Chương 1: Tận thế!

Dưới bóng đêm mù mịt, vang lên âm thanh "Ù ù".

Trên đường ray ngang cầu, một đoàn tàu đen kịt chạy về phía trước, đi qua mặt cầu.

Tại đỉnh đoàn tàu, Diệp Sát đón gió vung đao, xung quanh có năm người đang đứng, tạo thành một thế vây, bao lại hắn.

Diệp Sát quơ quơ đao, vung ra huyết dịch dính đặc, nói: "Xem ra các ngươi đã quyết tâm muốn giết ta".

"Có lẽ. . ." Một người âm hiểm cười hai tiếng, nói: "Đem X dược tề giao ra, chúng ta sẽ nghĩ lại, chỉ đánh gãy tay chân ngươi."

Diệp Sát nhíu mày, trong mạt thế này, tay chân bị phế đi không khác gì so với tử vong.

Diệp Sát hít sâu một hơi: "Nếu không nhờ có ta, mấy người các ngươi đã sớm chết rồi, hiện tại chỉ vì một bình dược tề mà các ngươi phản bội ta?"

Một người khác nói: "Muốn trách thì trách cái đạo kiếp chết tiệt này! Giết ngươi xong, chúng ta có thể sống lâu hơn, vì thế ..."

Vừa nói, bỗng nhiên năm người lập tức đánh về phía Diệp Sát, không cho hắn cơ hội phản ứng.

"Đi chết đi!"

. . .

"Không!"

Diệp Sát ngồi bật dậy, sắc mặt hắn tái nhợt, ngực phập phồng thở dốc từng ngụm, quần áo trên người bị mồ hôi nhuộm ướt gần hết.

Một lát sau, Diệp Sát nhìn bốn phía, xung quanh là vách tường, theo năm tháng qua đi, đã xuất hiện không ít dấu vết nứt đổ.

Trong gian phòng, bài trí rất đơn giản, một cái giường đủ một người ngủ, một bộ bàn máy tính cũ kĩ, chiếc ghế ở cùng bộ bàn kia thuộc đời cũ, bị đóng vô số đinh sắt, rõ ràng từng bị sửa đến mấy lần.

Quan trọng nhất, căn phòng này y như bộ dáng in sâu trong trí nhớ Diệp Sát, đây chính là gian nhà hắn đã ở rất nhiều năm.

"Tất cả đều là mộng?"

Diệp Sát từ trên giường đứng dậy, sau đó kéo màn cửa sổ ra.

Đối diện cửa sổ có một con đường, mặc dù không được tính là ngựa xe như nước, nhưng cũng rộn rộn ràng ràng vô cùng náo nhiệt, khắp nơi đều bình yên vui vẻ như thế.

"Không... Không đúng... Thế giới này..." Diệp Sát không tự chủ được, ngắt đoạn lại nói: "Thế giới hẳn đã bị tàn phá rồi, hết thảy mọi thứ đều bị phá hủy, trừ khi nói đây là mộng?"

Ở trong trí nhớ Diệp Sát, văn minh thế giới đã sớm sụp đổ, nhân loại không ngừng tử vong, biến thành cái xác không hồn, đủ loại quái vật hoành hành bá đạo, thậm chí những giống loài cổ đại khủng bố kia, cũng đột nhiên sống lại.

Diệp Sát cảm giác mọi thứ không phải thật, hắn nhớ rõ kí ức cuối cùng của bản thân. Ở trong hoang mạc, những tên khốn nạn đáng chết kia, từng được hắn gọi là bạn bè, chỉ vì X dược tề, lại đánh lén hắn, truy sát hắn ba ngày ba đêm, cuối cùng chính hắn kiệt lực mà chết.

Diệp Sát vô ý thức nhìn vào bàn máy tính, sau đó tầm mắt rơi xuống lịch để bàn ở đó.

Tê!

Diệp Sát không khỏi hít một ngụm khí lạnh, trên lịch để bàn biểu hiện thời gian là...

Ngày 25, tháng 12, năm 2125!

Đổi thành những người khác sẽ không có bất kỳ ý nghĩ gì, nhưng Diệp Sát biết rõ thời gian này có ý nghĩa như thế nào.

Khoảng cách từ giờ đến ngày 1, tháng 1, năm 2126 còn sáu ngày! Cũng đại biểu cho... Khoảng cách thế giới lâm vào tận thế còn sáu ngày!

"Vậy mà mình trở lại ba năm trước đây? Trở lại trước khi tận thế bắt đầu?" Diệp Sát thầm nói: "Chuyện này sao có thể!"

Trong đầu Diệp Sát bỗng nhiên lóe linh quang, hiện lên hình ảnh nào đó.

Tại một khu đất hoang dã, gió chập chờn qua từng ngọn cỏ khô, zombie da thịt trắng xám lung lay thân thể, tập tễnh bước đi trên đường cái, gần đó có một trạm xăng dầu, phía trên là dãy bán hàng rong có bày một chiếc máy xoay trứng.

Diệp Sát đi đến máy xoay trứng, bỏ tiền xu vào, bên trong nó không có bất cứ thứ gì ngoại trừ một mảnh giấy, viết: Lần sau thử lại!

"Không lẽ đây là nguyên nhân mình trọng sinh?" Diệp Sát nhíu mày, siết chặt nắm đấm nói: "Bất kể có phải là nguyên nhân này hay không, nếu như chính mình sống lại lần nữa, ông trời đã đưa ra cho mình một cơ hội duy nhất, như vậy cho dù thế giới có tiếp tục diệt vong, chính mình vẫn có lòng tin sống sót."

Không ai có thể giết mình lần thứ hai!

Diệp Sát đi đến bên lịch để bàn, cầm bút khoanh một vòng tròn tại vị trí ngày 30 tháng 12. Thời điểm đêm nguyên đán đó, trước khi bước sang năm mới, thế giới sẽ nghênh đón mạt thế.

Chính vì thế, hắn còn thời gian sáu ngày để chuẩn bị.

Nhắc tới tận thế, người ta sẽ nghĩ tới gì? Suy nghĩ đầu tiên hiển nhiên là nước cùng đồ ăn. Chỉ có đầy đủ đồ ăn với nước uống con người mới có thể sinh tồn.

Nhưng mà Diệp Sát hiểu rõ, cho dù dự trữ bao nhiêu đồ ăn thức uống cũng vô dụng, không sớm thì muộn lượng thức ăn tích trữ sẽ hết sạch. Mà hắn còn biết đến sự tồn tại của đoàn tàu tử vong, chỉ cần có được sức mạnh đủ lớn, trên đoàn tàu tử vong sẽ đạt được hết thảy.

Nước, đồ ăn, bao gồm cả quyền lợi sống sót.

Vì vậy hiện giờ thứ Diệp Sát cần nhất chính là vũ khí.

Nói tới vũ khí, dĩ nhiên ai cũng nghĩ đến súng, dù sao bây giờ là thời đại của vũ khí nóng, không hề nghi ngờ súng ống đúng là thuận tiện nhất, nó là vũ khí có khả năng tăng lên chiến lực nhất.

Đáng tiếc, súng ống cũng không phải muốn lấy thì có thể lấy, đặc biệt là dưới tình huống tận thế hàng lâm sau sáu ngày nữa, thời gian vô cùng gấp bách.

Đã như thế, Diệp Sát chỉ có thể đi đường vòng cứu nước rồi. Mở ra máy tính kết nối internet, hắn vào mua cái thứ nhất là súng bắn đinh, vật này cải tiến một chút sẽ có uy lực nhất định.

Tiếp theo là Recurve bow (Cung), thứ này thuộc về thiết bị thể thao, có thể lấy mua được, phiền phức duy nhất là mũi tên, sau khi mua cần phải tự mình vót nhọn, như thế mới có thể bắn chết mục tiêu, chứ không phải chỉ dùng để bắn bia đỡ.

Ngoài ra có áo giáp chống đạn, khiên chống bạo động, găng tay chiến thuật loại hình phòng hộ, các dụng cụ khác cũng không thể ít. Diệp Sát còn dự định đi một chuyến đến cửa hàng mỹ nghệ bán dao kiếm.

Dao kiếm thuộc về vật bị quản lí, không được bán trên mạng, nhưng ở cửa hàng mỹ nghệ vẫn có thể mua được, chỉ là không thể khai phong mà thôi, Diệp Sát hoàn toàn có thể mua về rồi tự hắn khai phong.

Vì những thứ này, Diệp Sát đã bỏ ra thời gian ba ngày. Ba ngày còn lại hắn định để rèn luyện thân thể bản thân, bởi vì hắn phát hiện, mặc dù tri thức sinh tồn ba năm tận thế của hắn vẫn còn nhưng thể trạng thì lại trở về ba năm trước đây (có nghĩa là hiện giờ), các loại dược tề cường hóa thân thể hắn sử dụng đều vô hiệu.

Trên đoàn tàu tử vong, căn cứ thực lực từng nhân loại, sẽ bị đoàn tàu tử vong phán định theo thứ tự thấp lên cao. Bắt đầu là Thanh Đồng, Bạch Ngân, Hoàng Kim, Bạch Kim, Tinh Toản, Tôn Vương, Siêu Phàm. Tất cả có bảy đẳng cấp, mỗi đẳng cấp có năm sao.

Kiếp trước, thực lực Diệp Sát đạt đến Tôn Vương năm sao đỉnh phong, thiếu chút nữa là bước bước vào Siêu Phàm. Đáng tiếc, cuối cùng hắn lại gặp phải bi thảm, bị đồng đội tin tưởng ngày xưa ám toán, thất bại trong gang tấc.

Mặc dù bây giờ Diệp Sát trọng sinh, nhưng mọi thứ trong tay hắn đều biến mất. Kỹ năng biến mất, vũ khí biến mất, thậm chí cả cơ thể từng được cường hóa cũng biến mất, trở về trạng thái ban đầu, đừng nói Tôn Vương, kể cả cấp Thanh Đồng hắn còn không bằng.

Trước mắt hắn chính là một tên mới tốt nghiệp đại học rất bình thường, ba ngày tập luyện chưa chắc tăng lên được gì. Nhưng đối với hắn mà nói, đứng trước tận thế sắp đến, mỗi giây mỗi phút đều không lãng phí.

Về sau, chỉ cần Diệp Sát giống như trước khi trùng sinh, thuận lợi trèo lên trên đoàn tàu tử vong, hắn hoàn toàn có thể thông qua nhiệm vụ hoàn thành, đổi lấy một ít dược tề cường hóa thân thể.

"Đương nhiên!" Diệp Sát nắm chặt nắm đấm, trong phòng hít một cái chống đẩy nói: "Điều kiện tiên quyết là phải trèo lên trên tử vong đoàn tàu!"

Đó chính là hi vọng duy nhất sau khi tận thế hàng lâm!

Mạt lộ!