Chương 3: Phụ nữ
Edit: Ta là Tấm
Convert: Ta là tấm
"Phụ thân! " Như Sinh nghe được trong lòng tim đập mạnh một cái, nhịn không được nhíu mày nhẹ khiển trách, "Chớ có nói bậy! "
Tiền Nhị gia giãy dụa cãi lại: "Ta không có nói bậy......"
"Đơn giản nói chết, không phải là nói bậy? " Như Sinh khẽ run, cầm trong tay đèn sáng giơ lên cao, chiếu sáng khuôn mặt hắn, tựa hồ chỉ có nhìn như vậy, nàng mới có thể thả lỏng người.
Tiền Nhị gia cũng nhìn nàng, trước mắt là người vẫn còn mang chút ngây thơ trên gương mặt, giờ phút này hắn chưa bao giờ nhìn thấy sự ngưng trọng. Nhìn hắn bỡ ngỡ, không khỏi có chút nghẹn lời, nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại, không khỏi giơ chân: "Ta không thích nàng! A tỷ không để cho ta cùng nàng ở chung, còn không phải bức chết người ta sao? "
Như Sinh nghe vậy có chút khó hiểu, lông mày nhỏ nhắn liền cau chặc lại, gặng hỏi: "Ngài vì sao không thích nàng? "
"Nàng không chịu đến cho ta xem nàng bây giờ xinh đẹp thế nào!" Tiền Nhị gia không chút nghĩ ngợi, liền đáp.
"Thật sự? " Nghe hắn nói về mẫu thân đã mất, Như Sinh nhịn không được con mắt ánh lên sự buồn bã, nàng từ lúc sinh ra cũng không đến bái kiến mẫu thân.
Tiền Nhị gia tính trẻ con mà cười, bắt đầu nói: "Đó là đương nhiên rồi! Trên chín tầng trời tiên nữ có hình dáng thế nào thì Tiểu Kỳ liền giống như vậy!"
Nàng nghe, liền cũng nhịn không được nữa nở nụ cười, thò tay lên đầu vai lấy mấy cây cỏ khô cẩn thận nhặt ra cho hắn, lắc đầu: "Ngài chưa từng thấy qua tiên nữ mà. "
"A Cửu ngày thường như mẹ, cũng cùng tiên nữ tựa như nhau, " Tiền Nhị gia đột nhiên liễm cười, bình tĩnh nhìn nàng, khóe mắt hình như có ánh nước chớp lên, "A Cửu, mẹ ngươi đi đâu mà nàng sao vẫn chưa trở lại? "
Như Sinh nghe vậy, cái mũi đau xót, thiếu chút nữa rơi lệ, lập tức gắt gao cắn cánh môi mà nhịn xuống.
—— Tiểu Kỳ nàng, đã sớm chết nha...... đã chết mười hai năm rồi.....
Nhưng mà nói như vậy trước mặt hắn, hôm nay nàng thế nào cũng không thể nói ra.
Cha mẹ nàng là thanh mai trúc mã, thuở nhỏ cùng lớn lên, hai nhà lại là sớm có ý quan hệ thông gia, tất nhiên là vui cười tác thành. Về sau phụ thân xảy ra việc ngoài ý muốn, mẫu thân có thể chọn phu quân khác, Tiền gia tuyệt không hai lời.
Tiền gia đối với chuyện này không có dị nghị, Như Sinh nghe bên ngoài nói, Đoàn gia không đồng ý từ hôn. Nhà mẹ đẻ Đoàn thị cũng không phải là gia đình chiều hư con cái.
Luận tâm cơ thủ đoạn, xa không bằng người bên ngoài, tự nhiên cũng coi trưởng bối làm niềm vui, Như vậy hài tử, gả đến nhà cao quý không phải vì Đoàn gia được thứ gì mà chính là tự bảo vệ mình không liên luỵ Đoàn gia chỉ sợ cũng khó. Cho nên năm đó Tiền gia nhìn trúng mẫu thân nàng, Đoàn gia là cực kỳ nguyện ý, gần như bắt ép mẫu thân nguyện ý cùng Tiền gia kết thân, muốn thật sự gả đi cho tốt.
Tiền Nhị gia vẫn là sự ngu dại, là người thọt vẫn mù lòa, bọn hắn đều không thèm để ý.
Nàng bởi thế không thích Đoàn gia, lại giương cờ nổi trống, long trọng phong quang mà cho phụ thân rước mẫu thân vào Tiền gia.
Bởi vì bất luận Đoàn gia thế nào, mẫu thân đến chết đều là thiệt tình đối đãi phụ thân.
Nàng chưa từng bởi vì hắn ngoài ý muốn mà sinh lòng thoái ý.
Như Sinh dụi mắt hít sâu một hơi, sau đó thò tay xa xa chỉ hướng màn đêm bên trên, ra vẻ mây trôi nước chảy nói: "Ừ, mẫu thân đang ở đâu trên ấy nhỉ. "
Tiền Nhị gia nháy mắt mấy cái: "Tiểu Kỳ vì sao ở đó? Nàng vì cái gì không ở cùng ta? "
"Bởi vì nàng là tiên nữ trên chín tầng trời nha, " Như Sinh cố gắng cười, "Tiên nữ đều là ở tại thiên cung. "
"Nàng lúc nào trở về với chúng ta? " Tiền Nhị gia trong mắt chứa đầy nước mắt, tựa hồ chỉ một khắc thôi đã lăn xuống.
Trong màn đêm, yên tĩnh hoang vu ở Mục viên, hai cha con nàng mặt đối mặt đứng đấy, một người rưng rưng, một người dối gạt. Như Sinh khẽ cắn môi, miệng nói: "Qua một năm, qua một năm nàng sẽ trở lại. "
Tiền Nhị gia đã tin tưởng, gật gật đầu: "A tỷ nói, nói dối là bị ăn gậy, A Cửu ngươi cũng không thể nói dối! "
"Được, ta không nói dối, " Tiền Như Sinh quay mặt qua chỗ khác, "Kim ma ma sợ là sốt ruột, phụ thân mau cùng ta trở về đi. " Nàng quay người rời đi hai bước, sau lưng không có động tĩnh, phát giác ra kỳ quái liền quay đầu nhìn, đã thấy Tiền Nhị gia đứng tại chỗ chưa từng di động, liền hỏi: " Thế nào lại không đi? "
Tiền Nhị gia nhìn chung quanh một chút, nhanh chóng vươn tay ra nắm chặt một góc vạt áo của nàng, nhỏ giọng nói: "Ta sợ bóng tối......"
"......" Vừa rồi một người vì sao lại không sợ? Như Sinh bật cười, đem vạt áo trong tay hắn tách ra. Tiền Nhị gia thấy làm thế cũng vô ích, miệng chu lên, hai mắt đẫm lệ mông lung mà nhìn nàng. Như Sinh bất đắc dĩ cười cười, đem tay trái đưa cho hắn, nói: "Không nên nắm xiêm y. "
Tiền Nhị gia nhìn chằm chằm vào tay của nàng,sau đó một phát bắt được, cười đến híp lại mắt.
Một lớn một nhỏ hai người liền lôi lôi kéo kéo, một bước ngắn một bước dài mà đi về.
Đi đến cửa ra vào của Mục viên, lập tức liền có người xách đèn chạy đến đón.
Tiền Như Sinh đi đi lại lại hơi nhiều, đứng lại liền thấy có chút không khỏe, vịn Lục Tiêu thở khẽ hai tiếng, nhíu mày văn vê đầu gối.
Tiền Nhị gia nhìn thấy, nhân tiện nói: "Ta cõng ngươi trở về! "
Nàng bị bệnh không đi được, hắn cũng biết.
Như Sinh nghe vậy, lại nhớ tới khi còn nhỏ, hắn cũng rất hoan hỉ cõng nàng chạy tán loạn khắp nơi, bốn phía vui đùa. Về sau, nàng từ từ lớn lên, liền không thích cùng hắn ở một chỗ. Nàng luôn chê hắn, ngại hắn vĩnh viễn như một đứa trẻ, không có nửa điểm giống phụ thân, ngại hắn không giống người bên ngoài......
Mà ngày đó, khi kiếm treo ở đỉnh đầu nàng, hắn lại không chút do dự chắn trước nàng.
Hắn náo loạn như vậy vì không hiểu chuyện nhưng vẫn có thể đơn độc thuơng nàng, bảo hộ nàng, như là bẩm sinh.
Như Sinh cảm thấy ấm áp, lắc đầu: "Ta đã lớn rồi. "
Tuy là mới mười hai tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ choai choai, có thể không còn là tiểu nha đầu nhưng có thể nói một thân tuổi tác, sao còn có thể để hắn cõng đi.
Tiền Nhị gia nghe xong, buông thỏng hai tay, lộ ra thần sắc cô đơn, là vì nàng không thích hắn mới không muốn cho hắn cõng. Hắn ngượng ngùng cúi đầu, dưới chân trù trừ, cả buổi không chịu bước. Hai cha con nàng đã lâu chưa thân cận, cũng không muốn nàng phiền chán chính mình.
Như Sinh thấy rõ ràng, thở dài: "Lần sau không như vậy nữa. "
Tiền Nhị gia ngẩng đầu, lập tức cao hứng, quay lưng thúc nàng lên, ánh mắt tức thì hướng phía tây viện Minh Nguyệt mà nhìn. Như Sinh liếc nhìn, lòng biết rõ, giống như khi còn bé bình thường ôm lấy cổ của hắn, dặn dò nói: "Quay về viện Minh Nguyệt, không cho phép đi lung tung. "
"Không đi sẽ không đi. " Tiền Nhị gia lầu bầu nói, cõng nàng bất đắc dĩ hướng Minh Nguyệt viện mà đi đến.
Bên cạnh, nha hoàn bà tử cũng biết như vậy không thích hợp, cũng không ai dám khuyên can.
Hành lang yên tĩnh tường hòa, đèn lồng chiếu sáng.
Như Sinh tựa trên lưng phụ thân, dày đặc mà ôn hòa.
Cách áo khoác, nàng tựa hồ cũng có thể nghe thấy tim hắn đập.
"Phanh—— thẳng thắn——"
Từng tiếng tiếng vọng trong đêm khuya yên tĩnh, cũng vang vọng ở bên tai nàng.
Thật tốt, phụ thân còn sống, sống thật khỏe......
Nàng chăm chú nhắm hai mắt, sợ hãi nếu mình mở mắt, hết thảy sẽ như một hồi Hoàng Lương mộng đẹp tan thành mây khói. Cái mũi bắt đầu đau xót, nàng không kìm nén mà khịt mũi, đầu tựa vào lưng phụ thân.
Đột nhiên, Tiền Nhị gia bước chân hơi chững lại, thở thật dài, thanh âm cực kỳ bất đắc dĩ: "Trời lạnh cũng không thể đem nước mũi lưu lại trên người của ta nha..... cái này là xiêm y vài ngày trước mới may đấy......" thanh âm càng lúc càng nhẹ đến cuối cùng không còn nghe thấy..
Tiền Như Sinh lại nghe rõ ràng vào trong tai, nhịn không được bật cười.
"Ngươi chính là nha đầu lôi thôi....." Hắn nhỏ giọng thầm thì.
Nghe nói như thế, Như Sinh liền nhớ đến chính mình từng bỏ hàng giờ đi theo hắn, hướng ngàn trượng trong viện chạy lung tung. Ngàn trượng trong viện có hoa Thục quỳ, khi hoa nở như là đại dương đỏ ối mênh mông. Nàng bước từng bước nhỏ, cầm lấy tay của hắn, tiến vào trong biển hoa lăn qua lăn lại vui đùa ầm ĩ, dính đầy hoa trên mặt, đầu và cổ rất giống chú con mèo nhỏ.
Hắn liền chỉ về phía nàng cười ha ha, cười nàng là nha đầu lôi thôi
Chính hắn trên người cũng bừa bộn, còn không bằng nàng đâu.
Như Sinh nghĩ đến, khóe miệng mỉm cười.
Huyết nhục sẽ đốt hủy, có thể trí nhớ ẩn núp ở nơi sâu kín trong tiềm thức, cho là mình sớm đã quên, kỳ thật đều nhớ rõ như nhìn thấy tận mắt, phảng phất giống như hôm qua.
Vượt qua cua ngoặt, viện Minh Nguyệt đã gần trước mặt.
Ngọn đèn ồn ào náo động, lúc trước nghe được tin tức của Tiền Nhị gia nên Kim ma ma đứng chờ, vội vàng hướng bọn họ đi tới, rất nhanh đã đến bên cạnh, nhìn thấy Tiền Nhị gia cõng Như Sinh, hai cha con nàng nhỏ giọng nói chuyện, nhất thời sợ hãi kêu lên một cái. Hai người trăm miệng một lời mà gọi "Ma ma", sau đó Như Sinh liền từ trên lưng của Nhị gia nhảy xuống, tựa vào người Lục Tiêu.
Kim ma ma biến sắc, vội hỏi: "Cô nương chân đã tốt? "
Như Sinh gật đầu, vừa muốn mở miệng lên tiếng, chợt nghe một khúc Giang Nam, Tiểu Tâm Dực cánh đạo, "Đêm khuya sương nặng, Nhị gia đều ướt. " Trong thanh âm mang theo hối hận cùng lo lắng.
Như Sinh khẽ giật mình, Kim ma ma lại thoáng chốc biến sắc.
Thầm than một tiếng, nàng dò xét thần sắc Kim ma ma, quay đầu nhìn lại
Dưới ánh đèn sáng ngời, mẹ kế Chu thị với khuôn mặt dịu dàng, nhìn một cái không sót thứ gì.