Chương 5: Nghi phạm

"Đầu tiên là tiểu công tử, tới khuyên ngài một phen —— "

Lạc Sênh đuôi lông mày khẽ nhếch: "Không phải là mắng một trận sao?"

Hồng Đậu ngập ngừng.

Lạc Sênh mặt không chút thay đổi nói: "Về sau nói chuyện với ta không cần giấu giếm. Nàng cần chính là tin tức chuẩn xác, mà không phải lời dối gạt.

Hồng Đậu dạ một tiếng, mồm miệng lanh lợi nói tiếp: "Tiểu công tử chạy tới mắng ngài một trận liền đi, sau đó hai biểu tiểu thư liền đến. Lời của Đại biểu tiểu thư nói cùng tiểu công tử không khác biệt lắm, nhị biểu tiểu thư cũng khuyên can người nguôi giận. . ."

Lạc Sênh gõ nhẹ đầu ngón tay trắng muốt lên mặt bàn: "Nói như vậy, nhị biểu tiểu thư đối với ta không tệ?"

"Đúng nha, người đối với tiểu thư tốt nhất trong số các huynh muội chính là nhị biểu tiểu thư, không giống đại biểu tiểu thư khắp nơi cùng ngài đối chọi gay gắt. . ."

Lạc Sênh lẳng lặng nghe, lâm vào suy tư.

Đến giết người, khẳng định là có động cơ.

Ba ngày này mấy người Thịnh phủ đều lần lượt tới thăm nàng, nàng không nói gì nhưng vẫn quan sát, nghe hết thảy nên đối với mọi người đều có chút ấn tượng.

Ngoại tổ mẫu đối với nàng là bất đắc dĩ cùng thất vọng, đại cữu mẫu cùng nhị cữu mẫu trong lòng ghét bỏ nhưng lại không thể không giả vờ quan tâm, đại cữu có chút nghĩ mà sợ, nhị cữu thì không ở phủ.

Lạc Sênh nghĩ, những trưởng bối của Thịnh phủ này đại khái là không muốn quan tâm nàng có xảy ra chuyện gì không.

Phụ thân Lạc tiểu thư quyền cao chức trọng, đem nữ nhi thích gây họa đưa đến nhà ngoại tránh sóng gió, nhỡ xảy ra chuyện Thịnh gia thật không thể giao phó nổi.

Mà người ngoài giữa ban ngày ban mặt muốn thần không biết quỷ không hay lẻn vào khuê phòng Lạc tiểu thư động thủ, cũng không dễ dàng.

Như vậy, người ở Thịnh phủ dính hiềm nghi nhiều nhất.

Chán ghét nàng nhưng lại bảo vệ bào đệ của nàng là Lạc Thần, đối với nàng thì chửi ầm lên, ngay cả tiếng "Biểu tỷ" mà đại tiểu thư Thịnh Giai Ngọc cũng khinh thường gọi nàng, biểu hiện hữu hảo của nhị tiểu thư Thịnh Giai Lan, bốn vị biểu huynh đệ không thường lui tới——

Vậy là người nào muốn hại Lạc tiểu thư chứ?

Lạc Sênh lần nữa nhìn về phía xà nhà rủ xuống dải lụa trắng.

Không thể không nói, thủ pháp giết người này có chút cẩu thả.

Động cơ có lẽ đã sớm tồn tại, mà thời cơ thúc đẩy đối phương vội vàng ra tay rất có thể là ba ngày trước.

Ngày ấy, Lạc tiểu thư hướng ngoại tổ mẫu nói ra tình cảm đối với Tô nhị công tử, sau đó là gặp họa sát thân. . .

Hai điểm này tám chín phần mười có liên quan!

Lạc Sênh đối với nghi phạm, mơ hồ đã có phỏng đoán, chỉ còn một nỗi nghi hoặc: Lạc tiểu thư đang ngủ thì bị thủ phạm treo lên xà nhà, trong lúc đó lại không hề tỉnh lại giãy dụa?

Ánh mắt nàng chậm rãi đảo qua bài trí trong phòng, ở đây thiếu một chén trà cổ Thanh Hoa ngũ thải mai văn trên bàn.

Cái chén trà kia vừa mới bị nàng làm rơi vỡ, mảnh sứ vỡ đầy đất còn chưa thu nhặt đi.

" Lúc mấy người đó đến có uống trà không?"

Hồng Đậu không rõ chủ đề sao lại chuyển qua đây, lại nhớ Lạc Sênh đã lệnh có gì cứ nói, nghĩ ngợi một chút nói: "Tiểu công tử mắng xong liền chạy, ngược lại, đại biểu tiểu thư lại cùng với người cãi nhau ầm ĩ nên lúc nhị biểu tiểu thư tới có rót một chén trà khuyên người bớt giận."

"Ta có uống không?"

"Uống nha ——" Hồng Đậu hậu cuối cùng cũng kịp phản ứng, "Tiểu thư, người cho rằng trà có vấn đề?"

Lạc Sênh không lên tiếng.

Cứ cho trà có vấn đề, đến bây giờ cũng không kiểm tra được.

Hồng Đậu vẫn còn khiếp sợ: "Trà có vấn đề, chẳng phải là nói nhị biểu tiểu thư có vấn đề. . . Nàng ta sao có gan dám hại tiểu thư như vậy!"

Tiểu nha hoàn nhảy dựng lên, đằng đằng sát khí lao ra ngoài: "Nô tỳ đi tìm nàng tính sổ!"

"Dừng lại." Thanh âm nhàn nhạt từ phía sau truyền đến.

Hồng Đậu quay người, nghi hoặc không hiểu: "Tiểu thư?"

Tiểu thư nhà nàng có khi nào chịu nuốt giận vào bụng đâu, thường thường kẻ nào dám làm tiểu thư mất hứng sẽ bị dạy dỗ ngay lập tức nha.

"Không cho phép đánh rắn động cỏ, lại nói đây cũng chỉ là suy đoán."

Âm mưu này dưới mắt nàng đầy rẫy sơ hở, suy đoán như vậy cũng đủ để khiến nàng có bước hành động kế tiếp.

Nàng không thể bị nhốt ở Thịnh gia hay Kim Sa này, nàng muốn đi Trấn Nam vương phủ xem một chút.

Xem xem trong đêm ấy, cả phủ bị tiếng chém giết vây quanh rút cuộc là như thế nào.

Lạc Sênh nóng lòng nhưng cũng biết không thể nóng vội, trước tiên phải đem cục diện rối rắm Lạc tiểu thư để lại giải quyết cho thỏa đáng .

Còn nữa —— Lạc Sênh khẽ vuốt cổ tay.

Thiếu nữ cổ tay trắng như sương, chính là đang ở cái tuổi đẹp nhất.

Nàng chết không cam lòng, mượn thân xác Lạc tiểu thư trọng sinh cũng là nhận một phần ân tình của nàng ấy.

Có ân nên trả, có thù nên báo, đây là nguyên tắc của nàng.

Thấy Lạc Sênh không nói, Hồng Đậu gấp gáp: "Tiểu thư, chẳng lẽ cứ để như vậy?"

Lạc Sênh thu hồi tâm tư, cười nhạt: "Đương nhiên sẽ không để như thế được rồi, không thể đánh rắn động cỏ, nhưng có thể dụ rắn ra khỏi hang."

"Dụ rắn ra khỏi hang?" Hồng Đậu nháy mắt mấy cái, ánh mắt trong sáng hỏi: "Làm sao dụ rắn ra khỏi hang đây?"

Lúc này ngoài cửa truyền đến thanh âm: "Biểu tiểu thư, Sương Diệp tỷ tỷ bên đại thái thái tới."

Lạc Sênh nhìn Hồng Đậu khẽ vuốt cằm, Hồng Đậu lập tức hô: "Cho vào đi."

Lạc Sênh vỗ trán.

Nàng là ra hiệu Hồng Đậu dọn dẹp phòng một chút, tỉ như chí ít cũng đem dải lụa trắng treo trên xà nhà lấy xuống. . .

Một nha hoàn mặc đồ xanh lá cây tiến vào, nhìn thấy trước mắt một dải lụa trắng âm trầm liền rít lên một tiếng, suýt nữa ngất trên mặt đất.

Hồng Đậu chống nạnh liền mắng: "Gào cái gì, hù dọa tiểu thư chúng ta thì làm sao?"

Sương Diệp nhìn Lạc Sênh đang ngồi ngay ngắn bên cạnh bàn, nhìn lại một chút dải lụa trắng đang treo lơ lửng, bờ môi phát run.

Đến cùng ai dọa ai vậy, biểu tiểu thư thật là đáng sợ.

"Có chuyện gì?" Lạc Sênh hỏi.

Sương Diệp trong lòng bình tĩnh lại, rủ mắt xuống nói: "Tối nay các chủ tử trong phủ cùng dùng cơm, đại thái thái mệnh nô tỳ đến báo cho biểu tiểu thư một tiếng."

"Đã biết."

Sương Diệp hướng Lạc Sênh hành lễ, sau khi trở về liền miêu tả sinh động tình cảnh nhìn thấy ở phòng Lạc Sênh: "Một dải lụa trắng treo ngay trước mắt nô tỳ, khiến tim gan nô tỳ sợ muốn nhảy ra ngoài."

Đại thái thái sắc mặt có chút khó coi: "Lại muốn gây chuyện gì nữa đây?"

Cũng may đêm nay gia yến vị biểu tiểu thư này sẽ không tới, cũng không sợ nàng ta gây chuyện gì với mình.

Cứ năm ngày các chủ tử ở Thịnh phủ sẽ tập hợp một chỗ dùng gia yến, Lạc Sênh là khách, gia yến kiểu này cũng chỉ là mời nàng ta cho có, nhưng đại thái thái phụ trách nên mỗi lần vẫn phái người đi mời.

Nỗi lo lắng của Đại thái thái khẽ buông lỏng, phân phó Sương Diệp: "Đi tới chỗ hai vị công tử nói, về sau cách biểu tiểu thư xa chút."

Ngàn phòng vạn phòng, không nghĩ tới lão thái thái có ý định đem biểu tiểu thư gả cho các con bà, sớm biết như thế hôm nay đi Tô gia đã bàn chuyện cho xong rồi.

Rất nhanh trời chiều ngả về tây, Lạc Sênh mang theo Hồng Đậu đi tới Phúc Ninh đường.

Kim Sa huyện ở phương nam, bây giờ tuy mới đầu xuân nhưng Thịnh phủ khắp nơi đầy cỏ cây xanh mát tươi tốt, hoa xuân nở rộ.

Lạc Sênh xuyên qua hàng liễu rủ bước đi, trước mắt đối diện với bốn nam tử.

Nàng đứng lại, ánh mắt đảo qua gương mặt cả bốn người.

Dáng người thẳng tắp như một gốc cây tùng chính là đại biểu ca, một cặp mắt đào hoa cầm quạt xếp chính là nhị biểu ca, mày rậm mắt to chính là tam biểu ca, còn mang chút ngây thơ chính là tứ biểu đệ.

Bốn người này khi nàng vừa tỉnh lại đã cùng nhau tới thăm nàng một lần, mặc dù tới lui vội vàng giống như là cho có, nhưng nàng lại nhớ kỹ.

Sau khi tỉnh lại gặp tình huống long trời lở đất như vậy, nàng không thể không dụng tâm quan sát, nghe ngóng hết thảy.

Lạc Sênh khẽ khom người, hướng bốn người đang đi tới thi lễ.

Bốn người ngay khi nhìn thấy Lạc Sênh liền ngây người tại chỗ, thẳng tới khi nàng hành lễ mới như ở trong mộng tỉnh lại.

Ba vị biểu huynh vội vàng hồi thần hướng Lạc Sênh đáp lễ, trăm miệng một lời: "Ta có việc gấp phải đi, không cùng đường với biểu muội rồi."

Vừa nói xong, ba người co cẳng liền chạy, Thịnh tam biểu huynh vẫn không quên túm lấy ấu đệ còn chưa kịp phản ứng

Hồng Đậu há to mồm: "Mấy vị biểu công tử bị sao vậy?"

Lạc Sênh lơ đễnh: "Không cần để ý, đi thôi."

Thấy nàng liền chạy trối chết thì đại khái không có dũng khí giết người, huống chi Lạc tiểu thư không có biểu hiện gì là có hứng thú với biểu huynh đệ, đối phương không đáng.

Một hơi chạy đến ngoài cửa lớn bốn người thở hồng hộc, vẫn chưa hết sợ hãi.

"Ba vị ca ca, không cần thiết sợ đến như vậy a?" Thịnh tứ lang một mặt không hiểu.

Thịnh nhị lang Cặp mắt đào hoa khẽ chuyển, dùng quạt xếp mạ vàng gõ đầu Thịnh tứ lang: "Tiểu tử ngốc biết cái gì, bị Lạc biểu muội quấn lấy liền thảm đó!"