Chương 6: Tê liệt

Vườn quýt ở Phúc Ninh đường được bao trùm bởi ánh nắng chiều, lá xanh nhiễm một mạt hồng nhàn nhạt.

Dưới mái hiên treo đèn lồng đỏ chót đã thắp lên, trong viện náo nhiệt.

Lạc Sênh đến khiến thủ vệ sững sờ một chút, mới hô: "Biểu tiểu thư đến."

Lạc Sênh rảo bước tiến vào cổng, có thể cảm thấy rõ ràng trong phòng yên tĩnh lại.

Gia yến được bày ở phòng khách, lúc này ngoài nhóm biểu ca biểu đệ bị Lạc Sênh dọa chạy, người khác đã tới đủ.

Giữa không khí có chút ngột ngạt bên trong, Lạc Sênh hướng Thịnh lão thái thái ở thượng tọa thi lễ một cái: "Sênh nhi đến muộn."

Thịnh lão thái thái trong mắt lóe lên kinh nghi, khóe miệng lại mang theo cười nói: "Sênh nhi nhanh ngồi đi."

Đại thái thái cùng nhị thái thái liếc nhau, trong lòng đều cảm giác nặng nề.

Biểu tiểu thư trước kia đều không tham gia gia yến, sao đột nhiên hôm nay lại tới? Chẳng lẽ thật sự có ý với các con hai người sao?

Lặng lẽ lướt qua mấy chỗ ngồi trống, đại thái thái cùng nhị thái thái âm thầm may mắn: Còn may các con chẳng biết tại sao lại không xuất hiện, tránh qua một kiếp!

Thịnh lão thái thái đột nhiên hỏi: "Đại lang bọn chúng làm sao còn chưa tới?"

Đại thái thái run khóe miệng, ra vẻ bất mãn nói: "Ai biết mấy người bọn chúng đi chơi chỗ nào. Người đừng nóng giận, chờ đại lang bọn hắn trở về con dâu sẽ giáo huấn chúng."

" Càng ngày càng không nói được rồi." Thịnh lão thái thái nâng đũa.

Thấy Thịnh lão thái thái động đũa, những người khác cũng bắt đầu.

Bởi vì là gia yến, cũng không quá chú trọng phép tắc, bầu không khí coi như cũng thân thiện.

Lạc Sênh thân phận đặc thù, mấy người trưởng bối cùng Thịnh lão thái tỏ lòng chiếu cố bèn hỏi han mấy câu, thấy nàng vẫn ưu nhã dùng bữa, vô hình cảm thấy quan tâm như vậy có chút không chịu nổi, thế là không lên tiếng nữa.

Lạc Sênh ăn không lâu liền buông đũa, bưng lấy chén trà nha hoàn dâng lên lặng lẽ dò xét đám người.

Thịnh lão thái thái dù đã có tuổi, khẩu vị lại không tệ, lúc này đang gắp một miếng cật lên ăn.

Thịnh đại cữu đang độ tráng niên, ăn mặc kiểu văn sĩ, chỉ ăn chút đỉnh, chủ yếu là uống rượu, khuôn mặt đã ửng đỏ.

Ngồi cạnh đại thái thái chính là đại tiểu thư Thịnh Giai Ngọc, Lạc Sênh vừa tiến vào đã nhận ngay ánh mắt đằng đằng sát khí của vị biểu muội này.

Ngồi bên cạnh Thịnh Giai Ngọc là một thiếu nữ mày liễu mắt hạnh, chính là nhị tiểu thư Thịnh Giai Lan.

Lạc Sênh cố ý nhìn Thịnh Giai Lan thêm chút.

Thịnh Giai Lan mắt không chuyển, vẫn tiếp tục dùng cơm, nhã nhặn nhã nhặn.

"Biểu tiểu thư cảm thấy không hợp khẩu vị hay sao?"

Lạc Sênh chuyển mắt, đón nhận khuôn mặt tươi cười của đại thái thái.

"Biểu tiểu thư thích ăn cái gì cứ nói, đại cữu mẫu sẽ sai phòng bếp làm." Đại thái thái trên mặt cười nói, kì thực trong lòng phiền chết được.

Chẳng những phiền, còn thấy sợ.

Vị biểu tiểu thư không phải lại định nháo cái gì chứ?

Đại thái thái vừa mới nghĩ vậy, liền thấy Lạc Sênh đem chén trà đặt xuống bàn.

Chén trà Sứ thanh hoa đụng nhẹ vào bàn gỗ tử đàn, phát ra một âm thanh nhỏ.

Mặc dù tiếng động rất nhỏ nhưng cũng thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Rốt cuộc đã đến, mới nói Lạc Sênh nào phải kiểu người có thể yên lặng ăn hết bữa cơm chứ.

Lạc Thần nhíu lông mày, nắm chặt đũa.

Dưới ánh mắt của mọi người, Lạc Sênh trên mặt lại không có cảm xúc gì, chỉ thản nhiên nói: "Con có chuyện muốn cùng ngoại tổ mẫu giải thích một chút."

"Sênh nhi muốn nói chuyện gì?" Thịnh lão thái thái xốc lại mười phần tinh thần hỏi.

"Ta không muốn treo cổ tự sát."

Một tiếng vang nhỏ truyền đến, là đũa bạc trong tay nhị tiểu thư Thịnh Giai Lan rơi xuống.

Động tĩnh này so với lời Lạc Sênh vừa mới nói còn lớn hơn nhưng rất nhanh đã bị tiếng cười của đại tiểu thư Thịnh Giai Ngọc át đi.

"Ha ha, ai cũng biết biểu tỷ không phải thật sự muốn treo cổ tự sát mà."

Đây là lần đầu tiên sau khi tỉnh lại Lạc Sênh nghe được Thịnh Giai Ngọc gọi biểu tỷ, nhưng lại tràn đầy châm chọc.

"Giai Ngọc, không cho phép nói lung tung!" Đại thái thái quát nữ nhi một tiếng, đáy mắt lại cực kỳ bình thản.

Bà đương nhiên sẽ không thực sự tức giận nữ nhi của mình, lời nữ nhi tuy khó nghe, nhưng cũng là do vị biểu tiểu thư này thực sự quá đáng.

Khuấy trời chọc đất, đem toàn bộ Thịnh gia quậy đến không được yên ổn.

Lạc Sênh có người cha mà Thịnh gia không chọc nổi, bậc trưởng bối như bà lại không tiện nói gì, nhưng mấy tiểu bối cùng lứa tranh chấp vài câu cũng không tới mức khiến Thịnh gia gặp phiền phức.

Nhưng nếu là con gái bà —— đại thái thái nghĩ như vậy liền dọa đến không thở nổi.

Bà mới không nuôi ra kiểu nữ nhi này!

Mẹ chồng bà trước kia còn hay nhắc đến tiểu cô cô ôn nhu hiểu lễ, giờ thấy ngoại tôn nữ như vậy chẳng phải thật khó coi sao?

Nàng nghĩ vậy rồi nhìn tới Lạc Sênh, không khỏi khẽ giật mình.

Thiếu nữ lưng thẳng tắp, mặt mày trấn định, cùng vị biểu tiểu thư ngày xưa khiến người ta cảm giác một trời một vực.

Lạc Sênh ngay cả một ánh mắt đều không nhìn tớiThịnh Giai Ngọc, nghiêm mặt giải thích nói: "Ý của ta là ta không có treo cổ tự tử."

Nàng dư quang vẫn liếc Thịnh Giai Lan, liền thấy đối phương sắc mặt tái nhợt, khóe môi căng cứng, không còn bộ dáng nhã nhặn vừa rồi.

Thịnh lão thái thái thần sắc nghiêm túc, nhìn chằm chằm Lạc Sênh trầm giọng hỏi: "Sênh nhi, con nói lời này là có ý gì?"

Nghe ý tứ của ngoại tôn nữ, hẳn là có người hại nàng?

Lạc Thần sắc mặt cũng thay đổi.

Lạc Sênh muốn tự tử là một chuyện, có người hại nàng lại là một chuyện khác.

"Biểu tiểu thư, không phải lời nào cũng nói được đâu." Đại thái thái đè ép trái tim đang đập điên cuồng, mở miệng khuyên nhủ.

Lạc Sênh khóe môi cong cong.

Hai con ngươi nàng sáng trong, làn da tuyết trắng, trên mặt lại không mỉm cười, lạnh tanh như một khối ngọc

Loại khí lạnh này khiến cho mọi người không khỏi coi trọng lời nói tiếp theo của nàng hơn.

Lạc Sênh mở miệng: "Ta không muốn treo cổ tự tử, nhưng lại làm ra chuyện đó, ngẫm nghĩ có lẽ nào là do bị mộng du, mơ mơ hồ hồ làm chuyện hoang đường."

"Mộng du?" Đám người sững sờ.

Lạc Sênh khẽ gật đầu: "Ta cũng không muốn nhắc tới cái bệnh xấu hổ này, nhưng ba ngày trước lại làm ra chuyện để trưởng bối phải lo lắng, hôm nay vẫn là nên nói cho rõ ràng."

Bầu không khí ngưng trệ theo lời giải thích của Lạc Sênh lập tức thay đổi.

Thịnh lão thái thái nhẹ nhàng thở ra, lo lắng hỏi: "Chứng bệnh nghiêm trọng không, phụ thân ngươi có mời đại phu cho ngươi chưa?"

"Đã mời rồi ạ. Khi còn bé thường phát tác, lớn lên không còn bị nữa, có lẽ là do đổi nơi ở có chút không quen mới tái phát."

"Ngày mai ta thỉnh đại phu tới khám cho con một chút."

Lạc Sênh lắc đầu cự tuyệt: "Không nên phiền toái, Hồng Đậu trước kia thay con nấu thuốc, còn nhớ rõ phương thuốc."

Thịnh lão thái thái còn muốn khuyên bảo, Lạc Sênh nói thẳng: "Con không muốn để cho thêm nhiều người biết về bệnh này của con."

Thịnh lão thái thái lúc này mới thôi.

Lạc Sênh khóe mắt liếc qua, thấy nhị tiểu thư Thịnh Giai Lan trên mặt đã khôi phục huyết sắc.

Nàng hơi mím môi, nhàn nhạt nhấp một ngụm trà.

Gia yến kết thúc, vầng trăng khuyết đã treo lơ lửng trên bầu trời, ánh trăng bang bạc tản mác.

Lạc Sênh để Hồng Đậu xách đèn lồng, ung dung bước trên con đường rải đá xanh .

Lạc Thần bước nhanh đuổi theo, ngăn nàng lại.

Dưới ánh trăng, thiếu niên ánh mắt thâm trầm, mang theo tia nghiền ngẫm: "Ngươi thật sự bị chứng mộng du sao?"

Lạc Sênh gật đầu.

"Vì sao trong mộng lại muốn treo cổ?"

Lạc Sênh cảm thấy thiếu niên nhìn ra được điểm này quả có chút sắc bén, suy nghĩ rồi nói: "Đại khái là do lúc tỉnh táo thì không dám thử chăng?"

"Không lý nào lại vậy!" Thiếu niên bị câu trả lời này làm cho tức giận trợn mắt, phẩy tay áo bỏ đi.

Lạc Sênh đứng ở ven đường nhìn theo thân hình đơn bạc của thiếu niên đi xa, nội tâm không chút gợn sóng.

Nàng chẳng mấy chốc sẽ đi khỏi nơi này, cũng không thừa tinh lực cùng người tạo mối quan hệ.

Ven đường là hoa cỏ xanh um, lờ mờ in xuống từng mảng bóng đen trên quần áo thiếu nữ.

Đột nhiên có thanh âm nam tử mơ hồ truyền đến.