Chương 4: Khinh miệt

Chương 4: Khinh miệt

Edit: Ta là Tấm

Convert: Ta là Tấm

Chu thị năm nay mới bất quá hai mươi, chỉ so với nàng lớn hơn tám tuổi.

Cho nên Như Sinh một mực không coi Chu thị là mẫu thân, với nàng mà nói, Chu thị chính là con quỷ cái không hiểu từ đâu xuất hiện ở Tiền gia. Một đoạn thời gian rất dài trong lòng nàng đều cảm thấy trên đời sẽ không ai có thể đáng ghét được phân nửa so Chu thị này.

Cũng không biết là nghe từ đâu chuyện Chu thị nghĩ cách làm cho nàng xưng mẫu thân, không có cửa đâu nhak!

Nàng thuở nhỏ lại bị cô cô nuông chiều hư mất, tính khí nóng nảy, ai cũng không ngăn được, lại thêm vú già bọn chúng dưới mặt Chu thị, cũng thường xuyên bêu rếu, Chu thị cũng không để ý, lông mày cũng bất động một phần, tựa hồ như nàng không cho đó là khinh thường vậy.

Nàng nếu là nắm đấm, thì Chu thị kia chính là đoàn bông.

Bắt nạt Chu thị thế nào, cũng không thoải mái......

Như Sinh âm thầm nhớ lại chuyện cũ, lông mày bất giác mà nhíu lại. Nàng khi xưa thật là không còn phong thái, chỉ vì nàng không muốn mình có thêm mẫu thân nhưng lại chưa bao giờ đặt mình vào hoàn cảnh người khác nghĩ tới việc Chu thị ở Tiền gia phải trải qua bao nhiêu khó khăn. Tuy nói các bậc lão bối của Tiền gia đều sớm đã đi về cõi tiên, không còn quá nhiều quy củ vân vân..., nhưng Chu thị trở thành vợ lẽ đương gia phu nhân, xưa nay ít được cùng mấy vị Trục lý giao tiếp, tuy ủy khuất nhưng cho tới bây giờ so với trưởng bối trước mặt thì không cần quỳ lạy đảnh lễ.

Như Sinh mấy vị bá mẫu, cũng đều là đối Chu thị nhìn không vừa mắt, bình thường không để ý tới.

Nhưng bởi vì Vân Chân phu nhân tự mình định hôn sự này, cho nên cũng là người cùng cấp bậc với Như Sinh, ở trước mặt Chu thị nàng khó mà chịu nổi.

Về phần sau lưng như thế nào không nói cũng biết. Như Sinh có mẹ đẻ là Đoàn thị, mặc dù tại nhà mẹ đẻ không được sủng, nhưng tốt xấu xuất thân là Định bá phủ mà Chu thị chỉ là kẻ sa cơ thất thế. Mọi người vốn là xưa nay vẫn vậy, trèo cao đuổi thấp, thấy nàng bất quá chỉ như vậy, liền ngay cả trong phủ nha hoàn bà tử cũng đều càn rỡ. Thêm có Như Sinh dung túng càn quấy nên nguyên một đám trở nên không có quy củ.

Chu thị thời gian qua vẫn sống không mấy tốt.

Như Sinh đối đãi nàng chưa từng thiện cảm, lòng ghét cay ghét đắng Chu thị, càng là tại vì nàng sinh hạ đệ đệ Như Lăng, sau này sẽ được phong quang vô hạn.

Bây giờ nghĩ lại, nàng chỉ nhớ rõ tiểu tử Như Lăng kia ngồi trên giường gạch lạnh băng, oa oa khóc lớn, bộ dạng cục kì đau lòng.

Nàng lần cuối cùng nhìn thấy hắn, hắn mới chỉ ba tuổi, lời nói đã lưu loát, giải nảy xin Cửu Liên Hoàn mang đến cho nàng. Ngày đó, cũng là lần cuối nhìn thấy Chu thị.

Trong trí nhớ, Chu thị thủy chung mấy năm như một đối tốt với nàng, sẽ bởi vì nàng một câu không muốn ăn mà tự mình xuống bếp nấu cơm, sẽ vì nàng tự tay làm giày, hỏi han ân cần, sẽ ở cạnh nàng lúc sinh bệnh, ngày đêm túc trực bên giường, mẹ ruột nói chung cũng chính là như thế.

Nhưng còn trẻ Như Sinh không biết cảm ơn, chỉ cảm thấy Chu thị cố ý, cũng không cảm kích.

Sâu dưới bóng đêm, Như Sinh mấp máy môi.

Đứng ở bên cạnh nàng là Kim ma ma tức thì trầm mặt mở miệng nói: "Phu nhân cũng biết dưới mắt đúng là càng sâu lộ nặng! "

Chu thị thân hình cứng đờ, khóe miệng mấp máy cũng không nói thành lời.

Dưới mái hiên ánh đèn sáng choang, một đám nha hoàn bà tử liền đều chực chờ hướng nàng nhìn qua, như xem thiên đại chê cười.

Tiền Nhị gia là một người mê muội, Vân Chân phu nhân lại cho tái giá, nói trắng ra là cũng chỉ vì tìm người có thể bên cạnh chăm sóc hắn. Có thể Chu thị cùng Tiền Nhị gia ngủ ở một gian phòng ở bên trong, hơn nửa đêm lại gọi Tiền Nhị gia chạy trốn không có ảnh, mà ngay hân cũng không muốn ở, vậy lưu nàng lại làm gì?

Nha hoàn trực đêm cũng có tội, đến cùng không thể so với Chu thị phạm sai.

Kim ma ma trong phủ là lão nhân, là vú già của Tiền Nhị gia, Vân Chân phu nhân trước mặt cũng là có phần nói được, Kim ma ma nguyên đối với Chu thị cũng không có quá nhiều bất mãn, nhưng mà náo loạn một hồi như vậy vẫn là nhịn không được vui.

Hành lang lặng ngắt như tờ, không người nào dám giúp đỡ Chu thị nửa lời.

Tiền Nhị gia lúc này lại nhảy ra ngoài, co rúm chạy đến bên cạnh Kim ma ma, xoa lỗ tai nhỏ giọng làm nũng: "Ma ma, lỗ tai ta đông lạnh rồi, có chút đau. "

"Sao lại đau? Vô cùng đau ư? " Kim ma ma vội vàng xoa xoa, lại ngửa đầu nhìn lại.

Chu thị không dám lên tiếng.

Như Sinh càng là tức cười, nói cha nàng ngốc a, cái này không phải là bỏ đá xuống giếng?!

Nàng xem Chu thị trên người hất trứng lên sẽ có sắc mặt thế nào, suy sụp nhiều ít, cho thấy đúng là nàng đã vội vàng khoác lên vai, chưa từng cẩn thận chú ý qua. Lại thấy nàng buông thỏng mắt không dám tiến lên đây,nha hoàn tay cầm đèn cũng cách xa xa, tựa hồ căn bản không xem nàng là phu nhân, Như Sinh thu hồi mắt rơi vào trầm tư.

Chốc lát, nàng xem hướng về phía cha nàng, cau mày nói: "Ngài nếu đêm hôm khuya khoắt không chạy loạn thì sao bị đông lạnh như vậy? "

Tiền Nhị gia lập tức suy sụp, ủy khuất mà hô lên, "Ma ma, nàng nói ta! "

Kim ma ma liền đối với Như Sinh nói: "Cô nương, cái này sao có thể là Nhị gia sai, dù sao......"

"Ma ma sao đã quên, " Như Sinh cười nhẹ cắt đứt lời của nàng, "Trong phủ gác hẻo lánh, neo người, còn có chỗ nào mà phụ thân chưa từng đi qua ? Thế nào chuồn ra cửa được, hắn có thể nhiều biện pháp ư, ngài chính là phái người đến xem lấy, cũng đảm bảo không xảy ra sự việc này. "

Kim ma ma nghe vậy hơi có vẻ giật mình liếc nàng.

Lời tuy không nói rõ, nhưng thật sự là không liên quan Chu thị.

Như Sinh nội tâm thản nhiên, liền cũng không tránh tầm mắt của Kim ma ma, lập tức nói: "Đừng lo lắng nữa, trời đông giá rét, đứng dưới hành lang làm cái gì. "

Mọi người vội vàng đáp ứng, ai nấy đều tản đi.

Bọn hắn một đoàn người cũng tiến vào đốt Địa Long phòng, bên ngoài gió lạnh rét thấu xương, bên trong ấm áp tựa xuân. Vừa mới vào cửa, Tiền Nhị gia liền hắc xì hai cái vang dội.

Chu thị tranh thủ thời gian quay người phân phó, lại để cho hạ nhân đưa nước ấm đến.

Ai ngờ tin tức đưa qua, Người giữ lò nói, hơn nửa đêm còn muốn nước ấm, rảnh rỗi đến bị khùng đầu đấy à.

Trời giá rét, bây giờ lại là nửa đêm, người nên nghỉ đã sớm nghỉ cả, bà tử trực đêm cũng lười biếng, nước cũng không đủ ấm.

Nha hoàn truyền lời quét mắt một vòng phòng bếp nhỏ, đến cánh cửa cũng không bước vào,bỏ lại một câu "Tranh thủ thời gian " rồi quay đi.

Trái phải nàng phân phó một lượt nhưng người hầu bên cạnh lại hờ hững.

Người phụ trách bếp lò đưa nước tới, nha hoàn lấy tay thử nước ấm, liền không vui.

Bà tử đang buộc bên hông chiếc khăn tay, thấy thế bĩu môi, nói: "Ngươi chỉ để ý đưa lạnh đi, sợ sao! Hôm qua chính là đưa nước như vậy, bên trên cũng không nói gì, huống chi giờ nước vẫ còn ấm đây này! "

Nói như vậy, cũng không sai.

Vì thế nước cứ như vậy đưa qua. Mang vào trong phòng, một tí hơi nước nóng bốc lên cũng không thấy.

Chu thị ngẩn người.

Như Sinh hướng nàng đi đến, liền trông thấy,hỏi: "Làm sao vậy? "

"Không có việc gì không có việc gì, ta đi xuống xem một chút. " Chu thị thấy là nàng, vội vàng lắc đầu, nhấc chân muốn đích thân đến nhà bếp.

Nàng đối đãi Như Sinh có lễ, vẫn là Tiểu Tâm Dực cánh, nói liên tục, cũng không dám lớn tiếng.

Chu gia mấy năm trước là từ khắp nơi Khỉ La Cô Tô thành dời đi, Chu thị một ngụm Ngô nông mềm giọng, mà ngay cả nổi giận thanh âm cũng là nhẹ nhàng nhu hòa, lại càng không phải nói hiện nay.

Như Sinh cũng chỉ bái kiến một lần nàng thanh sắc đều lệ bộ dáng, vậy hay là tại nàng muốn Chu thị mang theo ấu đệ Như Lăng lặng lẽ rời kinh.Chu thị cắn răng khóc nói, dù chết cũng không thể bỏ nàng.

Nhớ lại chuyện cũ, Như Sinh trong lòng như bị đá tảng đè, nặng trịch, làm cho người ta thở không thông.

Nàng giơ tay ngăn cản Chu thị, mặc kệ Chu thị kinh ngạc hay không, chỉ hỏi nha hoàn đưa nước: "Phu nhân muốn đem đến cái gì? "

"......Là, là nước ấm......" Phòng bếp nhỏ vị trí hơi thiên chút ít, vừa rồi phòng trên tìm người mọi nơi vậy mà nha hoàn, bà tử trực đêm đang âm thầm ngủ gật, căn bản không biết nước này là Chu thị phân phó người mang tới cho Tiền Nhị gia dùng, lại càng không nên gặp được người vốn không nên xuất hiện ở viện Minh Nguyệt của Tiền Như Sinh, thì càng bị hù cho nhảy dựng, lời nói liền có chút ít thành thật.

Như sinh tức thì cười, "Cái này là để trên lò mười hai ấm tùy thời có thể lấy nước ấm? "

"Cô nương, cái này......"

Như sinh gò má bên cạnh vui vẻ dần dần trở nên nhạt nhẽo: "Đến tột cùng là các ngươi đã hồ đồ đến nổi lời nói cũng nghe không rõ, phu nhân nói căn bản cũng không nghe? "