Chương 13: Nguyên do

Trên đời này rất nhiều sự trùng hợp kỳ thật đều là tất yếu, Lạc Thần dĩ nhiên không phải vô duyên vô cớ đi đến bên hồ, mà là do gặp Hồng Đậu.

Lúc đó Hồng Đậu bước chân vội vàng, vẻ mặt hung hãn, dọa Lạc Thần tưởng rằng tiểu nha hoàn này lại thay chủ tử nhà mình ra đường cưỡng đoạt nam nhân, nên mới ngăn Hồng Đậu lại hỏi.

Nghe Hồng Đậu nói là trở về phòng lấy hạt dưa, tiểu thư còn đang ở bên hồ, Lạc Thần nghĩ như thế nào cũng thấy không đáng tin, chân không tự chủ liền đi về phía hồ.

Hắn ở bên hồ quả thực thấy Lạc Sênh đang gật gà gật gù, mới thở dài một hơi định chuẩn bị quay đầu bước đi.

Hắn mới không thèm quan tâm Lạc Sênh ra sao, chỉ cần nàng ta đừng gây họa để hắn mất thể diện là được.

Nhưng ngay lúc đó, Lạc Thần bắt gặp Thịnh Giai Lan đang đi về phía hồ, sau đó lại tận mắt nhìn thấy Lạc Sênh đang ngủ gật bị Thịnh Giai Lan đẩy xuống hồ.

Nghe Lạc Thần kể xong, trong phòng nghe rõ cả tiếng cây kim rơi, một lát sau cái không khí khiến người ta hít thở không thông này mới bị Thịnh Giai Ngọc phá vỡ.

Nàng mở to hai mắt chằm chằm Thịnh Giai Lan, trên mặt tràn ngập thần sắc không dám tin: "Nhị muội, có đúng là muội đem Lạc Sênh đẩy xuống hồ?"

Thịnh Giai Lan không trả lời, chỉ là che miệng một bên rơi lệ một bên lắc đầu, chiếc khuyên tai trân châu lẻ loi trơ trọi theo từng cái lắc đầu vỗ nhè nhẹ lên gò má trắng bệch của nàng ta.

Thịnh Giai Ngọc dường như nghĩ đến cái gì, cất giọng nói: "Không đúng!"

Nàng chỉ về phía Thịnh Giai Lan, vội vàng: "Nhị muội là vì tìm khuyên tai bị mất mới trở lại, nếu như có tâm tư hại Lạc Sênh, sao lại trùng hợp như vậy?"

Lạc Thần nhíu mày, ánh mắt lộ ra nhuệ khí bức người: "Biểu tỷ không tin ta?"

Thịnh Giai Ngọc xấu hổ cắn môi: "Không phải ta không tin biểu đệ, chỉ là sự tình rõ ràng có gì đó quái lạ, dù sao cũng nên làm rõ trước khi kết luận —— "

Hồng Đậu cười nhạo một tiếng: "Đại biểu tiểu thư bây giờ nói muốn biết rõ ràng, nhưng mà vừa rồi cái gì đều không có hỏi liền vọt vào nói là tiểu thư chúng ta đem muội muội ngươi đẩy xuống hồ. Chẳng lẽ muội muội của ngươi là bảo bối, còn tỷ tỷ người khác thì không phải là bảo bối a?"

Lạc Thần nghe lời này sắc mặt tối đen, một bụng tức giận.

Ai là bảo bối tỷ tỷ? Cái tiểu nha hoàn này ăn nói linh tinh!

Một thanh âm lạnh lùng vang lên: "Biểu muội muốn biết rõ ràng, vậy ta liền nói rõ ràng."

Lạc Sênh từng bước một đến gần Thịnh Giai Ngọc, tới trước mặt nàng ta thì dừng lại.

Thịnh Giai Ngọc vô thức lui lại nửa bước: "Ngươi muốn nói gì?"

Lạc Sênh duỗi ra hai ngón tay, ngữ điệu nhẹ nhàng chậm chạp: "Hại người đơn giản có hai loại, một loại là ý niệm bộc phát, một loại mưu đồ đã lâu. Thịnh Giai Lan nếu thực sự đã làm mất khuyên tai nên quay lại tìm, thấy ta ngồi ngủ ở bên hồ, nhất thời nảy ra ác niệm đem ta đẩy xuống hồ. Như vậy, việc nàng ta quay lại tìm khuyên tai cũng thật trùng hợp. Biểu muội cảm thấy ta nói đúng không?"

Cho dù Thịnh Giai Ngọc rất không muốn chừa mặt mũi cho Lạc Sênh, vẫn là miễn cưỡng gật nhẹ đầu, không cam tâm hỏi: "Đây là mưu đồ đã lâu? Khuyên tai của nhị muội đích thực là làm rơi tại chỗ này của tổ mẫu, thời điểm muội ấy làm rơi khuyên tai cũng không biết ngươi sẽ ở bên hồ ngủ gà ngủ gật."

Lạc Sênh mỉm cười.

Thịnh Giai Ngọc không khỏi sửng sốt.

Không biết có phải ảo giác hay không, trong ấn tượng của nàng, Lạc Sênh đã rất lâu rồi không hề cười.

Ngay tại thời điểm Thịnh Giai Ngọc ngẩn ra, Lạc Sênh liền vươn tay về phía bên tai nàng.

"Ngươi định làm gì?" Thịnh Giai Ngọc lui vội về sau, nghiêm giọng chất vấn, tim vẫn đập thình thịch.

Với tình cách của Lạc Sênh, không phải muốn làm bị thương khuôn mặt của nàng chứ?

Động tác của Lạc Sênh không thể nghi ngờ khiến cả đám người chú ý, chỉ thấy nàng mở ra tay, trong lòng bàn tay là một cái khuyên tai chân trâu Hồng San Hô.

Thịnh tứ lang kêu lên: "Đại tỷ, tỷ thiếu một bên khuyên tai!"

Thịnh Giai Ngọc vô thức đưa tay sờ, quả nhiên một bên vành tai trống không.

"Ngươi, ngươi muốn làm gì?" Thịnh Giai Ngọc không hiểu ra sao, vừa sợ vừa giận.

Lạc Sênh không trả lời nàng, mà đem khuyên tai hạt châu Hồng San Hô ném đi.

Khuyên tai nho nhỏ giữa không trung vạch ra một đường vòng cung, rơi xuống chân bình phong thêu Tùng Hạc.

Thịnh lão thái thái kêu lên: "Sênh nhi, con đang làm gì vậy?"

Đứng ở cửa phòng Thịnh đại lang ánh mắt chớp lên, nhìn chằm chằm Lạc Sênh.

Hắn đại khái đoán được ý tứ của biểu muội, vị Lạc biểu muội này tựa hồ thông minh hơn nhiều so với ấn tượng trước đây.

Đoán ra tâm tư Lạc Sênh, Thịnh đại lang bất động thanh sắc, chỉ là nhìn về phía Thịnh Giai Lan ánh mắt mang theo thất vọng cùng đau lòng.

Lạc Sênh chỉ chỉ khuyên tai dưới chân bình phong, không nhanh không chậm nói: " Khuyên tai của Thịnh Giai Lan rơi tại Phúc Ninh đường không phải là giả, chỉ là làm sao xác định được nàng ta không cẩn thận làm rơi lúc rời đi cùng ngươi sau khi thỉnh an ngoại tổ mẫu, hay là vừa mới cố ý làm rơi lúc bị gọi tới cùng ta?"

Thịnh Giai Ngọc triệt để bị hỏi khó, chậm rãi quay đầu nhìn về Thịnh Giai Lan.

Điều nàng thắc mắc đã bị Lạc Sênh nói rõ ràng, lại có biểu đệ cùng Hồng Đậu làm chứng, như vậy nhị muội ——

"Giai Lan, ngươi vì sao hại biểu tỷ ngươi?" Thịnh lão thái thái vỗ bàn một cái, giọng nói nghiêm khắc.

Thịnh Giai Lan cúi đầu quỳ, không nói một lời.

Hồng Đậu vỗ trán một cái: "Nô tỳ mới nghĩ đến, mấy ngày trước đây tiểu thư chúng ta căn bản không phải treo cổ tự tử, mà là bị nhị biểu tiểu thư hại!"

"Cái gì?" Lời này của Hồng Đậu khiến mọi người kinh hãi.

Thịnh lão thái thái giọng nói càng thêm nghiêm khắc: "Hồng Đậu, mau nói rõ ràng !"

Hồng Đậu xì Thịnh Giai Lan một cái, lúc này mới nói: "Lúc tiểu thư xảy ra chuyện bởi vì quá hoảng loạn nên mảnh lụa trắng kia không có mang đi, về sau bị nô tỳ tìm được, treo lên trên xà nhà mới phát hiện độ cao không thích hợp. . ."

Hồng Đậu nói lại y như những gì Lạc Sênh đã nói, bất quá đổi người phát hiện điều này thành chính mình.

Mà điều này dĩ nhiên là do Lạc Sênh đã phân phó.

Đám người đều tập trung nghe đến nhập tâm nhưng có một người có chút dùng sức siết chặt chén trà. trong tay

Người kia chính là đại thái thái.

Đại thái thái bên tai quanh quẩn lời đại nha hoàn Sương Diệp hôm gia yến: "Một đầu lụa trắng liền treo trước mắt nô tỳ, dọa nô tỳ tâm can đều muốn nhảy ra ngoài. . ."

Nói như vậy, lần đó Sương Diệp gặp biểu tiểu thư, không phải lại nháo đòi treo cổ, mà là phát hiện việc không bình thường?

Đại thái thái không dấu vết liếc nhìn Lạc Sênh, tâm niệm vừa động: Vị biểu tiểu thư này thật không đơn giản !

Nàng cũng không tin tiểu nha hoàn Hồng Đậu này phát hiện ra điều không đúng.

Nghe xong Hồng Đậu giải thích, Thịnh lão thái thái trên mặt đầy u ám, run rẩy đem một chén trà cổ ném về phía Thịnh Giai Lan: "Nha đầu này, ngươi thật sự là ma chướng, đến cùng là tại sao lại nhiều lần hại biểu tỷ người như vậy?"

Chén trà vỡ nát bên cạnh Thịnh Giai Lan, mảnh vỡ la liệt khiến người nhìn thấy mà giật mình.

Thịnh Giai Lan lại như cũ không nói gì , mặc cho mấy người Thịnh lão thái thái thay nhau chất vấn.

Đến cuối cùng Thịnh Giai Ngọc đau lòng, dậm chân nói: "Nhị muội, ngươi thật sự làm ta quá là thất vọng!"

Thất vọng ?

Thịnh Giai Lan run rẩy lông mi, chăm chú mím môi.

Sự tình đã bại lộ, đến bây giờ nàng không có gì để nói, cũng không thể nói.

Một đôi giày thêu hoa hải đường xuất hiện ở trước mặt nàng.

Thịnh Giai Lan chậm rãi ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt Lạc Sênh.

Lạc Sênh nghiêng mình, nhìn chăm chú vào mắt Thịnh Giai Lan, từng chữ nói: "Ngươi là vì Tô Diệu."

Thịnh Giai Lan chỉ cảm thấy như bị đạo thiên lôi đánh ầm một tiếng, đầu óc đột nhiên trống rỗng, chỉ lặp đi lặp lại một câu.

Ngươi là vì Tô Diệu.