Chương 5: Tác hợp
Edit: Ta là Tấm
Convert: Ta là Tấm
Bầu không khí bỗng nhiên ngưng tụ.
Bị hỏi, nha hoàn ra một trán mồ hôi lạnh, nhỏ giọng biện bạch: "Nô, nô tài cho rằng đây là phu nhân muốn dùng nước......"
Tiền Như Sinh lạnh mặt: "Phu nhân dùng nước, lại là nước lạnh? "
"Cô nương, không tin ngài hỏi phu nhân, đây là thói quen hay dùng của phu nhân, nếu cần nước nóng thì làm nóng"
Như Sinh nghe vậy, giận quá hóa cười. Trước mặt chủ tử, ba phen mấy bận chơi xấu nói xạo không nói đi, này vẫn là đem chuyện đưa đến trên người Chu thị, có thể thấy được những người này hằng ngày cũng đối đãi Chu thị không mấy nể nang. Nàng bởi vì cùng phụ thân bất hòa, lại không thích Chu thị, bình thường cũng không cần ngày ngày đến phòng thỉnh an, ít qua, đúng là không biết những người nhóm lửa, nha hoàn đưa nước hôm nay cũng dám nói chuyện như vậy.
Nàng cười, nhưng mặt trầm như nước, cũng không nói lời nào, chỉ lạnh lùng nhìn người trước mắt, mặc cho ai nhìn thấy cũng biết nàng tức giận.
Chu thị tính tình mềm mại, thấy nàng để ý, vội vàng khuyên bảo: "Mà thôi, bất quá một chậu nước nhỏ, cho người đi lần nữa đổi qua là được. " Nhất thời dàn xếp ổn thỏa, nói xong phân phó xuống dưới, "Nhanh chóng đi đổi nước ấm đến. "
Nha hoàn như được đại xá, liên tục không ngừng lui xuống.
Nửa đêm canh ba, Như Sinh thật cũng không có tâm tư phát tác người dưới, liền cũng cho người đi, đợi đến khi yên tĩnh, nàng mới quay đầu nói với Chu thị: "Ngài là thân phận gì, các nàng là thân phận gì, nên nghiêm trị liền nghiêm trị, đừng câu nệ cũng đừng mềm lòng. "
Chu thị từ lúc vào cửa, đây là lần đầu nghe nàng cùng chính mình nói chuyện hòa nhã như vậy không khỏi có chút sợ hãi.
"Trong phủ việc bếp núc tuy là tam thẩm chủ trì, nhưng đây là viện của ngài, ngài muốn như thế nào liền như thế ấy. " Như Sinh ấm giọng nói xong, lại nghĩ đến một chuyện, lại nói, "Cũng đừng để ý ta. Quản gia thế nào ta không hiểu. Sau này phụ thân cùng ta, cũng cần dựa vào ngài chăm sóc, ngài cũng nên để ý mà quản. "
Nhà mẹ đẻ Chu thị tuy là sa sút, ảm đạm nhưng Chu gia nguyên cũng là thi thư gia truyền danh môn, Chu thị thuở nhỏ cũng là cho rằng tông phụ chỉ dạy, nên sẽ nhớ nàng không có nửa điểm thua người. Nếu không vì chậm trễ hôn sự, tuổi tác lớn, cũng không đến nổi hai mươi lăm tuổi mới gả đến Tiền gia.
Như Sinh thầm than, kéo tay Chu thị đi vào trong, giọng mềm nhũn nói: "Ta chính là không nên thân lại được nuông chiều, khi trước đã ăn nói hồ đồ, ngài cũng đừng để trong lòng. "
"Ta chỉ lớn hơn ngươi một chút, còn không bằng ngươi. Kim ma ma nói ngươi văn hay chữ tốt, Nhan tiên sinh thấy cũng nhịn không được muốn khen ngợi hai câu, có thể thấy được đã khổ luyện nhường nào, sao có thể nói không nên thân được. " Chu thị lắc đầu, nhẹ nói.
Như Sinh xấu hổ không thôi. Nhan tiên sinh là người ổi tiếng đương thời, ngay cả những nhà quyền quý cũng muốn mời, chữ tốt lưu truyền. Nàng nhưng là cái làm việc lười nhác lại chỉ thích nghe lời dèm pha, ghi chữ tại Nhan tiên sinh xem ra chỉ sợ đánh chết cũng chỉ có thể là quỷ vẽ bùa mà thôi, có thể không biết làm sao tổn hại không được, chỉ phải hàm hàm hồ hồ nói lên hai câu không sai, chưa từng nghĩ lại gọi Kim ma ma mấy cái tưởng thật.
Ngược lại là Chu thị, đã trải trải qua muôn ngàn khó khăn, thập phần trầm ổn tài giỏi, nàng không bì kịp.
Như Sinh biết nàng là cố tình cho mình chút thể diện, cũng không vạch trần nàng.
Ít khi tiến vào nội thất, Tiền Nhị gia đã thay xiêm y sạch sẽ, ôm ấm lô ngồi yên trên giường gạch. Kim ma ma tức thì đứng dựa vào chiếc trường kỷ sơn đen dài, đang cầm lấy Ngân Tiễn khều khều bấc đèn.
Nghe thấy động tĩnh, hai người đồng loạt quay đầu. Ánh mắt chạm đến Như Sinh cùng Chu thị đang người lôi người kéo, không khỏi sửng sốt kêu to.
Tiền Nhị gia cũng có chút nhảy dựng, đem đồng đỏ ấm lô ném sang bên cạnh, xuống giường, xông đến muốn tách hai người ra, trong giọng nói lẫn theo hai phần trách cứ: "Chỉ chớp mắt đã bị mua chuộc rồi, ngày trước vẫn còn bộ dáng ăn tươi nuốt sống mà, tại sao bây giờ ngươi có thể đần như vậy hả nha đầu......"
Như Sinh mặc hắn kéo mình đến bên giường, chậm rãi nói: "Lại náo loạn một hồi, trời cũng sắp sáng rồi, ngài nên ngủ đi. "
"Không! " Tiền Nhị gia nhìn về phía Kim ma ma.
Kim ma ma thực sự nói: "Nhị gia không ngủ, sáng mai chỉ sợ lại đau đầu. "
Tiền Nhị gia buông lỏng tay Như Sinh, bổ nhào lên giường gạch ôm lấy áo ngủ bằng gấm: "Ma ma kể chuyện cho ta, ta liền ngủ. "
Kim ma ma "Ái" một tiếng, đưa tay kéo chăn bông nhẹ nhàng thả lại chỗ cũ.
Như Sinh lại khoát tay áo ngăn cản Kim ma ma nói: "Ma ma cũng trở về đi nghỉ ngơi sớm đi. "
"Không nghe chuyện, sao ngủ được? " Tiền Nhị gia mất hứng.
Như Sinh biết nghe lời phải: "Vậy hãy để cho mẫu thân kể cho Ngài, Cô Tô thành kỳ nhân dị sự có rất nhiều, ngài mỗi ngày nghe một chuyện cũng có thể nghe rất nhiều thời điểm. "
Tiền Nhị gia nghe vậy nhưng lại không muốn cùng Chu thị đứng ở một chỗ, nhưng bất giác mà trù trừ đứng lên. Như Sinh cũng không thúc giục, ghé mắt nhìn Kim ma ma, ý bảo nàng đến bên cạnh nói chuyện.
"Việc đêm nay, ngài nghĩ cách che giấu, đừng làm cho cô cô cùng mấy vị thúc bá thím biết. " Như sinh nói.
Kim ma ma vẫn còn đắm chìm, Như Sinh vừa rồi cái kia một tiếng mẫu thân, sững sờ quay về thẫn thờ, thật lâu mới gật đầu một cái. Mấy vị kia đều dấu diếm được, duy chỉ có Vân Chân phu nhân là không dễ, nhưng lúc này đây Vân Chân phu nhân không có trong phủ, ít nhất phải qua hai ba ngày mới trở về, như vậy cũng coi như qua.
Hai người đang nói chuyện, Tiền Nhị gia đột nhiên gọi một tiếng "A Cửu".
Như Sinh quay người nhìn lại, chỉ thấy hắn nằm trong chăn, ấp úng nói: "Để cho nàng ở lại kể chuyện cho ta nha. "
"Tốt. " Như Sinh nở nụ cười.
Kiếp trước, sau khi rời khỏi Bình Khang phường, bọn họ gửi thân tại Tây Thành trong một gian ở tiểu viện rách nát lạnh lẽo.
Đệ đệ Như Lăng tuổi còn quá nhỏ, không quen sống như vậy, trong đêm luôn khóc nỉ non, ngủ không yên ổn. Chu thị liền ôm hắn, kể chút ít chuyện lạ trên phố, dỗ dành hắn ngủ, Như Sinh ngủ ở một bên, cũng nhắm mắt âm thầm nghe. Nàng đến khi đó mới biết, Chu thị như vậy giỏi ăn nói, ý vị tuyệt vời, dù người không thích nghe kể chuyện cũng chỉ sợ nghe đến mê muội.
Nàng đối Chu thị thập phần yên tâm.
Bất kể là Kim ma ma hay Chu thị, thậm chí cả Tiền Nhị gia đều nghĩ không thông tối nay nàng là thế nào.
Sau khi thu xếp tốt cho Tiền Nhị gia, Như Sinh nói sáng mai lại đến cùng bọn họ ăn sáng, lúc này mới cùng Kim ma ma đi ra cửa.
Đi đến hành lang một đoàn người tạm thời dừng bước, Kim ma ma tiến lên, một mặt đem mũ trùm đầu sửa sang lại cho nàng, một mặt hơi nghi ngờ nói nhỏ: "Cô nương như thế nào đột nhiên đối vị này......" Lại nói một nửa, dừng một chút,không tiếp tục nói.
Như Sinh ngửa đầu nhìn về phía bầu trời đêm, Tinh Quang ảm đạm, cảnh đêm u ám, không bao lâu trời sẽ sáng rõ
Đi xuống mấy bậc thang, nàng đưa lưng về phía Kim ma ma, cười nhẹ lại buông tiếng thở dài, chậm rãi nói: "Nàng là người tốt, cùng Tiểu Kỳ giống nhau..... tốt giống nhau......"
Hơi thở bị cái lạnh ngưng đọng, gió đêm thổi trúng tản ra, dần dần tiêu tán trong màn đêm.
Kim ma ma nghe thấy rành mạch, kinh ngạc nhìn về phía bóng lưng Như Sinh, váy hồng vũ khoác áo hồ ly trắng, người rõ ràng là quen thuộc, lại như là hoàn toàn lạ lẫm.
Tiền gia đại cô nương nổi danh nóng nảy, lại cũng có lúc bênh vực người?
Huống chi người bênh vực lại là Chu thị!
Kim ma ma mơ mơ hồ hồ.
Đợi cho sáng sớm hôm sau, Như Sinh quả thật theo lời đến thăm hỏi, mọi người đều giật mình không thôi.
Một lát sau, dưới bếp đưa đồ ăn sáng đến. Đặc biệt điểm nhỏ cháo phẩm theo trong hộp cơm lấy ra, dần dần bày ở trên bàn. Liền Nhị gia nhìn chăm chú nhìn nhìn, thoáng qua liền gắp chỉ óng ánh sáng long lanh nhanh nhẹn tôm sủi cảo một ngụm cắn xuống, rồi sau đó ngẩng đầu chung quanh đứng lên, nhìn một vòng, không thấy Kim ma ma, lúc này mới yên tâm lớn mật nói với Như Sinh: "Nàng kể chuyện thú vị hơn Kim ma ma nhiều! "