Chương 2: Tận thế hàng lâm!

Thời gian trôi qua rất nhanh.

Khoảng cách đến 12 giờ đêm ngày 31 (chắc tác giả có nhầm lẫn, hẳn phải là ngày 30) tháng 12 chỉ còn lại hai, ba giờ.

Diệp Sát nhìn ngoài cửa sổ, người đi trên đường rất nhiều, trên những cái cây xung quanh treo đủ loại đèn màu sắc khác nhau, vài nhóm bạn nam nữ đi trên đường phố, chờ đến 0 giờ, chào đón tết nguyên đán ngày 1 tháng 1.

Diệp Sát đối với chuyện này chỉ hừ lạnh một tiếng, tất cả mọi người đang đón tiếp năm mới, nhưng mà bọn họ không biết, mình sắp phải nghênh tiếp địa ngục mạt nhật.

"Còn năm phút đồng hồ!"

Diệp Sát nhìn xem thời gian, thời gian trên đồng hồ treo tường đang dần chỉ vào số 12.

Diệp Sát âm thầm đếm ngược thời gian trong lòng.

10, 9, 8, 7, 6. . .

Leng keng, leng keng. . .

Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng chuông mừng năm mới, lông mày Diệp Sát nhíu chặt lại.

Đến rồi!

"Thế giới hướng về mạt lộ, kỷ nguyên mới bắt đầu, nhân loại, muốn tiếp tục sống không? Nếu như vậy, hãy tìm kiếm đoàn tàu tử vong đi, bước lên đoàn tàu, hướng về phía trước, đó là lựa chọn duy nhất để các người có thể sống sót!"

Dường như trong nháy mắt, toàn thế giới, bên tai tất cả mọi người vang lên một âm thanh.

Âm thanh cơ giới kia, lạnh lùng, vô tình, phảng phất chỉ là bình thản tụng niệm tất cả.

"Bệnh tâm thần?"

"Đây là trò đùa quái đản của ai sao?"

"Cố lộng huyền hư!"

Không ít người nghe được tiếng vang kia, đầu tiên là ngốc trệ trong giây lát, sau đó không khỏi kêu la mắng nhiếc, trong giờ phút chào mừng năm mới, trò đùa kiểu này không có gì là tốt.

Chỉ có Diệp Sát biết rõ, hết thảy đều là thật.

Tận thế đã đến rồi!

Một phút đồng hồ cũng không đến, một giây sau khi âm thanh kia xuất hiện, chính là thời điểm tận thế giáng lâm.

Diệp Sát yên lặng mặc đầy đủ trang bị, nắm chặt súng bắn đinh trong tay, lúc hắn làm xong những việc này, ngoài cửa sổ đã vang lên những tiếng kêu thảm thiết.

Diệp Sát ngó đầu ra ngoài cửa sổ nhìn, trên đường phố đã loạn thành một đoàn, một người nam nhân trung niên bị một con zombie cắn ở cổ, hét thảm, máu tươi không ngừng chảy xuống.

Mọi người xung quanh hiển nhiên còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, hai tên nam nhân rất có tinh thần trọng nghĩa, tiến lên dùng sức kéo đẩy con zombie kia ra.

Trên thực tế, một giây trước, con zombie kia vẫn là một nữ nhân nóng bỏng ăn mặc gợi cảm.

"Uy, ngươi không sao chứ ?" Một người trẻ tuổi mặc tây trang đi đến bên người nam nhân trung niên bị cắn, che vết thương nói: "Ngươi bị mất rất nhiều máu, ta giúp ngươi cầm máu trước. . ."

Phốc!

Người tuổi trẻ còn chưa nói xong, tên nam nhân trung niên bị cắn đã đột ngột ngồi dậy, cắn một phát vào cổ hắn, máu tươi lập tức phun ra ngoài không ngừng, trong cổ họng người tuổi trẻ truyền tới tiếng "Ục ục", trừng mắt ngã xuống.

Diệp Sát thấy vậy liền không muốn nhìn tiếp, thuận tay kéo màn cửa sổ, rồi đi về phía ngoài phòng.

Tràng cảnh vừa rồi, chỉ sợ ở mọi ngõ ngách trên thế giới đã phát sinh, rất nhanh nữa thôi, đại đa số mọi người đều sẽ biến thành cái xác không hồn.

Sau đó, nhà máy điện bởi vì không người quản lý mà bạo tạc, thậm chí, nhà máy năng lượng nguyên tử cũng có thể xảy ra vấn đề, dẫn đến phóng xạ rò rỉ, mặt đất mất đi sức sống, biến thành vùng đất chết.

Có thể sống sót trong tận thế chỉ có số ít người, mà người có thể đi lên đoàn tàu tử vong thì lại càng ít hơn.

Có lẽ rất nhiều người còn chưa ý thức được, âm thanh đột ngột xuất hiện kia, là nhắc nhở sinh tồn duy nhất, rất nhiều người còn tưởng rằng đây chẳng qua là một trò đùa quái đản.

Nhưng Diệp Sát hiểu rất rõ, muốn sống sót, từ giờ trở đi nhất định phải hành động theo âm thanh nhắc nhở đó.

Diệp Sát nhanh chóng đi ra cửa, chạy xuống tầng dưới, nhìn lấy đường phố rối loạn, bước nhanh thẳng về phía trước, hắn muốn đi tìm đoàn tàu tử vong.

Bình thường mà nói, khi nghĩ đến đoàn tàu, hiển nhiên chúng ta sẽ nghĩ về trạm xe lửa, chỉ là Diệp Sát lại biết rõ cũng không phải là như thế.

Nói cách khác, Diệp Sát đã biết rõ thời gian tận thế hàng lâm, chỉ cần đi thẳng đến nơi đoàn tàu khởi hành chờ đợi là được, nếu vậy chắc chắn hắn có thể trèo lên đoàn tàu được.

Nhưng thực sự thì đoàn tàu tử vong chỉ ngẫu nhiên xuất hiện ở một chỗ nào đó thôi.

Ví dụ như kiếp trước của Diệp Sát cùng đại đa số người đều giống nhau, ở lúc tận thế hàng lâm bị hù dọa gần chết, may mắn vận khí của hắn không tệ, chạy trốn rất nhanh nên thoát được zombie truy sát, tại một gian phòng ở ga ra tầng ngầm tránh né hai ngày, thẳng đến khi đói không chịu được nữa, đành phải ra ngoài tìm kiếm thức ăn, thời điểm đó hắn từ một tòa siêu thị phát hiện đoàn tàu tử vong rời sân ga.

Nhưng tòa siêu thị kia cũng không phải là hướng duy nhất để đi lên đoàn tàu tử vong.

Lúc đó có không ít người trèo lên đoàn tàu tử vong, không phải tất cả đều từ siêu thị tiến vào, có người từ văn phòng gần đó tiến vào, có người thì từ một chỗ trú ẩn bí mật trong khu dân cư gần đó trèo lên.

Cho nên Diệp Sát đối với việc này không có phương án chuẩn bị trước, chỉ có thể đi vào thử tòa siêu thị kia nhìn xem.

"Cứu mạng. . ." Một tiếng hét thảm vang lên kéo Diệp Sát quay về hiện thực.

Quay đầu lại, Diệp Sát nhìn thấy bên trong ngõ nhỏ có một thiếu phụ xinh đẹp chạy ra, vấp ngã ngay trước mặt hắn, tay phải tràn đầy máu đen bắt lấy mắt cá chân của hắn.

Diệp Sát nhìn vào phần lưng thiếu phụ, thấy ở đó có một vết cào liền giơ súng bắn đinh lên.

Phốc, phốc, phốc. . .

Hắn bóp cò súng, từng cái đinh từ họng súng không ngừng bắn ra xuyên đầu thiếu phụ.

Thiếu phụ trợn to hai mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn Diệp Sát, không ngờ được rằng nam nhân này lại tâm ngoan thủ lạt như thế.

Cổ họng thiếu phụ co rút, không lưu loát nói: "Ta làm quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi."

Diệp Sát: "Là ta cho ngươi cơ hội làm quỷ, nói cách khác, ngươi cùng những quái vật kia đều giống nhau."

Trên người zombie có virus truyền nhiễm, chỉ cần bị virus lây lan, chẳng mấy chốc sẽ biến thành cái xác không hồn.

Đương nhiên là biến thành quỷ vẫn tốt hơn so với một cái xác không hồn, vấn đề là phải xem vị thiếu phụ kia nghĩ như thế nào, dù sao Diệp Sát cũng không cho phép một người sắp biến thành zombie có cơ hội nhích lại gần mình.

Cùng lúc, trong cái ngõ hẽm kia xuất hiện mấy đầu zombie tập tễnh bước đi, hiển nhiên lúc trước bọn gia hỏa này đã truy kích thiếu phụ kia, mà bây giờ mục tiêu của bọn chúng tự nhiên chuyển qua Diệp Sát.

Phốc, phốc, phốc. . .

Diệp Sát nâng súng bắn đinh lên tiến hành xạ kích, trong nháy mắt liền bắn một đầu zombie thành nhím, trên đầu nó lít nha lít nhít từng chiếc đinh, sau đó ngã sấp xuống mặt đất.

Trong chớp mắt tiếp theo, Diệp Sát nhìn một con zombie đang xông lên, hắn dùng một cước đạp ngã đối phương xuống đất, sau đó nhanh chóng rút ra một cây chủy thủ hung hăng đâm vào cổ họng đối phương.

Một chuỗi hành động được tiến hành lưu loát, trong phút chốc đã liên tục đánh ngã hai đầu zombie.

Một đầu zombie còn lại cuối cùng lập tức nhảy vọt lên, Diệp Sát ngồi trên đất hướng thân thể lên trên, hai tay chống đỡ, con zombie há mồm cắn tới, điên cuồng ngậm vào cổ tay hắn, chỉ là hàm răng kia lại không cách nào xuyên qua giáp tay của hắn.

Diệp Sát giơ súng bắn đinh lên, nhét thẳng vào miệng của đầu zombie, chớp mắt một cái từng chiếc đinh bắn ra, xuyên qua đầu zombie, thân thể nó theo vậy liền nghiêng ngã một bên.