Trong hơn 2 tháng kế tiếp sau khi ký kết hợp đồng với Patrick, Edward làm rất nhiều việc, làm quen với môi trường sống mới này. Sau một tuần nghỉ ngơi những ký ức chắp vá của hắn giờ đã khôi phục rất nhiều, Edward cũng bắt đầu phải trở lại với công việc là điều hành ở nhà hát, ngay đó là lần đầu tiên hắn gặp ông chủ của mình Simon Dalta. Ông là người có học thức, thường xuyên giao tiếp với giới văn nghệ sĩ, cực kì đam mê với những áng văn chương của Shakespeare cũng chính vì đó mà ông mở công ty nhạc kịch cho riêng mình. Kinh doanh nó cho tới tận bây giờ, là một người tương đối khó tính trong công việc, nhưng ngoài lúc ấy ra ông là một quý ông tốt tính.
Simon rất trông chờ vào một tài năng trẻ như Edward vì thế nên họ trước đây mới thân thiết như vậy, cũng chẳng bao lâu để ông nhận ra mấy ngày đầu đi làm lại, hắn làm việc có phần như người mới vào nghề, lóng ngóng hết cả tay chân. Simon liền gọi Edward lên phòng làm việc chấn chỉnh lại công tác làm việc, xong rồi bỏ ra một chút thời giờ hướng dẫn hắn một chút, lúc này mới thả hắn đi. Edward rất cảm kích Simon nên mấy ngày hôm sau đó cũng rất hết lòng học tập lại từ đầu, không đến một hai ngày, những thứ này cứ như từ trong máu của hắn vậy, chỉ đạo diễn suất cho diễn viên càng ngày càng quen, xem lời thoại, sửa kịch bản, hắn như một miếng bọt biển hấp thu ngược lại những chi thức về sân khấu.
Khoảng thời gian này Edward cũng được Patrick Whitesell giới thiệu với một vài công việc ngắn hạn, ở vị trí biên kịch, vừa tiện cho hắn làm quen dần với nghề giải trí, vừa nới giộng vòng tròn quan hệ của hắn ở hollywood. Vì trước đây hắn hiếm khi nào tiếp xúc với điện ảnh, những công việc như này cực kì quý giá. Tuy chỉ là công việc ngắn hạn, nhưng hắn luôn phải thức mấy đêm chỉ để hoàn thành. Chính vì một lúc làm hai công việc như này nên hăn thường đi sớm về chễ.
Mỗi ngày Edawrd làm việc tới tận tối muộn mới trở về nhà, rất may khu Downtown của hắn mấy năm nay chính quyền quyết tâm dọn dẹp đường phố, đẩy mức tội phạm xuống một khu khác, nên ban đêm nếu không vào khu đặc biệt, cũng sẽ không có cò mồi, trộm cướp bên đường. Nhưng nói chung Edward vẫn rất đề phòng khi đi đường, trộm ở đây không chơi trò cướp giật, mà bạo lực nguy hiểm hơn, rút súng chĩa thẳng vào đầu, đi theo tốp năm tốp ba, đừng nghĩ mà chơi trò anh hùng với chúng. Hàng xóm của Edward thấy hắn hay đi làm về muộn cũng khuyên hắn, tốt nhất nên đi mua một khẩu súng để phòng thân, có còn hơn không. Chính vì tiếng tăm trước đó xấu như vậy mà giá thuê, giá mua nhà ở đây rất rẻ, mẹ của Edward lúc này mới cuỗm trọn được cho hắn một tầng chung cư.
Nhắc đến hàng xóm thì đa phần những người sống ở trong chung cư của hắn có ít nhiều làm việc với giới giải trí. Nhiều người thường không về nhà trong tận một tuần để làm việc ngoài kia, hiếm khi gặp mặt nói mấy câu. Dù sao người ta cũng chút nhiều quan tâm đến nhau một chút, không như những người sống ở Tây Hollywood, hay trung tâm Hollywood, có tiếng xấu là sống rất giả tạo. Một tháng này Edward cũng quen biết được rất nhiều người từ nhà hát, bất ngờ nhất là hắn thấy được một diễn viên hạng A là Hugh Jackman trong đoàn, tất nhiên là lúc này Hugh chưa thực sự nổi tiếng như vậy, và còn rất đam mê với nghề sân khấu.
Như bao ngày bình thường khác Edward đang ngồi trên khán đài, theo dõi buổi diễn thử, chuẩn bị cho vở diễn sắp tới vào tuần sau. Ngồi trên khán đài là không chỉ có mình hắn, mà có biên đạo múa, nhạc sĩ soạn nhạc cho vở kịch và một vài người khác nữa, tất cả mọi người vừa xem, vừa thì thầm to nhỏ trao đổi với nhau. Khi khúc kịch lên đến cao trào, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào nhân vật chính, cất lên khúc hát trọng điểm của vở kịch, một tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt ngang sự chú ý. Edward móc tay vào túi áo, vớ ra chiếc điện thoại của mình nhìn thấy dãy số là của Patrick Whitesell, hắn liền bảo mọi người tạm hoãn, nghỉ ngơi vài phút rồi, đứng dậy ra khỏi phòng tiếp điện thoại.
"Ed, Patrick Whitesell đây, tôi gọi có chút chuyện." Patrick Whitesell đầu bên kia ngồi trong phòng làm việc của mình, tay cầm lấy một túi chườm đá đè lên đầu, giọng mệt mỏi nói chuyện với Edward.
"Patrick lại là việc của đài NBC sao, tôi đã nói không với họ rồi, số sketch đó tôi đã viết tận trong mấy đêm mà họ chỉ có trả cho tôi một nửa của số đó."
"Edward cậu là người mới, không mấy chỗ chịu chả hoàn toàn đâu. Dẹp chuyện này sang một bên, phía cậu và Charles ra sao rồi, gần đây có chiến sự gì không?"
"Tôi và Charles sắp hoàn thành rồi công việc rồi, tuần tới chúng tôi sẽ bắt đầu tuyển diễn viên." Charles là bác sĩ kịch bản mà Patrick Whitesell giới thiệu để cùng hắn hoàn thành kịch bản. Ám ảnh bạo lực, ban đầu cả hai người không mấy hợp cạ, nhiều khí suýt chút nữa là cầm bút bi, lao vào mổ nhau một trận. Tất nhiên điều đó thực sự sảy ra thì chắc cả hai sẽ thành John Wick hết, nên đa phần tuần đầu hai người chả viết được cái đếch gì cả. Patrick Whitesell thì đếch quan tâm hai người nghĩ gì, nhốt chung hai người trong một căn phòng 10 mét vuông, và khoảng cách chỉ là một cái bàn, hai người cuối cùng cũng thực sự đi chung một lối. Và thực sự đẩy nhanh tiến độ sửa chữa kịch bản.
"Tốt, rất vui khi nghe thấy vậy, chắc hẳn hai người rất muốn cạch mặt nhàu lắm rồi mới viết nhanh như thế, tôi còn có một tin tốt báo cho cậu đây. Gần đây tôi có ăn tối cùng với mấy tay bên Miramax, sau một hai bữa ở nhà hàng sang trọng, lũ rán đó cũng chịu xem xét phát hành phim của cậu. Nhưng điều kiện không dễ đâu, chúng muốn có một bản phim trong 3 tháng này. Đây là hãng phim ngành đầu đó Edward, không mấy khi có cơ hội như này đâu."
"Điều gì đó mách bảo tôi anh chuẩn bị báo một tin xấu."
"Đó là một vài đồng nghiệp cũ của tôi ở MGA cũng có nghe ngóng được việc này. Nên cậu tốt hơn hết là hãy quay bộ phim chết tiệt đó nhanh và thật hoàn hảo, trước khi lũ sói đó lao đến tấn công cướp mồi của ta." Patrick Whitesell đứng dậy khỏi ghế ngồi ném chiếc túi chườm sang một bên, anh mắt rực lửa như muốn ăn trôi nuốt sống ai vậy.
"Anh có thù gì với gã cộng sự cũ này sao? Patrick"
"Nếu cậu bị bạn thân nhất của mình đá ra khỏi công ty liệu cậu có thoải mái được không?"
"Vậy hẳn là tôi nên bắt đầu chuẩn bị bấm máy thôi nhỉ?"
" Câu nên thế. Hôm nay tới đây thôi, tôi còn phải gặp mặt khách hàng khác nữa."
Edward cúp máy, trong đầu lại nghĩ đến cảnh Patrick Whitesell bị bạn thân đá ra khỏi công ty, không biết mặt mụi gã này là ai mà đâm được sau lưng một người như Patrick. Cái gã sói già đó á, hẳn phải là một kẻ đặc biệt lắm mới làm được như vậy.
...........................
Edward trước đó đã bận việc lu bù rồi, nay càng như phát điên, bao nhiêu thời gian cũng không đủ. Công việc ở nhà hát thì cuối tuần là xong việc, nhưng việc chuẩn bị quay chụp thì không dễ dàng như vậy. Thực hiện một bộ phim điện ảnh là một kiện phi thường nghiêm cẩn sự tình. Cho dù có lấy một bản kế hoạch hoản chỉnh, nhiều khi sự việc lại có thể rẽ sang một nhánh hoàn toàn khác. Hollywood chưa bao giờ sẽ có việc tùy tùy tiện tiện là có thể thành công sự tình, mỗi một lần thành công đều ẩn chứa vô số gian khổ. Đầu tiên muốn giả quyết là chọn địa điểm quay phim, hắn từ trước đã tính toán đến điều này, các bối cảnh thực sự không nhiều, đa phần chúng có thể kiếm được trong Los Angeles hoặc gần đó.
Với cảnh trường học, hắn đã xin phép được từ phía các giáo sư và nhà trường, nên hắn có thể quay nhờ trong khuôn viên trường. Một trong những bối cảnh quan trọng nhất phim đó là hầm ngầm và nhà bỏ hoang thì lại càng đơn giản, ở trong Los Angeles có rất nhiều chỗ như vậy, nhưng lựa chọn được chỗ an toàn cho đoàn quay phim và có đủ điều kiện đặt máy rất ít nên hắn vẫn phải lặn lội đi tìm ở một vài địa điểm. Bối cảnh gây tốn kém nhất với Edward chính là cảnh mở đầu của bộ phim, cảnh ga tàu điện ngầm. Hắn phải liên lạc và thuê lại ga, chi phí rất tốn kém mà không được quay quá lâu. Nhưng không thể không bỏ, vì nó cũng là cảnh quan trọng.
Tiếp theo đó chính là lựa chọn và tuyển diễn viên, với các diễn viên quần chúng không có quá nhiều yêu cầu, Edward có thể liên lạc với một số diễn viên trong nhà hát để bàn bạc, hoặc không thuê chút diễn viên mới vào nghề cũng có thể quay cho xong chuyện. Nhưng nữ diễn viên chính lại không thể qua loa như thế được. Đầu tiên Edward bắt đầu tìm từ trong đoàn kịch, có vài người hợp ở một khía cạnh nhưng khó lột tả được hết, Patrick Whitesell cũng đã thử đề nghị một vài diễn viên cho để Edward xem xét, nhưng hắn thấy đều không hợp với nữ chính. Dù sao công ty đại diện cũng mới khởi bước có được mấy năm, những tên tuổi lớn là cũng có nhưng tuổi tác lại không hợp yêu cầu của bộ phim, người trẻ tuổi thì Edward lại không mấy tin tưởng mấy.
Buổi thử vai cũng coi như mà một cuộc thử thời vận, nếu không Edward sẽ phải quay lại với những diên viên mà Patrick Whitesell đề nghị, rồi ở khâu cuối, biên tập môt chút là được. Hai ngày đầu không mấy khả quan lắm, dù có rất nhiều người đã đến thử vai, đa phần là những diễn viên ở tầng chót, mới vào nghề, cũng có mấy tay hạng C thử nhưng không quá đạt yêu cầu. Không có lấy một diễn viên nữ hạng B hay A đến thử vai, hắn cũng hiểu dù sao thì hắn cũng chả trả nổi tiền mời họ. Hôm nay cũng như bao ngày khác khi Edward, Charles đang chán nản, ngồi xem lại đống hồ sơ để xem có ai hợp không. Tiếng cửa phòng bỗng chốc mở ra, một bóng hồng tiến vào căn phòng, thu hút ánh nhìn của mọi người trong đó.