc xe hơi cho thuê, ly khai phim trường cũ, lao đến khu phố Dowtown của Los Angeles, cũng là khu hắn sống, trước đó Edward có từng đi lang thang khắp khu phố và tìm được một khách sạn bỏ hoang bề ngoài sơn chật kín những bức hình Grafiti, được xây dựng vào những năm 70s ở giữa góc phố Santa Fe và đường 7th. Phía ngoài còn treo biển kèm số liên lạc với người chủ.
Chủ của khách sạn bỏ hoang nhận lại nó từ người bố đã mất của mình và quyết định biến nó trở thành địa điểm cho thuê để làm địa điểm quay phim do không còn sử dụng được nữa. Nhưng đương nhiên đa phần hiếm được người thuê, với các tin đồn có người từng tự sát, treo cổ trong đó, rồi thành bị ám, không lạ khi việc này xảy ra. Người chủ cũng rất đau đầu vì cái tin đồn này mà không kinh doanh được, nên mới quyết định biến nó thành địa điểm phim, còn vì sao ông ta không đập nó đi thì không có được nói đến, Edward cũng không có tọc mạch hỏi nhiều.
Những tin đồn ma ám, trực tiếp bị hắn bỏ ngoài tai, cái hắn quan tâm là mình thuê lại được với giá rẻ thế thôi. Để không tự mình lọt hố nhảy vào một ngôi nhà thật sự bị ma ám, trước khi thuê hắn liền tự mình đi kiểm tra từng ngóc ngách trong đó, ngôi nhà không một bóng người chỉ còn lại những vật dụng bị bỏ quên, tiếng cánh cửa sổ lung lay kẽo kẹt vang lên cuối hành lang. Cùng những chiếc ghế nằm im mặt hướng về một phía nào đó, quả thật sẽ dọa những tâm hồn yếu bóng vía nào đó. Không phải với Edward, trái lại càng nhìn hắn càng thấy ngôi nhà này thực sự rất thích hợp, hắn kiểm tra thật mặt sàn, các bức tường, đảm bảo có thể chịu lực được các dụng cụ quay phim chuyên nghiệp. Xem xét những chỗ có thể dùng làm bối cảnh, lúc hắn đi lại khắp khách sạn cũng để ý đến cả tòa nhà không có dấu vết của mấy tên ăn mày ngủ nhờ, hay dấu vết của việc cậy cửa chui vào. Có thể thấy tin đồn ma ám ở chỗ này cũng có mặt tích cực của nó.
Trên đường đi mọi người tùy tiện mua Hamburger cùng Cocacola, coi nó như bữa trưa tạm thời, đối với đoàn làm phim bận rộn mà nói, đây cũng coi là tình trạng bình thường, có thứ lấp đầy bụng là được.
"Không hợp khẩu vị của cô sao Jenny?"
Ngồi ghế sau lái của chiếc xe, Edward chứng kiến Jenny, biệt danh của Jennifer Connelly mà mọi người vẫn hay gọi cô nàng trên phim trường, thủy chung không có động tới phần Hamburger mà Edward mua cho.
"Tôi không có cảm giác đói cho lắm." Dù chiếc Hamburger có tản mát ra mùi thơm mê người đến mấy nàng cũng chả thèm nhìn nó. Edward mới nhớ tới người ta dù sao cũng là diễn viên, thời này diễn viên luôn ưu tiên giữ gìn hình thể bản thân cân đối, loại đồ ăn đầy dầu mỡ này gần như là thuốc độc đối với họ. Edward khẩu vị không quá tốt, Hamburger ăn hết 1/4 liền ném tới một bên, không phải hắn ghét Hamburger hay gì, đơn giả là kể từ lần đầu ngôi ăn ngon lành trước trụ sở của công ty đại diện, thì gần như ngày nào hắn cũng gặp ăn Hamburger qua ngày trên phim trường, khiến cho cảm giác ngon miệng đã giảm dần, hơn cả hắn có cảm giác cân nặng mình có chút không kiểm soát được khi ăn chúng.
Tốt hơn hết là lần sau nếu có thời gian hắn sẽ tự chuẩn bị cho mình một bộ cơm trưa để đề phòng bị đói như lần này. Thừa dịp thời gian nhàn rỗi khó được, cũng để quên đi cơn đói, hắn dứt khoát nhắm mắt lại, gần nhất lượng công việc cùng tinh thần áp lực quá lớn, vậy mà ngủ trong xe rồi, đợi đến lúc bị Jenny dao động tỉnh, xe đã lái vào gần tới chỗ khách sạn bỏ hoang kia.
"Cảm ơn!"
Jenny nhún vai: "Không cần khách khí."
Đoàn xe của đoàn làm phim xuyên ngang qua con phố, đi tới tận cùng phía Đông, quẹo vào một lối rẽ, lại chạy được đại khái 5 phút đồng hồ, cuối cùng ngừng ở trước một tòa cao ốc trên tường vẽ đầy các hình vẽ Grafiti. Tất cả thủ tục sớm đã làm thỏa đáng, sau khi Ed đám người xuống xe, lập tức bắt đầu bận rộn.
Đoàn làm phim khi nhìn thấy khung cảnh xung quanh khu phố vắng bóng người, cộng thêm khu khách sạn, tồi tàn, xập xệ, tỏa ra đầy mùi hắc ám, như một ngôi nhà bị ám thực thụ, mới đầu họ e ngại không dám vào. Chỉ đến khi Edward cầm lấy đồ đạc, rồi dùng chân đạp cửa xông vào nhà một cách hùng hổ, rồi lại chạy ra ngoài vận chuyển trang thiết bị, thấy mọi người vẫn đứng đơ ở đó nhìn mình, hắn liền bực mình, tức giận nói:
"Còn đứng đó làm gì thế!? Qua đây phụ tôi một tay đi chứ! Chúng ta phải hoàn tất lắp đặt trong hôm nay, để quay vào ngày mai. Nếu thích đứng đó thì đừng mong cuối tuần này được trả tiền nhé!"
Mọi người trong đoàn nhìn nhau với vẻ mặt bất đắc dĩ, nuốt nước bọt một miếng, liều mạng, nhắm mắt đưa chân, nhanh chóng xách thiết bị vào trong, hi vọng vị đạo diễn trẻ này biết mình đang làm gì.