Chương 12: Chân tướng

Thịnh Giai Ngọc bị hỏi khẽ giật mình, không khỏi nhìn về phía Thịnh Giai Lan, trong lòng nổi lên nghi hoặc.

Đúng vậy, nhị muội rõ ràng nói thấy đau đầu muốn về phòng nghỉ ngơi, vì thế mới từ chối đi dạo cùng mình, tại sao lại xuất hiện ở bên hồ?

Lạc Sênh bình tĩnh nói: "Biểu muội chẳng lẽ cho rằng trong phủ có ai có thể kéo được Thịnh Giai Lan tới bên hồ?"

Thịnh Giai Ngọc do dự.

Ngoài cửa sổ nắng sớm đang chiếu, chính là thời điểm phủ thượng náo nhiệt nhất, làm sao có thể kéo một người tới bên hồ mà không ai biết?

Huống chi đây không phải là nơi bình thường, mà là phủ thượng của nhị tiểu thư.

Thịnh Giai Ngọc nghi ngờ trong lòng càng sâu sắc, nhìn Thịnh Giai Lan gọi một tiếng "Nhị muội" .

Vừa bị Hồng Đậu đánh một trận, Thịnh Giai Lan tóc đen tán loạn, sắc mặt trắng bệch, tựa như bụi hoa vừa bị cuồng phong tàn phá bừa bãi, đáng thương lại chật vật.

Nhưng mặc cho trông chật vật bao nhiêu, nàng lại như cũ quỳ thẳng tắp, nói khẽ: "Ta cùng đại tỷ sau khi tách ra vốn định nghỉ ngơi một chút, nhưng đột nhiên phát hiện thiếu một bên khuyên tai trân châu, lúc đó liền trở về đường cũ tìm, sau liền nhìn thấy biểu tỷ vẫn ngồi ở bên hồ —— "

Thịnh Giai Lan càng nói thanh âm càng thấp.

Trong phòng mọi người đều nhìn về phía hai tai của nàng, liền thấy trên tai trái rủ xuống một chiếc bông tai trân châu, mà bên tai phải thì trống rỗng.

Cảm nhận được ánh mắt mọi người nhìn tới, Thịnh Giai Lan nhẹ nhàng cắn môi: "Đây là khuyên tai mà di nương để lại cho ta, ta, ta không muốn làm mất. . ."

Thịnh lão thái thái liếc mắt nhìn con dâu cả một cái.

Đại thái thái bưng tách trà nhỏ, thần sắc không có gì thay đổi.

Nàng cùng phu quân là vợ chồng tương kính như tân, sau khi nàng sinh hạ trưởng tử phu quân liền vừa mắt một nha hoàn nên mới có Thịnh Giai Lan.

Nàng đối với tì thiếp dù chưa từng khắt khe, nhưng cũng không có khả năng gặp liền vui vẻ, bất quá xem như có cũng được mà không có cũng không sao.

Không nghĩ rằng nàng ta lại bạc mệnh, năm thứ nữ lên chín tuổi liền bệnh chết.

Ngược lại thứ nữ từ nhỏ đã hiểu chuyện, làm bạn cùng Giai Ngọc lớn lên.

Đối với Thịnh Giai Lan, đại thái thái cũng có mấy phần thương yêu, chỉ là liên lụy đến biểu tiểu thư làm người ta đau đầu kia, liền không tỏ rõ thái độ.

Thịnh Giai Ngọc bừng tỉnh đại ngộ: "Khó trách nhị muội vội trở về tìm, vậy có tìm thấy không?"

Thịnh Giai Ngọc một mực coi Thịnh Giai Lan là muội muội ruột thịt, nghe nàng nói như vậy nhất thời quên những nghi hoặc kia, ngược lại thấy lo lắng.

Thịnh Giai Lan lộ ra thần sắc khổ sở, nhẹ nhàng lắc đầu: "Còn chưa tìm thấy."

Lúc này đại nha hoàn Thải Hà hầu hạ Thịnh lão thái thái tiến đến bẩm báo nói: "Lão thái thái, Châu nhi vừa mới giao cho nô tỳ một cái tai, nói là tại thềm đá bên cạnh cửa ra vào nhặt được."

Trong lòng bàn tay Thải Hà cầm một khuyên tai trân châu tinh xảo, đám người tập trung nhìn vào, thấy là cùng một đôi với cái Thịnh Giai Lan đang đeo.

Thịnh Giai Lan ánh mắt sáng lên, vui vẻ nói: "Chính là cái này!"

"Có thể tìm được là tốt rồi." Thịnh Giai Ngọc thay muội muội nhẹ nhàng thở ra, đột nhiên nghĩ đến cái gì, quay đầu nhìn Lạc Sênh cười lạnh, "Lạc Sênh, ngươi thấy rồi chứ, nhị muội ta là vì tìm khuyên tai mới trở lại, không nghĩ tới lại bị ngươi hại!"

"Ta nhổ vào!" Hồng Đậu nhảy dựng lên, ngón tay suýt nữa chỉ thẳng vào chóp mũi Thịnh Giai Ngọc, "Rõ ràng là nhị tiểu thư chạy đến bên hồ hại tiểu thư chúng ta, ta tận mắt nhìn. Ngươi là bị lừa đá vào đầu hay sao, lại muốn bảo vệ yêu tinh hại người?"

Phủ thượng trước nay chưa từng có nha hoàn kiêu ngạo, vô lễ như vậy, Thịnh Giai Ngọc lúc này tức đến xanh mét cả mặt mày: "Có nô tỳ này ắt có chủ nhân kia, Tổ mẫu, người chẳng lẽ tin tưởng lời của một tiểu nha hoàn thô lỗ vô lễ như thế?"

"Ai thô lỗ vô lễ a, ai thô lỗ vô lễ a?" Hồng Đậu hai tay chống nạnh chất vấn, suýt nữa khiến Lạc Sênh bật cười.

Lạc Sênh hướng Thịnh lão thái thái khom gối: "Ngoại tổ mẫu, người không cần nghĩ có nên hay không nên tin tưởng một tiểu nha hoàn, mà là muốn hay không muốn tin tưởng ta."

Thịnh lão thái thái sững sờ, nhìn thiếu nữ mặt mày trấn tĩnh, suy nghĩ trong lòng biến chuyển.

Đúng vậy, Hồng Đậu nói là Giai Lan đẩy Lạc Sênh xuống hồ, mà Lạc Sênh từ đầu đến cuối đều không phản đối, điều nàng muốn chính là xem bà lựa chọn tin tưởng đứa cháu nào, điều này không liên quan tới tiểu nha hoàn kia.

Thịnh lão thái thái nhìn Lạc Sênh, lại nhìn Thịnh Giai Lan một chút, trong lòng thở dài: Tin tưởng ai? Đây thật là cái vấn đề làm bà đau đầu.

Kỳ thật bà dĩ nhiên tin tưởng hai tôn nữ từ trước đến nay vẫn nhu thuận nhưng như vậy chỉ sợ ngoại tôn nữ sẽ không bỏ qua, nói không chừng còn đến tai con rể đi.

Dù không nói tới thân phận con rể, chỉ tính riêng chuyện người ta đưa nữ nhi đến Thịnh gia gửi gắm, làm như thế thực sự là không ổn.

Thôi, vẫn là ủy khuất Giai Lan một chút đi, trước tiên làm yên lòng ngoại tôn nữ, sau bí mật đền bù thật tốt cho tôn nữ.

Thịnh lão thái thái vừa có quyết định, liền nghe ngoài cửa truyền đến tiếng thiếu niên có chút thở hổn hển: "Ngoại tổ mẫu, con đã nhìn thấy."

Theo sau là tiếng của Thịnh tam lang truyền đến: "Biểu đệ, ngươi không trong phòng nghỉ ngơi, chạy tới đây làm gì?"

Lạc Thần một tay vịn vào cửa, bởi vì đi rất gấp khiến lồng ngực có chút phập phồng, hai gò má đỏ ửng.

Nghe tiếng Thịnh tam lang, hắn vịn chặt cửa, hướng Thịnh lão thái thái nói: "Con có mấy lời muốn nói với ngoại tổ mẫu."

Lạc Thần vốn là thân thể yếu ớt, vừa rồi nhảy xuống nước cứu người cơ hồ rút cạn khí lực toàn thân, lúc này nhìn càng thấy yếu ớt.

Thịnh tam lang có chút vội: "Lời gì không thể chờ khỏe lại rồi nói chứ."

Lạc Thần lắc đầu: "Nhất định phải nói bây giờ."

"Thần nhi muốn nói gì với ngoại tổ mẫu ?" Lạc Thần xuất hiện không thể nghi ngờ khiến Thịnh lão thái thái thật bất ngờ.

Nghe nói ngoại tôn xuống nước cứu ngoại tôn nữ đã khiến bà giật mình, rồi tới đại phu nói có khả năng bị phong hàn làm cho bà đến nay trái tim vẫn còn như thít chặt.

Lạc Thần lườm Lạc Sênh một cái, từng chữ nói: "Ta tận mắt nhìn thấy Thịnh Giai Lan đem tỷ tỷ của ta đẩy xuống hồ."

Lời này vừa nói ra trong phòng đột nhiên yên tĩnh, sau đó vang lên tiếng Thịnh Giai Ngọc kinh hô: "Không thể nào!"

Lạc Thần liếc nhìn Thịnh Giai Ngọc một cái, hỏi: "Biểu tỷ không tin tỷ tỷ của ta cũng thôi đi, đây là cũng không tin ta sao?"

Thịnh Giai Ngọc bị hỏi khó.

Biểu đệ trước giờ đều rất hiểu chuyện, không có khả năng nói dối, nhưng nhị muội cũng không có khả năng làm chuyện như vậy a ——

Thịnh Giai Ngọc nhìn về phía Thịnh Giai Lan, cắn môi hỏi: "Nhị muội, đến cùng là xảy ra chuyện gì?"

Thịnh Giai Lan sắc mặt như tuyết, toàn thân run rẩy.

Thịnh lão thái thái mở miệng: "Thần nhi, con nói cho ngoại tổ mẫu rõ ràng xem."

"Vâng." Lạc Thần ho nhẹ một tiếng, chậm rãi nói, "Khi đó con đang tản bộ ở trong vườn, đi đến bên hồ thì thấy tỷ tỷ ngồi ở đó, đang do dự rời đi hay không, không ngờ lại thấy Thịnh Giai Lan đi tới. . ."

Mọi người đã nghe ra thái độ Lạc Thần đối Thịnh Giai Lan có biến hoá rất lớn.

Trước kia Lạc Thần đều gọi Thịnh Giai Lan là nhị biểu tỷ, bây giờ lại gọi thẳng danh tự.

Đám người lại nghĩ tới vừa rồi Lạc Sênh cũng gọi như vậy, vô thức nhìn về phía nàng.

Lạc Sênh vẫn giữ sắc mặt trầm tĩnh, nhưng trong lòng vì những lời của Lạc Thần mà sinh ra mấy phần ấm áp.

Nàng tin Lạc Thần tận mắt thấy chân tướng sẽ làm chứng cho nàng, lại không nghĩ rằng Lạc Thần sẽ nhảy xuống nước cứu người, càng không nghĩ tới Lạc Thần sẽ không để ý thân thể mà vội vàng chạy tới đây làm sáng tỏ mọi chuyện trước tiên.

Mặc dù người Lạc Thần để ý là tỷ tỷ thật của hắn, nhưng hiện tại nàng đã thành Lạc tiểu thư rồi, nên phần ân tình này nàng vẫn sẽ ghi nhớ.

Bất quá —— nhìn thiếu niên gầy yếu tái nhợt, Lạc Sênh hiếm có mà cong cong khóe môi.

Đứa nhỏ này cũng rất cơ trí nha, rõ ràng là do gặp Hồng Đậu nên mới đi đến bên hồ, giờ phút này lại tránh không đề cập tới.