Chương 2: Tìm người
Edit + beta: Ta là Tấm
Convert: Ta là Tấm
Cha nàng là một người thần trí mê muội, không tốt lại hời hợt nên là người vừa hời hợt vừa tâm địa linh hoạt.
Trong kinh ai ai cũng biết, Tiền Nhị gia hơn mười tuổi từ trên lưng ngựa té xuống, va phải tảng đá lớn. Đầu chảy đầy máu, sưng như cái bánh bao, đại phu nguyên một đám đến khám qua, đều chỉ lắc đầu khoát tay, lại để cho Tiền gia tranh thủ thời gian chuẩn bị hậu sự, chính là thương thế khó qua khỏi, dù Thần Tiên có đến cũng vô phương xoay chuyển đất trời.
Theo lời nói như vậy thì Tiền gia cũng thật không có biện pháp.
Vì vậy đã chuẩn bị tốt quan tài cùng áo liệm, chỉ còn chờ hắn thở nốt một hơi cuối cùng liền đưa hắn đi chôn.
Có ai nghĩ được, về sau hắn như có được kỳ tích mà chuyển biến tốt đẹp !
Tĩnh dưỡng hơn nửa năm sau, hắn một lần nữa trở nên sinh khí dồi dào. Nhưng tâm trí hắn chỉ còn là một đứa trẻ mà thôi.
Tiền Nhị gia còn sống, lại mất thông minh.
Cũng bởi vì vậy mà cha nàng mới yêu hài tử, vẫn đối với mẫu thân đã chết đi của nàng mà nhớ mãi không quên.
Mẹ nàng là Đoàn thị, lúc sinh hạ nàng đã một phen đau khổ, vì vị trí bào thai nằm lệch nhịn mấy canh giờ, đau đến chết đi sống lại cũng không thể sinh hạ nàng. Máu huyết cùng sinh khí theo một đường trong thân thể của mẫu thân nàng mà chảy ra, khí lực của mẫu thân nàng rất nhanh liền bắt đầu khô kiệt.
Sâm trăm năm nấu thành súp, một chén lại một chén đưa vào phòng sinh, miễn cưỡng giữ được một mạng cho Đoàn thị.
Nhưng mà Như Sinh ngoan cố giống như tảng đá, cố mấy nàng cũng không chịu chui ra.
Nếu như vậy thì Đoàn thị chết, hài tử cũng phải chết theo.
Kinh nghiệm bà đỡ gặp phải như vậy là tình huống vô cùng hung hiểm, cũng không có biện pháp nào nên bối rối lên, tay còn dính máu tươi đã vội đẩy nha hoàn bên cạnh, gấp giọng cho người trở về bẩm báo với Vân Chân phu nhân.
Tiền Nhị gia chính là đứa bé đó, có thể biết chuyện gì, Tiền gia không có vợ lẽ coi sóc, khi Đoàn thị sinh, coi giữ Tiền gia là cô cô Vân Chân phu nhân.
Vân Chân phu nhân được tin tức đi vào phòng sinh, tự mình đi dò xét tình trạng của Đoàn thị, đã thấy người nằm ở kia, mặt trắng như giấy, hít vào nhiều mà thở ra không bao nhiêu, không khỏi cảm thấy thất kinh, sắc mặt cũng liền nghiêm túc. Bà đỡ bối rối đang lúc nhìn lên vừa vặn trông thấy, vội vàng quỳ xuống dập đầu cầu xin tha thứ, nói là đã tận trách rồi mà vẫn không cứu được.
Vừa dứt lời, Đoàn thị đột nhiên không còn hơi thở nữa.
Vân Chân phu nhân nhíu mày, sắc mặt trở nên khó coi, nhìn chằm chằm vào bà đỡ ánh mắt lạnh lùng, từng chữ một mà phân phó xuống dưới: "Thừa dịp thân thể còn chưa lạnh, đem con lấy ra cho ta! "
Bà đỡ quỳ gối nghe vậy toàn thân sợ hãi, không dám tin ngẩng đầu lên nhìn về phía nàng, khóe miệng mấp máy mà không nói được gì, dĩ nhiên là tâm thần rối loạn. Vân Chân phu nhân cũng đã đâu vào đấy mà sai người đi lấy nước nóng đến, khăn mỏng như cánh ve một chút, dùng nước sôi cẩn thận nhúng qua, nhét vào trong tay bà đỡ, nói: "Ta năm đó từng thấy qua người bên ngoài sinh con, mẹ sau khi chết thì hài nhi trong bụng vẫn còn hơi thở, chỉ cần động tác nhanh, liền có thể bảo vệ một sinh mạng. " Nàng khi nói xong lời này, thanh âm lạnh như băng, ngữ khí lại có vẻ thập phần hời hợt.
Không người nào dám đem lời của nàng coi là bịa chuyện, trong phòng sinh lập tức như chim vỡ tổ, mạnh ai làm việc nấy lục tục đứng lên.
Vân Chân phu nhân nhìn lướt qua, bước đi đi ra cửa, đứng ở hành lang.
"A tỷ! " Tiền Nhị gia tiểu nhi giống như ngây thơ, cũng không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, nhìn thấy nàng, cười chạy tới, đong đưa trong tay một cành hoa, "Kim ma ma nói cho ta biết, Tiểu Kỳ sinh tiểu oa nhi! "
Hắn đứng ở đó, mặt mày tuấn lãng, thân hình cao to, rất đúng hình dáng tướng mạo lỗi lạc của quan binh nhưng lại cười như một đứa trẻ, ngoài miệng cũng là lời của một đứa trẻ nên nói.
Vân Chân phu nhân nhìn, trong nội tâm không khỏi đau xót, sải bước xuống đài đi qua, kéo cánh tay hắn một chút, cười nói: "Kim ma ma nói rất đúng. "
Hắn nghe xong liền cười, quấn quít lấy nàng, cho nàng xem hoa trong tay mình, hỏi: "Đẹp không? "
"Đẹp lắm. " Vân Chân phu nhân cười gật đầu.
"A tỷ cũng tốt, hoa này cũng khá đẹp! Cái cành này cho ngươi, các loại Tiểu Kỳ sinh ra hài tử, ta lại cho nàng một cành! " Hắn mặt mày cong cong, cười hì hì đem hoa nhét vào tay Vân Chân phu nhân.
Vân Chân phu nhân một tay nhận lấy, tay kia đưa lên tóc mai hắn mà vuốt, nhẹ giọng đáp lời. Hắn vóc người khá cao, sớm vượt qua nàng, động tác đưa lên tóc hắn có chút cố hết sức.
Tiền Nhị gia liền thấy tay của nàng mà tự động cúi thấp đầu, một mặt tung tăng như chim sẻ hỏi: "A tỷ nói xem, lấy tên gì cho đứa bé thì tốt? Bằng không, kêu Tiểu Bảo được không? " Tiểu Bảo là tên con chó trắng hắn nuôi sớm bệnh chết hai năm trước rồi, hắn vẫn nhớ.
Vân Chân phu nhân không biết nên khóc hay cười, đang muốn lắc đầu, đã thấy cách đó không xa có người chạy đến trước mặt nàng, quỳ dập đầu, cất cao giọng nói: "Bẩm báo phu nhân, đứa bé còn sống! "
Khó nén được tiếng kinh ngạc, trong phòng sinh truyền đến từng đợt âm thanh trẻ mới sinh nỉ non khóc.
Vân Chân phu nhân nhíu mày một chút rồi giãn ra, quay đầu nhìn Tiền Nhị gia cười nói: "Quả thật là mệnh cứng cỏi, nếu đã như thế vậy thì sau này liền gọi nàng là Như Sinh đi. "
Kia sinh như phù, kia chết như thôi.
Nhưng mà Tiền Như Sinh vừa mới trải qua cơn cửu tử nhất sinh mà còn sống lấy ra từ trong bụng mẹ, mệnh nàng có cũng không dễ, gọi là Như Sinh, tên tự gọi A Cửu.
Những điều này là chuyện xảy ra khi trước, đều là phụ thân bên người Kim ma ma, rảnh rỗi mà nói nàng nghe. Nàng hiểu rõ là ý tứ của Kim ma ma, nếu không có cô cô làm chủ sai người mổ bụng, lúc này nàng đã không tồn tại trên đời.
Cô cô là trưởng nữ, so với cha nàng lớn hơn chín tuổi, lại suốt đời ở vậy không chồng. Cô cô nàng tay nắm cơ nghiệp Tiền gia, lớn hơn mấy đệ đệ, lại nuôi sống nàng, là một người vô cùng có tiếng nói.
Nhưng mà trong kinh có người lén truyền tin về cô cô nàng, khẩu khí lại mang theo ba phần khinh miệt.
Trong đó, có kẻ đỏ mắt ao ước, cũng có người thanh cao tự kiềm chế không nhìn trúng Tiền gia.
Cũng mặc kệ là loại nào, những người này từ đầu đến cuối cũng chỉ dám ở sau lưng mà nói.
Cô cô một nữ lưu, chưa từng kết hôn, lại là nhất phẩm cáo mệnh. Cái này chỉ là có bổng lộc nhưng không hẳn không có thực quyền. Cpo cô nàng thậm chí cũng không cần trải qua tuyên triệu liền tự mình có thể vào cung diện thánh, lời của cô cô nàng, thậm chí có thể làm cho Gia Long hoàng đế thay đổi cả chủ ý.
Không có ai biết, Gia Long hoàng đế vì sao đối với cô cô nàng khác biệt.
Nhưng kinh đô và vùng lân cận trên dưới đều biết, năm đó Gia Long hoàng đế có thể quang vinh bước lên ngai vàng thì không thể thiếu một phần công lao của cô cô nàng.
Tiền gia đã có là người trong tộc của hoàng đế, lại bởi vì Vân Chân phu nhân là nghĩa muội của Gia Long hoàng đế, chỉ ngắn ngủi trong hai mươi năm phấn đấu, chiếm cứ hầu hết Bình Khang phường. Cho nên Tiền gia tuy là trân quý, những ỷ vào thân phận của mình, lại có uy tín lâu năm làm các thế gia thực sự không dám khinh thường.
Chỉ tiếc, Như Sinh có mấy vị thúc bá nhưng không thể nhu hòa.
Về phần cha nàng, thì càng không cần nhiều lời.
Nghĩ đến phụ thân, Tiền Như Sinh ngầm thở dài, phân phó Lục Tiêu thay áo choàng cho mình, mang giày da mềm lông dê, đi ra ngoài, vừa vén rèm lên, liền có một cơn gió lạnh thổi tới nhưng cũng may không có tuyết rơi.
"Có phải trước tiên đến viện Minh Nguyệt không ạ? " Lục Tiêu nhẹ giọng hỏi.
Như Sinh vịn cột trụ hành lang, đưa mắt nhìn hướng xa xa, lắc đầu nói: "Trực tiếp đi Mục viên. "
Lục tiêu sửng sốt, chần chờ nói: "Cô nương có phải đã quên, Mục viên hoang vu đã lâu. "
"Chính bởi vì hoang vu mới đi nhìn một chút. " Nàng lạnh nhạt nói ra, chân liền bước đi.
Như Sinh nhớ rõ, kiếp trước phụ thân đã từng hơn nửa đêm náo loạn một hồi như vậy, mọi người tìm kiếm khắp nơi nhưng không thấy gấp đến độ rối tinh rối mù, cuối cùng cũng tìm thấy phụ thân ở Mục viên.
Mục viên nguyên không phải nơi nàng ở mà là phụ thân cùng mẫu thân nàng đã từng ở đây. Về sau Đoàn thị đã bị chết tại Mục viên nên Vân Chân phu nhân sợ hắn thấy cảnh thương tâm, liền khóa Mục viên lại.
Chỉ chớp mắt thôi, đã là hơn mười năm.
Đêm sâu, ánh trăng mỏng bạc.
Mục viên cỏ dại cao đến lưng người, bị gió đêm thổi, ào ào vang động, hình như có người đang ở giữa nhanh chóng chạy đi, nghe được trong lòng người hốt hoảng. Trên cửa, ổ khóa đã sinh ra rêu xanh, loang lổ hoen gỉ sớm đã không cần chìa khóa mở ra.
"......Cô nương, nơi đây là đâu, có rắn không nha? " Đi theo nàng là nha hoàn bà tử trong viện, có người nhát gan đã nhịn không được run rẩy lên.
"Trời còn lạnh, chưa phải lúc rắn xuất quan " Tiền Như Sinh vuốt vuốt áo choàng trên người, "Đều ở cửa đứng chờ ta, không cần theo vào. "
Ai dám để nàng đi một mình, liền có người muốn khuyên bảo nàng.
Như Sinh chỉ chọn Lục Tiêu xách đèn cùng đi, rồi sau đó liếc mắt nhìn mọi người, nói: "Đều điếc phải không?"
"Tụi nô tỳ không dám......" Mọi người vội vàng lên tiếng.
Như sinh thu hồi ánh mắt, không nói nữa, cùng Lục Tiêu nhấc chân đi vào.
Kiếp trước cha nàng bị tìm được, cứ nghe khóc dữ dội một hồi, nháo muốn gặp nàng, nàng đang ngủ yên ổn lại bị người lay tỉnh nên phiền muộn vô cùng, giận dữ không chịu đáp ứng, vùi đầu ngủ tiếp.
Hắn vì cái gì thương tâm, vì cái gì muốn gặp nàng, nàng một mực không biết.
Im ắng thở dài, Như Sinh đứng trong cỏ, lệnh cho Lục Tiêu rọi đèn trông về phía xa, nhìn chỗ bụi cỏ đó giống như có người ẩn nấp không.
Lục Tiêu vâng dạ, nhìn khắp mọi nơi, dưới ánh đèn mờ nhạt bỗng dưng hiện ra cái thân ảnh lờ mờ, nàng vui mừng nói: "Cô nương, ở bên kia! "
Như Sinh nghe vậy lấy đèn soi khác trong tay Lục Tiêu, lạnh nhạt phân phó nói: "Phái người trở về nói với Kim ma ma, người đã tìm được, lát nữa ta dẫn hắn trở về. "
Lục Tiêu giật mình, trách không được sai nàng đem theo hai ngọn đèn.
Nàng xác nhận Như Sinh bước đi ổn thỏa, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, đi nhanh ra bên ngoài.
Cùng lúc đó, Như Sinh đã đứng trước đám cỏ dại, cầm đèn soi đi qua.
" Lộ rồi" Một tiếng, trong bụi cỏ đứng lên người đàn ông, tóc tán loạn, trên người dày đặc áo khoác, quắt lấy miệng nhìn về phía nàng.
Nàng đi lên phía trước từng bước một, hắn liền lui về phía sau từng bước một.
Nàng bất đắc dĩ, định trụ bước chân nhẹ giọng gọi hắn: "Phụ thân......"
Tiền Nhị gia ngẩng đầu, nương ngọn đèn mà cẩn thận đánh giá nàng, rồi sau đó không vui lẩm bẩm: "Ai là cha ngươi, ngươi lần trước còn bảo ta cút! "
"......" Nàng lại đã từng nói như vậy? Như Sinh cười khổ, "Ta nói hưu nói vượn, ngài đừng coi là thật. "
Tiền Nhị gia vẫn là mất hứng, khoanh tay trước ngực, hất cằm: "Ngươi đêm hôm khuya khoắt không ngủ đi, chạy tới đây làm cái gì? "
"Vậy ngài đêm hôm khuya khoắt không ngủ đi, chạy tới đây làm cái gì? " Như Sinh hỏi lại.
Liền Nhị gia nghe vậy, đột nhiên khóc tang: "A Cửu, ta muốn chết rồi! "