Chương 1: Tiền gia
Edit + beta: Ta là Tấm
Covert: Ta là Tấm
Như Sinh mơ mơ màng màng tỉnh lại thì còn chưa quá canh ba .
Trong phòng đen tối, không có nửa điểm ánh sáng. Nàng nghe thấy tiếng nha hoàn Hồng Anh hít thở, nhẹ mà trì hoãn, bình mà ổn, trong đêm tối nghe vào tai, làm lòng người an ổn không ít.
Nàng đã có rất nhiều năm, chưa từng nghe qua tiếng hít thở như vậy.
Một đoạn thời gian rất dài, ban đêm không thể say giấc, tựa hồ nhắm mắt lại có thể nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của chính mình. Mặc dù không có lưỡi, nhưng thanh âm buồn bực trong cổ họng, cũng như trước vang vọng trong tai.
Nhưng mà hôm nay......Đầu lưỡi tại trong miệng dọc theo hàm răng đánh một vòng, linh hoạt tự nhiên lại mang theo hai phần lạ lẫm. Nàng đã quá lâu chưa có được nó......Như còn sống nhớ rõ, chính mình khi lâm chung, ngũ giác hầu như mất hết. Không giống như hiện tại, nghe thấy tiếng hít thở nhè nhẹ, nghe được trong không khí tràn ngập hương hoa bách hợp. Nàng nằm ở dưới chăn gấm, nhắm mắt, cẩn thận ngửi, lờ mờ có thể phân biệt ra bên trong ba lượng vị hương liệu—— Trầm Thủy hương, Linh Lăng hương, Tước Đầu hương, mơ hồ còn hòa với chút ít Bạch Dần Dần hương.
Nàng thở ra một ngụm trọc khí, trở mình, vùi đầu vào trong gối mềm.
Như vậy một hộp hương, giá trị mấy lượng vàng nhưng ở Tiền gia mà nói là điều bình thường.
Một viên giá trị mười kim loa tử, bên trong rương của nàng cũng chồng chất như núi, không người chú ý bày biện đã phủ lớp bụi dày. Ăn ngon mặc đẹp ở những năm tháng đó, trong phủ thoa son tô phấn thật phí tiền, quanh năm suốt tháng ít nhất cũng tiêu tốn hơn mười vạn lượng bạc.
Tuyên Minh năm thứ 17, Tiền gia thật giống trong trí nhớ của nàng, xa hoa và lãng phí.
Nhưng tại hội Thiên Phú, cũng tại mùa hè năm Tuyên Minh thứ 21, tất tất hóa thành hư ảo. Gia tài bạc triệu bị người đoạt đi, chiếm cả Bình Khang phường, nơi từng là phủ Tiền gia, lại cũng không cho bọn họ chỗ dung thân. Hôm nay xa hoa lãng phí, bất quá cũng chỉ là mây khói.
Cửa nát nhà tan, tư vị này nàng sớm đã hưởng qua.
Hốc mắt bỗng nhiên trở nên nóng rực, gối thêu cành cây thược dược bị nhàu thành một khối.
Tiền Như Sinh quay đầu, chưa kịp trợn mắt, bên ngoài đột nhiên truyền đến một hồi huyên náo.
Tai nghe được tiếng hít thở của nha hoàn Hồng Anh dừng lại, sau đó bức mành bên ngoài liền vang lên tiếng rì rào vang động. Tiền Như Sinh cau mày, ngẩng đầu lên, ghé mắt nhìn, nhưng thấy bức mành ruộng đồng xanh tươi bị vén lên một góc, Hồng Anh đứng ngoài tiến đến hé mở nói: "Cô nương đã tỉnh? "
Trong phòng chưa đốt đèn, Hồng Anh không thấy nàng đỏ lên mắt.
Tiền Như Sinh liền cũng bất động, chỉ ở trong trướng trầm thấp hỏi: "Bên ngoài làm sao vậy?
Trong bóng tối, giọng điệu nàng lộ ra chút cổ quái, đọc nhấn rõ từng chữ tuy là rõ ràng, lại nói được thật chậm, từng chữ một, ngoài - trướng Hồng Anh nghe lại nhẹ nhàng thở ra.
Trước đây ít lâu, Tiền Như sinh đang êm đẹp ngủ một giấc, thức dậy liền mất âm thanh, y y nha nha nói không rõ ràng, chân tay cũng như đầu gỗ cứng đờ, không thể động đậy.
Tin tức truyền ngàn dặm, cô cô của Như Sinh là Vân Chân phu nhân hết sức giận dữ, giao trách nhiệm cho mọi người lập tức đem đại phu các nơi đều mời về Tiền gia. Không bao lâu, trong nội cung đều được tin tức, cũng nhanh chóng cho hai vị đức cao vọng trọng lão thái y đến xem bệnh.
Nhưng mạch của nàng vững vàng, không có chút dấu hiệu nào bị bệnh, chúng đại phu nhìn nhau, đều không hiểu ra sao.
Một người đang tốt đẹp, đột nhiên trong một đêm liền trở nên miệng không thể nói, chân không thể đi, quả thật kì lạ. Vì vậy, đơn thuốc vẫn là từng cái một được ghi ra, thuốc vẫn là từng chén một hướng phòng Như Sinh bưng đến. Không bao lâu, bã thuốc liền chồng chất thành núi nhỏ nhưng mọi người lòng dạ biết rõ, những thứ này bất quá chỉ là thuốc bổ mà thôi.
Nào ngờ, Tiền Như Sinh lại thật sự bắt đầu dần dần chuyển biến tốt đẹp. Mấy ngày sau, nàng liền đã có thể nói dc vài từ rời rạc, chân mặc dù chưa đủ linh hoạt nhưng cũng có thể đứng ở bên giường một hồi lâu. Đến tận lúc này đây, giọng nàng khi nói chuyện mặc dù còn lạ lẫm nhưng đã có thể tự nhiên nói chuyện với nhau. Hồng Anh là nha hoàn bên cạnh nàng, bị khiển trách một hồi, tất nhiên là lòng còn sợ hãi, mấy ngày nay thấy nàng tốt hơn nhiều, mới an tâm chút ít.
Mấy ngày liên tiếp, trong phủ từ trên xuống dưới đều truyền, là Nhị thái thái Chu thị âm thầm hạ độc thủ.
Nghĩ đến Nhị thái thái, Hồng Anh trong mắt hiện lên một tia mỉa mai, mở miệng đáp: "Nghe động tĩnh bên viện Minh Nguyệt, chắc hẳn lại là Nhị thái thái xảy ra điều gì không hay rồi. "
Nhị thái thái Chu thị là vợ lẽ của phụ thân Tiền Như Sinh, năm nay chỉ mới hai mươi.
Bởi vì xuất thân thấp kém, mà cả nhà cao thấp bất luận chủ tớ, đều đối với nàng ta có chút không vừa mắt, trong đó có cả Tiền Như Sinh. Nàng cực kỳ chán ghét mẹ kế, người của nàng kể cả nha hoàn bà tử trong viện, liền cũng theo nàng, thường xuyên dùng lời trách mắng Chu thị.
Nhưng mà lần này, Hồng Anh vừa dứt lời, liền có ánh mắt lạnh như băng rơi vào mặt mình.
"Làm càn! "
Hồng Anh khẽ giật mình: "Cô nương......"
"Đem đèn đốt, đổi Lục Tiêu đến. "
Hồng Anh quá sợ hãi, Lục Tiêu một tháng trước, khi nàng đang quở trách Nhị thái thái, lại giúp đỡ Nhị thái thái nói vài câu mà bị cô nương sai người vả vào mồm hai cái, cho làm nha hoàn hạ đẳng, cô nương như thế nào đột nhiên nhắc tới nàng ta?
"Còn không đi? "
Trong lúc đang thẩn thờ, nàng nghe thấy trong trướng Tiền Như Sinh thúc dục, không dám do dự nữa, vội vàng đáp ứng rồi lui ra lấy đèn, vội vàng đi ra ngoài tìm Lục Tiêu.
Hồng Anh vừa đi, bên trong thiếu đi một người liền yên tĩnh xuống.
Tiền Như Sinh tự xốc chăn mền đứng dậy, ngồi ở mép giường, để chân trần trụi vịn cột giường đứng thẳng, cố hết sức mà bước từng bước nhỏ. Nhưng mà vừa mới giơ chân lên, nàng liền lảo đảo ngã về phía trước, đầu gối "ầm" một tiếng tím bầm nơi chân.
Nàng hít vào một hơi, hai tay chống xuống đất đứng lên, há miệng run rẩy một lần mới có thể đứng thẳng, khóe miệng môi mím thật chặc.
Trong phủ tung tin vịt là mẹ kế Chu thị âm thầm mưu hại nàng, nên nàng mới đột nhiên biến thành như vậy. Kỳ thật thì có thể chuyện không phải thế.
Trước nhất thế gia phá người vong sau, nàng gần hai năm trở thành người câm và thọt, hôm nay hết thảy mạnh khỏe, ngược lại thấy không quen. Như Sinh không khỏi cười khổ, cũng không biết còn phải ngã mấy lần mới có thể quay về như xưa.
Đang nghĩ ngợi, có một Thanh y tiểu nha hoàn xốc lại rèm, khép tay khẽ bước mà trong phòng, thấy nàng đứng ở đó xoay người xoa đầu gối, cuống quít tiến lên hỏi: "Cô nương, chỗ đó bị thương ạ? "
"Đụng phải đầu gối, không có gì lớn. " Như Sinh buông lỏng tay, tùy ý để Lục Tiêu thay mình kéo ống quần lên.
Trong váy lụa vốn là trắng nõn mà nay trên gối đã đỏ lên một khối lớn, sợ là một lúc lâu sau sẽ thành tím xanh. Lục Tiêu đau lòng mà nói: "Nô tài đi lấy thuốc đến. "
Tiền Như Sinh lôi nàng một cái, "Không cần, chậm chút lấy cũng không sao. "
Tổn thương hôm nay đối với nàng mà nói, căn bản không coi là gì. Nàng chịu qua vô số tổn thương, chẳng qua là dập đầu gối, nhịn một chút liền không đau nữa.
Nàng liền nương theo ngọn đèn nhìn hướng Lục Tiêu, trong lòng hiện lên chua xót.
Lục Tiêu cùng Hồng Anh là hai nha hoàn được đưa đến nhưng Lục Tiêu thành thật, miệng không ngọt cũng không khéo nịnh hót nên nàng không mấy vui. Ngược lại là Hồng Anh nha đầu kia, gan lớn, đầu óc cũng linh hoạt, biết rõ ý chủ nhân nên được coi trọng. Nàng không bao lâu nóng nảy, tính tình ác liệt, thích nghe lời hữu ích làm người cũng táo bạo, chỉ cho là Hồng Anh tốt, mọi chuyện quan trọng đều cần nàng ấy làm, đối đãi Hồng Anh khác biệt, thế cho nên Hồng Anh ở trước mặt nàng mới dám trách mắng mẹ kế, còn có thể được tán thưởng.
Nhưng người này giống như đợi đến lúc ngã ngựa, tai vạ đến nơi, liền không chút nghĩ ngợi vội vứt bỏ nàng mà đi.
Chủ tử lạc phách, thay chỗ dựa, vốn cũng là nhân chi thường tình.
Nhưng Hồng Anh bỏ đá xuống giếng, cáo mượn oai hùm chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, phản quay đầu lại liền muốn hung hăng cắn nàng một ngụm. Vong ân phụ nghĩa đến nỗi coi nơi đây chỉ là bổn phận.
Năm đó Tiền gia sụp đổ, tất cả nô bộc chạy tán loạn, trốn được thì trốn, cuối cùng tử thủ chỉ còn lại vợ lẽ và người đi theo nàng, Lục Tiêu. Lúc đi ra Bình Khang phường, đi phía sau nàng, cũng chỉ có Lục Tiêu.
Như Sinh nhìn Lục Tiêu, ánh mắt dần dần trở nên phức tạp.
Nàng trước sau như một không nhớ được mặt người, Hồng Anh và Lục Tiêu, ngày thường nàng nhìn cũng không quá khác biệt, nhưng nàng nhớ rõ đôi mắt này của Lục Tiêu, hắc bạch phân minh, là người thản nhiên, giống con người của nàng, chính trực mà không quá chất phác. Nhưng mà Lục Tiêu đi theo nàng, không có hưởng phúc, lại chịu nhiều đau khổ.
Đó là điều nàng ý thức được, trên đời này thật sự sẽ có người đem hết toàn lực đối tốt với ngươi, không là nịnh bợ không vì mưu lợi, đơn giản là một tiếng "Cô nương", đơn giản là nàng năm đó đã cho một miếng cơm ăn.
Nàng cầm thật chặt tay Lục Tiêu.
Lục Tiêu vì động tác đột ngột này của nàng mà bị hù cho nhảy dựng, đầu lưỡi lúng ta lúng túng nói: "Cô nương, ngài đây là thế nào? "
"Không có gì. " Như Sinh chậm rãi buông lỏng tay, ngồi tại mép giường của mình chậm rãi hỏi, "Viện Minh Nguyệt bên kia đã xảy ra chuyện gì? "
Lục Tiêu đứng ở trước mặt nàng trả lời: "Nghe nói là không thấy Nhị gia. "
"Không thấy? " Tiền Như Sinh kinh ngạc ngẩng đầu lên.
"Kim ma ma đang dẫn người tìm kiếm mọi nơi.
Lục Tiêu nói: "Nhị thái thái......" Nàng muốn nói lại thôi, nhìn Như Sinh, đến cùng cũng không nói lời nào nữa.
Tiền Như Sinh đã rõ, liền cũng không hề truy vấn, chỉ nói: "Đi lấy xiêm y đến, ta đi ra ngoài giúp tìm. "
Lục tiêu kinh ngạc kinh hô: " Chân ngài......Cái này sao có thể được? "
Nàng trước mắt chỉ có thể đi lại vài bước, cũng không đi được lâu, theo lý hoàn toàn không nên đi. Nhưng Như Sinh trong lòng hiểu rõ, người bên kia cho dù tìm tới cha nàng, chỉ sợ cũng phải tiêu tốn không ít thời gian. Hôm nay vẫn còn tháng giêng, đông hàn chưa tiêu, ban đêm càng là gió lạnh vù vù, hàn ý thấu xương, nửa đêm canh ba, đến lúc đó người sớm đông lạnh thành đá rồi.
Huống chi hiện nay trong cái phủ này, chỉ sợ cũng không có ai có thể so với nàng hiểu rõ hơn, cha nàng hiện đang nơi nào.