Chương 7: Hạnh hoa sum suê

Lạc Sênh bị cây cỏ che hơn phân nửa thân hình, đứng ở chỗ tối nghe tiếng quay lại.

Là bốn người Thịnh đại lang.

Lạc Sênh còn ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt.

Lúc trước ngẫu nhiên gặp bốn người này, dọa cả đám không dám ở nhà ăn cơm, xem ra là trốn ra ngoài đợi sóng gió qua đi.

Thịnh tam lang bước chân lảo đảo, đang được huynh đệ dìu lấy hướng chỗ Lạc Sênh đang đứng đi tới.

Thịnh nhị lang chỉ tiếc rèn sắt không thành thép giọng nói vang lên: "Tam đệ, ngươi hà cớ gì phải vì một nữ tử không thích mình chết đi mà đau khổ như vậy?"

Thịnh tam lang khẽ ngẩng đầu, dưới ánh trăng lộ ra đôi mắt phiếm hồng.

"Ai đau khổ chứ, nhị ca chớ có nói bậy."

"Nói bậy?" Thịnh nhị lang dùng quạt xếp gõ gõ lên vai Thịnh tam lang, tức giận nói, "Là ai uống say bí tỷ tới mức này hả? Còn không phải mượn rượu giải sầu thì là cái gì?"

Thịnh đại lang ở một bên khuyên nhủ: "Nhị đệ, tam đệ trong lòng đang khó chịu, ngươi bớt nói một câu đi."

Thịnh nhị lang cười lạnh: "Ta chính là không nhìn được. Tiền tiểu thư kia bởi vì không gả được cho Tô Diệu mà treo cổ tự sát, tam đệ sao phải náo loạn thế này?"

Treo cổ tự sát?

Ánh mắt Lạc Sênh lóe lên .

Mắt nàng như một dòng nước hồ, nhánh hoa bóng cây phản chiếu trong đó, minh minh ám ám tạo nên gợn sóng.

Thịnh tam lang mặt đỏ bừng lên, không biết là uống quá nhiều hay là do xấu hổ, trung khí mười phần quát: "Ai náo loạn, hôm nay có hứng, ta uống nhiều một chút không được sao?"

Thịnh tứ lang kéo mạnh ống tay áo Thịnh tam lang: "Tam ca, đừng nói nữa —— "

Thịnh tam lang gõ nhẹ chiếc quạt hương bồ lên đầu tứ đệ : "Tránh qua một bên, tiểu tử ngươi biết gì mà nói?"

Huynh trưởng giáo huấn thì cũng thôi đi, làm đệ đệ mà cũng muốn dạy dỗ hắn sao?

Thịnh tứ lang khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, gấp đến độ cà lăm: "Không phải a, biểu, biểu tỷ đang ở kia!"

Ba người khác lúc này mới đồng loạt dừng lại, nhìn thấy Lạc Sênh quả nhiên đang đứng phía trước, sắc mặt lập tức biến đổi.

Lạc Sênh thần sắc tự nhiên hướng bốn người gật đầu coi như chào hỏi, mang theo Hồng Đậu không chớp mắt hướng quay đi.

Ban đêm gió lớn, hoa rơi bị gió xoáy bay đi, giống như tâm tình ảo não của bốn người giờ phút này.

Thịnh tam lang lau mặt một cái, ngơ ngác hỏi: "Những gì chúng ta nói đã bị Lạc biểu muội nghe được rồi?"

Thịnh nhị lang cười ha ha: "Người khác nói thì không rõ bị nghe không nhưng tam đệ vừa mới lớn tiếng như vậy, khẳng định bị nghe được."

Thịnh tam lang: ". . ."

Lạc Sênh trở lại phòng, rửa mặt thay quần áo, mặc một bộ quần áo trắng như tuyết tựa ở trên giường.

Hồng Đậu bê chiếc ghế nhỏ, tới sát bên chủ tử ngồi xuống, không hiểu hỏi: "Tiểu thư, sao người lại nói bị bệnh mộng du vậy?"

Lạc Sênh nhìn bóng cây chuối in trên rèm cửa sổ màu xanh, bình tĩnh nói: "Làm cho đối phương cảm thấy an toàn, mới dễ dàng dụ rắn ra khỏi hang."

Tiểu nha hoàn lắc đầu: "Nô tỳ không hiểu."

Lạc Sênh nhìn vẻ mặt hoang mang của tiểu nha hoàn, hiếm thấy lại cười nói: "Ngươi không cần hiểu rõ, cứ làm những gì ra dặn là được rồi."

Nàng thích tiểu nha hoàn không sắc sảo lắm này.

Nàng hoàn toàn không có ký ức của Lạc tiểu thư, may mắn cũng mới đến Thịnh phủ không lâu, không cần phải lo lắng lộ sơ hở trước mặt những người này.

Nếu thiếp thân nha hoàn của Lạc tiểu thư lại thông minh quá chẳng phải sẽ khiến nàng gặp nhiều khó khăn sao.

Giết người diệt khẩu chung quy có chút không đành lòng.

"Đi gọi hai tiểu nha hoàn kia tới đây."

Hồng Đậu đáp một tiếng, ra ngoài một lát liền đưa hai tiểu nha hoàn vào.

Hai tiểu nha hoàn đều mới mười ba mười bốn tuổi, ngày bình thường chỉ phụ trách một chút việc vặt, bình thường không được vào bên trong phòng.

"Biểu tiểu thư." Hai tiểu nha hoàn bị Lạc Sênh dọa, nơm nớp lo sợ hành lễ.

Lạc Sênh khẽ vuốt cằm, nói với Hồng Đậu: "Lấy bốn lượng bạc đến, một người hai lượng."

Hồng Đậu đã quen việc tiểu thư nhà mình vung tiền như nước, nhanh nhẹn mang tiền tới ném vào lòng hai tiểu nha hoàn, khiến hai tiểu nha hoàn sợ đến quỳ phịch xuống đất, cùng kêu lên: "Biểu, biểu tiểu thư có gì sai bảo?"

Sẽ không phải là biểu tiểu thư thiếu người hầu, sai các nàng đi ra phố cướp công tử nhà nào chứ?

Bạc thì ai chả thích, nhưng bảo làm vậy các nàng cũng không làm được a.

Lạc Sênh sắc mặt nhàn nhạt phân phó nói: "Ngày mai các ngươi đi ra phố —— "

Ngay lập tức một tiểu nha hoàn thân thể nhoáng một cái, dập đầu liên tục: "Biểu tiểu thư, việc cướp người này nô tỳ thực sự không làm được a!"

Lạc Sênh dừng một chút.

Hồng Đậu đã là giơ chân mắng: "Phi, tiểu nô tỳ ngươi sao dám mơ mộng hão huyền, cướp người làm gì tới phiên ngươi?"

Có Hồng Đậu nàng, tiểu thư sao lại phải đemviệc như thế giao cho người khác?

Đây thực sự là vũ nhục đại nha hoàn như nàng!

Hai tiểu nha hoàn nghe được ánh mắt đăm đăm.

Là các nàng kém hiểu biết hay sao, từ lúc nào mà ra đường cướp đoạt lang quân trắng trợn lại là chuyện tốt chứ?

Lạc Sênh giọng nói bình tĩnh, không vì phản ứng của ba tiểu nha hoàn mà bị ảnh hưởng, tiếp tục bàn giao nói: "Ngày mai các ngươi đi trên đường hỏi thăm một chút, nghe ngóng xem việc Tiền tiểu thư treo cổ tự sát có thật không, càng kỹ càng tốt. Nếu như cảm thấy mình đi nghe ngóng không tiện, nhờ người thân hay bằng hữu làm thay đều được. Hai lượng bạc này là phí chạy việc, ngày mai ai tìm hiểu được nhiều tin tức hơn sẽ được thưởng thêm hai lượng bạc."

Hai nha hoàn nghe thấy chỉ là tìm hiểu tin tức mới dám nhẹ nhàng thở ra, liến thoắng nói: "Biểu tiểu thư yên tâm, sáng sớm ngày mai nô tỳ liền đi nghe ngóng."

Hai người nói xong liếc nhau, nhìn đối phương ánh mắt mang theo một tia cảnh giác.

Biểu tiểu thư mới nói, ngày mai ai tìm hiểu tin tức nhiều hơn sẽ được thêm hai lượng tiền thưởng, nhất định không thể bị đối phương lấy mất.

Hai tiểu nha hoàn kích động đi ra khỏi phòng, Hồng Đậu mới vội vàng hỏi: "Tiểu thư, người để các nàng hỏi thăm chuyện kia làm gì?"

"Hiếu kì." Lạc Sênh nghiêng người nằm xuống, kéo chăn đắp kín người.

Đệm chăn tản ra múi huân hương vừa quen thuộc vừa xa lạ, đảo mắt lại là một ngày mới.

Lạc Sênh đã sớm tỉnh dậy.

Lá chuối bên ngoài rèm cửa sổ màu xanh khẽ lay động, tiếng chim trả hót líu lo bay vào phòng.

Hồng Đậu đang ngủ dưới đất bằng ngay bên giường, lúc này vẫn đang ngon giấc.

Lạc Sênh ho nhẹ một tiếng, gọi: "Hồng Đậu."

Rõ ràng thanh âm không lớn, Hồng Đậu lại trở mình một cái đứng lên, dụi dụi đôi mắt mơ màng hỏi: "Tiểu thư, người sao dậy sớm như vậy?"

Lạc Sênh hơi câu khóe môi: "Không còn sớm, nên đi thỉnh an ngoại tổ mẫu."

Hồng Đậu lập tức hết buồn ngủ, khó tin nói: "Người trước kia chưa từng đi thỉnh an."

Lúc còn ở kinh thành, tiểu thư đều ngủ đến tận lúc mặt trời lên cao, ăn uống no nê liền dẫn nàng cùng mấy nha hoàn cùng mấy gã sai vặt ra đường đi dạo.

Thỉnh an là cái gì?

Lạc Sênh liếc mắt nhìn Hồng Đậu một cái, giọng nói lạnh nhạt: "Trước kia ta chưa từng đi dạo Quỷ Môn quan, hiện tại không giống như vậy."

Hồng Đậu trong lòng khẽ run nhưng lại không rõ tại sao, bận bịu hầu hạ Lạc Sênh rửa mặt.

Chủ tớ hai người bước ra sân nhỏ, chậm rãi đi về phía Phúc Ninh đường.

Thịnh phủ là điển hình của lối bài trí ở Giang Nam, lịch sự tao nhã, khắp nơi có thể thấy được sắc màu rực rỡ.

Hồng Đậu hít một hơi không khí sáng sớm, cười tủm tỉm nói: "Không nghĩ tới Thịnh phủ tuy nhỏ, vườn hoa buổi sáng nhìn cũng không tệ lắm."

Lạc Sênh chậm rãi tiến lên, cũng không bình luận.

Hồng Đậu đột nhiên dừng lại: "Tiểu thư, người chờ một chút."

Lạc Sênh ngừng chân, thấy tiểu nha hoàn nâng váy chạy đến một gốc cây hạnh phía trước, bẻ một chùm Hạnh Hoa chạy về.

"Tiểu thư, Hạnh Hoa này mới nở, nô tỳ hái mấy đóa cho người cắm trên tóc có được không? “

Ánh mắt Lạc Sênh từ khuôn mặt đỏ bừng của tiểu nha hoàn rơi xuống cành đầy hoa trên tay nàng, khẽ gật đầu: "Được."

Hồng Đậu ngắt Hạnh Hoa cài vòng quanh búi tóc của Lạc, đột nhiên thấp giọng nói: "Tiểu thư, hai vị biểu tiểu thư đến đây."