Bị chứng minh là nàng đẩy Lạc Sênh rơi xuống nước, Thịnh Giai Lan rất sợ, rất hoảng, rất tuyệt vọng, cũng đã chuẩn bị gánh chịu hậu quả.
Cùng lắm thì nàng lấy mạng ra đền.
Nhưng khi Lạc Sênh nói ra "Ngươi là vì Tô Diệu" câu nói này đã khiến toàn bộ tinh thần chống đỡ của Thịnh Giai Lan sụp đổ.
Tô Diệu trong lòng nàng là điều tồn tại không cho phép kẻ khác khinh nhờn, sao có thể liên luỵ tới hắn?
"Không liên quan tới Tô nhị công tử!" Thịnh Giai Lan khàn giọng kêu lên.
Nếu như lúc trước nàng tựa như trốn bên trong vỏ ốc mà run lẩy bẩy, mặc cho bên ngoài gió táp mưa sa đều giả vờ như không tồn tại, hiện tại lớp vỏ bảo vệ đã nứt vỡ, liền lộ ra vẻ mặt yếu ớt lại cũng vô cùng xấu xí, vặn vẹo.
Thịnh Giai Lan ngồi bệt trên mặt đất, cuống cuồng giải thích: "Ta chỉ là chán ghét Lạc Sênh cứ bám riết Tô nhị công tử mới bị ma quỷ ám mà làm ra chuyện này đó, Tô nhị công tử hoàn toàn không biết gì cả, càng không biết tâm tư của ta. . ."
Hai mắt Thịnh Giai Ngọc trừng to như gặp quỷ , lắp bắp nói: "Nhị muội, ngươi, ngươi hóa ra ngươi thích Tô Diệu —— "
Nghe Thịnh Giai Ngọc nói, Thịnh Giai Lan ngẩng đầu nhìn Thịnh Giai Ngọc hỏi lại: "Ta không được thích Tô nhị công tử sao?"
Tất cả tiểu cô nương ở Kim Sa huyện này đều hâm mộ Tô nhị công tử, vì sao nàng không thể?
Chẳng lẽ bởi vì nàng là thứ nữ, phải xếp sau đại tỷ, càng phải xếp sau Lạc Sênh ?
Nàng không cầu được cùng nam tử chi lan ngọc thụ kia bên nhau, nhưng cũng không được chịu một kẻ như Lạc Sênh điên cuồng bám lấy người trong lòng nàng.
Loại bỏ Lạc Sênh trả lại bình yên cho Tô nhị công tử, đây là điều nàng đã suy nghĩ thật lâu, cho tới ngày Lạc Sênh chạy tới nói với tổ mẫu muốn lấy Tô Diệu, phần sát ý kia rốt cuộc kìm nén không được. . .
Thịnh Giai Ngọc bị Thịnh Giai Lan không biết hối cải làm tổn thương, lẩm bẩm nói: "Ngươi có thể, chỉ là chưa từng nghe ngươi nói ra. . ."
Thịnh Giai Lan cười lạnh: "Ta vì sao phải nói? Chẳng lẽ ta nói ra liền có thể gả cho Tô nhị công tử? Ta không xứng, điều này ta tự mình hiểu được."
Thịnh lão thái thái nhìn nhị tôn nữ đã không còn chút thể diện, chậm rãi đặt câu hỏi: "Vì sao không xứng?"
Thịnh Giai Lan bị hỏi đến ngẩn người.
Thịnh lão thái thái vẻ mặt đầy đau lòng: "Ngươi là nhị tiểu thư Thịnh phủ, Tô Diệu là nhị công tử Tô gia, hai nhà Thịnh Tô có sẵn mối giao hảo, môn đăng hộ đối, đến cùng có chỗ nào không xứng? Ngươi nếu sớm nói cho mẫu thân ngươi phần cảm tình với Tô Diệu, Thịnh gia ta có thể mời bà mối đi Tô phủ ngỏ ý, nếu thành tất nhiên thì tất cả đều vui vẻ, không thành cũng không có gì tiếc nuối. Thế nhưng nha đầu ngươi tâm tư lại kín đáo, cái gì cũng chỉ để trong lòng, cuối cùng lại làm ra chuyện hại đến mạng người, ngươi có xứng đáng với các trưởng bối luôn bảo vệ ngươi, các huynh đệ tỷ muội luôn yêu thương ngươi hay không?"
"Ta, ta ——" Thịnh Giai Lan ánh mắt đảo qua Thịnh lão thái thái, đại thái thái, nhị thái thái, cùng Thịnh đại lang bốn người, cuối cùng nhìn tới khuôn mặt đầy nước mắt của Thịnh Giai Ngọc, nhịn không được khóc tới tê tâm liệt phế.
Là nàng sai rồi sao? Vốn dĩ nàng cùng Tô nhị công tử vẫn còn có khả năng, là chính nàng tự tay bóp chết. . .
Thịnh Giai Lan cúi đầu nhìn chằm chằm đôi tay trắng nõn của mình, hối hận cuồn cuộc ập tới, rốt cục không chịu nổi đả kích quá lớn mà ngất đi.
Thịnh lão thái thái bờ môi mấp máy, rút cuộc nhịn lại ý muốn gọi đại phu, nhìn về phía Lạc Sênh.
Lạc Sênh vẫn đứng đó yên lặng như cũ, Thịnh lão thái thái lại giống như lần đầu quen biết đứa cháu ngoại này.
Nhị tôn nữ suy sụp đến ngất đi, cũng chỉ vì một câu của Lạc Sênh mà thôi.
Ngươi là vì Tô Diệu.
Lạc Sênh làm sao lại biết nhị tôn nữ thích Tô Diệu? Lại làm sao mà đoán được nhị tôn nữ làm ra mọi chuyện vì Tô Diệu?
Thịnh lão thái thái trong lòng hiện lên vô số nghi hoặc, lại biết không thể gặng hỏi vào thời điểm này.
Lão thái thái nặng nề thở dài, trên mặt mang theo hổ thẹn: "Sênh nhi, là chúng ta có lỗi với con."
Con rể đưa hai đứa con đến Thịnh gia, kết quả lại xảy ra chuyện này, quả thực khiến cho bà mất hết thể diện.
Lạc Sênh hướng Thịnh lão thái thái khom gối, nghiêm mặt nói: "Không liên quan tới mọi người, là Thịnh Giai Lan có lỗi với ta."
Mà người thực sự bị Thịnh Giai Lan làm chuyện có lỗi, lại không có ở đây.
Lạc Sênh thổn thức, trong lòng lại nói: Lạc tiểu thư, mối thù này ta thay cô báo rồi, cô an tâm mà đi thôi. Về sau những phiền phức mà cô lưu lại ta sẽ giúp cô thu thập, cam tâm tình nguyện, không đổ trách nhiệm cho người khác. Mà ta cũng muốn mượn thân xác này dùng một chút, đi gặp người ta muốn gặp, làm chuyện ta chưa làm xong.
Lời của Lạc Sênh càng khiến Thịnh lão thái thái băn khoăn, liền nói ngay: "Sênh nhi con yên tâm, ngoại tổ mẫu sẽ không bênh vực Giai Lan, nàng ta phạm sai lầm thì tự gánh chịu hậu quả."
Lạc Sênh khẽ gật đầu: "Xử trí như thế nào, ngoại tổ mẫu cứ tự định đoạt là được."
Thịnh lão thái thái lúc này mới sai người đưa Thịnh Giai Lan đi.
Tiếng ho khan nhẹ nhàng vang lên.
Trái tim Thịnh lão thái thái một lần nữa thít chặt: "Thần nhi, con sao rồi?"
Lạc Thần buông tay, cười nói: "Ngoại tổ mẫu không cần lo lắng, con vẫn tốt, chỉ là muốn trở về nằm nghỉ một chút."
Thịnh lão thái thái vội vàng gật đầu: "Để mấy biểu ca đưa con trở về phòng."
"Để con đưa tiểu đệ về phòng." Lạc Sênh mở miệng.
Lạc Thần quả quyết cự tuyệt: "Không cần."
Nghĩ một chút, hắn sợ Lạc Sênh tự mình đa tình coi đây là tỷ đệ tình thâm, thiếu niên xụ mặt nói: "Ta chỉ nói ra sự thật, ngươi không cần suy nghĩ nhiều."
Lạc Sênh mấp máy môi, lười cùng thiếu niên miệng nói một đằng, bụng nghĩ một nẻo này tranh chấp.
Thịnh đại lang chủ động đi tới: "Biểu đệ, ta đưa đệ trở về."
"Chúng ta cũng đi cùng biểu đệ."
Trong chớp mắt trong phòng chỉ còn nửa số người, Lạc Sênh hướng Thịnh lão thái hành lễ: "Ngoại tổ mẫu, con cũng cáo lui."
"Đi đi. Giai Ngọc cũng lui ra đi."
Đợi Lạc Sênh cùng Thịnh Giai Ngọc rời đi, Thịnh lão thái thái thần sắc đột nhiên lạnh lùng, quay về phía đại thái thái nói: "Chờ Giai Lan tỉnh lại thì đưa đến điền trang đi, về sau không cho phép con bé gặp người ngoài."
Còn về chuyện muốn gả đi là không thể, một tiểu thư chỉ bởi vì ghen ghét mà có thể giết người thì ai còn dám gả nàng đi để gây họa cho người khác.
Chết già ở điền trang, chính là kết cục của Thịnh Giai Lan.
Đại thái thái thở dài, đắn đo nói: "Về phía lão gia —— "
Thịnh lão thái thái tức giận nói: "Chờ người trở về thông báo một tiếng là được."
"Con dâu đã biết." Đại thái thái đáp, trong lòng hoảng sợ.
Uổng cho bà còn coi Thịnh Giai Lan là tỷ muội của nữ nhi nhà mình, mà không biết ngàng ta chính là một con rắn độc!
Bởi vì ghen ghét mà dám ra tay giết người, lỡ Giai Ngọc đắc tội nàng ta không biết chừng cũng có ngày mất mạng.
Lại nói, lần này người bị thiệt thòi hơn hẳn là biểu tiểu thư.
Ấn tượng của đại thái thái đối với Lạc Sênh sau chuyện này tự nhiên có thêm chút hảo cảm.
Thịnh lão thái thái lại phần phó: "Chuyện hôm nay ngoại trừ những hạ nhân đã biết chuyện trong viện của ta, không cho phép được truyền ra ngoài một chữ."
Đám người nhất tề tuần theo, chuyện ầm ĩ hôm nay mới xem như kết thúc.
Rời Phúc Ninh đường, Lạc Sênh chưa trở về phòng ngay, mà đi tới nơi ở của Lạc Thần, tới cửa viện thì gặp bốn người Thịnh đại lang mới đưa Lạc Thần về, đang chuẩn bị rời đi.
"Biểu muội đến thăm biểu đệ?" Thịnh đại lang mở miệng chào hỏi trước tiên.
Thịnh nhị lang ở một bên thần sắc có chút xấu hổ, quên cả phe phẩy chiếc quạt thếp vàng trong tay.
Lạc Sênh khẽ khom người: "Đa tạ biểu ca biểu đệ đưa xá đệ trở về."
Nàng dứt lời cũng không dừng lại, trực tiếp đi qua bốn người tiến vào trong.