Chương 6: Lượng cơm ăn

Chương 6: Lượng cơm ăn

Edit: Ta là Tấm

Convert: Ta là Tấm

Kim ma ma nhìn như không thấy, chỉ cười híp mắt cầm trong tay bưng canh hoa quế tổ yến đến, lấy hai cái chén sứ trắng chén nhỏ đựng đầy, đặt trước mặt Nhị gia cùng Như Sinh nói: "Mùa thu năm ngoái bên trên đặc biệt cho người ngắt lấy không ít quế hoa, Nhị gia cùng cô nương thích nhất mật hoa, lão nô đã nếm thử ngược lại thấy rất tốt, nhị vị nếm thử xem. " Nói xong không khỏi lại tiếc hận nói, "Đáng tiếc quý phủ đều là vài cọng đan quế, như mùa hạn là kim quế, chắc hẳn mùi thơm sẽ càng đậm thêm chút ít. "

Như Sinh cúi đầu hít hà, mùi thơm ôn ngọt, đúng là vừa đúng, cũng không cầm lọ mật kim quế hoa.

Nàng giơ thìa lên, múc một muỗng đưa vào trong miệng, hương thơm mềm nhu, vị cũng vừa vặn. Đầu bếp Tiền gia tay nghề tuyệt nhất, so với trong cung cũng không kém bao nhiêu, phòng bếp làm việc mỗi ngày cũng lưu loát tựa nước chảy mây trôi. Gia nhân, nô bộc, bà tử của Tiền gia đã quen phú quý, nguyên một đám đều bị nuôi dưỡng đến béo tốt a.

Trong chuyện này, Như Sinh là vị khó hầu hạ nhất trong Tiền gia.

Chỉ cần là thứ tồn tại trên đời, thì dù là bay trên bầu trời, chạy trên mặt đất, bơi trong nước du ngoạn, chỉ cần nàng muốn nếm, liền nhất định phải làm ra cho bằng được.

Cho nên vừa rồi nàng dùng một ngụm canh tổ yến, Kim ma ma liền cười hỏi: "Cô nương cảm thấy như thế nào? Có hợp khẩu vị không? "

"Hương vị rất tốt. " Như Sinh gật đầu, lập tức nói, "Nhân tiện dâng lên mẫu thân một chén nếm thử. "

Kim ma ma hôm qua nghe nàng nói như vậy, quay đầu lại suy nghĩ suốt cả đêm, tuy nhiên cảm thấy vẫn là lo sợ bất an, nhưng nàng biết rõ Như Sinh dù được nuông chiều nhưng sẽ không ăn nói lung tung, đã nói Chu thị tốt, ắc cũng có đạo lý của nàng.

Thân là vợ lẽ bên cạnh của Tiền Nhị gia, Kim ma ma cũng là từ trong đáy lòng ngóng trông Chu thị có thể tốt lên, đối đãi Nhị gia hiền lành tri kỷ.

Bởi vậy Tiền Như Sinh vừa nói, nàng liền đáp ứng, tự mình múc thêm một chén nữa cho Chu thị.

Quý phủ xưa nay tiền tài của cải dư dả, bất quá là chút ít tổ yến, như nếu nguyện ý ăn, chỉ cần ngồi xuống là ăn thôi. Nhưng để canh tổ yến ra được hương vị thượng thừa như vậy thì hương liệu khác xa so với bình thường, một ít canh tổ yến, nhiều lắm là cũng chỉ đủ Như Sinh cùng cha con nàng dùng, nhưng lúc này vẫn còn có dư cho Chu thị.

Như Sinh chuyên chú dùng canh ở trên bàn, trong đầu tựa như gương sáng, Kim ma ma đây là đem lời của nàng nghe vào trong nội tâm a.

Chu thị được sủng ái mà lo, nhìn xem cũng không có gì quý quá chỉ còn lại một ít trong chén, Tiền Nhị gia lại ăn được vui mừng, đã nói giữ lại cho Nhị gia dùng.

"Ngài chỉ để ý dùng, khỏi phải nhớ đến hắn trước. " Như Sinh đặt chiếc thìa sứ nhỏ xuống, cử động đũa kẹp lên một khối bánh hoa tiêu ngàn tầng xốp giòn.

Trên bàn cơm, hầu như không có tiếng vang do bát đũa đụng nhau tạo nên.

Chính là nhìn rất nháo đằng Tiền Nhị gia, giơ tay nhấc chân động tác cũng ưu nhã mà tự nhiên, nhai nuốt cũng là yên tĩnh hài hòa.

Đây đều là thuở nhỏ đã tạo thành thói quen, mặc dù các bậc trưởng bối của Tiền gia đều là người trong giang hồ, giao lưu với những kẻ thô kệch, nhưng theo Như Sinh biết thì tằng tổ phụ khi ấy bắt đầu dần dần cố gắng hướng thư hương môn đệ mà bái tẩm. Nếu không, Tiền gia lúc này sẽ vẫn còn ở bên cạnh kênh đào, tội gì dời đến kinh đô này.

Tiền gia phú quý, nhưng là nhiều thế hệ tích lũy mà thành.

Tiền Nhị gia tâm tính trẻ con, có lẽ lúc nhỏ đã thành thói quen, cũng đã ăn sâu tận xương tủy muốn quên cũng không thể quên được.

Chu thị nhìn kỹ hai mắt, Tiền Nhị gia nhân tiện nói: "Ngươi ăn đi, ta không tham đồ của ngươi. "

Nghe được lời này cũng không dễ dàng gì, nếu như hai cha con nàng đều nói như vậy, Chu thị liền cũng không nên đưa đẩy nữa, vui vẻ thích thú tiếp lấy cái thìa trong chén lên.

Như Sinh cũng đã vô thanh vô tức dùng hết một chén canh tổ yến, nếm qua bánh ngàn lớp xốp giòn, lại đi lấy bánh bao cùng súp đến ăn.

Bất tri bất giác, trên bàn đĩa đã vơi đi mấy cái.

Dùng qua bánh bao, Như Sinh bỗng nhiên ngừng ăn phân phó nói: "Lại mang cháo trân châu đến. "

Lục Tiêu lập tức trừng lớn hai mắt.

Kim ma ma cũng là kinh ngạc không thôi, khuyên nhủ: "Cô nương, dùng nhiều quá sẽ trướng bụng đấy. "

Ăn được nhiều như vậy, dáng vẻ này là ú na ú nần tiểu cô nương......Cái này rõ ràng là lượng cơm của nam tử hán mà a !

Nhưng mà Như Sinh mặt không đổi sắc, thản nhiên cười nói: "Cũng không biết sao, dạo này thật nhanh đói bụng, Lục Tiêu đi đem cháo nang đến đây đi. "

"A Cửu! Trong kinh đô, các cô nương đều cho rằng gầy là đẹp! Ngươi muốn ăn thành tròn vo mập mạp, tương lai vạn nhất không gả được thế nào? " Tiền Nhị gia lo lắng mà nhìn nàng.

Như Sinh nghe vậy cười đến thiếu chút nữa mắc nghẹn ở cổ, không nghĩ được là hắn lại biết rõ chuyện này như vậy nha.

Nàng lắc đầu, bất đắc dĩ giải thích cho hắn: "Ta đây đúng là lúc đang tuổi ăn tuổi lớn, ăn ít quá tóc sẽ không dài ra, người sẽ không cao, sẽ không khỏe mạnh. "

Tiền Nhị gia sợ hãi nói: "Ngươi hẳn là muốn trưởng thành với vóc dáng vừa cao vừa mập mạp? Không được không được, vậy chẳng phải là một ngọn núi ư! "

Hắn sợ tới mức vội vàng muốn ngăn Lục Tiêu, không cho phép khuê nữ của mình ăn thêm cháo nữa.

Kim ma ma lại nghĩ thông suốt, nhà mình cô nương dưới mắt mới chỉ có mười hai tuổi, tuổi này đúng là tuổi đang ăn đang lớn, lớn lên mà cao chút cũng tốt, nàng lại có khẩu vị tốt lượng cơm ăn cũng nhiều, liền cũng nói nàng thể cốt tốt toàn bộ, rất khang kiện. Huống chi giờ muốn ăn thì lại không được no bụng, ngày sau trưởng thành khô cằn đậu giá đỗ thì càng không thể tốt được?

Nàng liền gọi Tiền Nhị gia, nói: "Cô nương lớn lên thon thả lắm, Nhị gia đừng lo lắng. "

Tiền Nhị gia vẻ mặt đau khổ nói không nên lời.

Trôi qua trong chốc lát, hắn đột nhiên giơ cái chén không đưa cho Kim ma ma: "Cái kia ma ma cũng cho ta thêm một chén cháo nữa! Ta cũng muốn lớn lên có thể cao cao như đại trượng phu ! "

"......" Kim ma ma há hốc mồm, "Nhị gia ngài lại mà cao thêm nữa là sẽ đập đầu vào khung cửa đấy. "

"Ta đây liền ăn một ít thôi! "

Tiền Nhị gia quấn quít muốn uống cháo, Kim ma ma bất đắc dĩ, Chu thị cũng lo lắng hắn sẽ bỏ ăn, lại không dám cản hắn ăn nhiều.

Duy chỉ có Như Sinh ở bên cạnh nhìn xem chuyện vui.

Thật tốt, náo nhiệt như vậy, rõ ràng trước đây nàng từng có thể vui đùa như vậy, mà nàng lại hết lần này tới lần khác đợi đến lúc không có cơ hội mới nhìn lại mà trông mong.

Trời Phật thiện tâm, đem ước mơ mà nàng tha thiết ước ao đó, lần nữa đặt vào trong lòng bàn tay nàng.

Lần này, đem hết toàn lực, nàng cũng muốn dốc sức bảo vệ dù có liều mạng đi nữa!

Nàng cười dịu dàng nhìn xem, suy nghĩ dần dần bay xa.

Nàng nhớ tới mình trước khi lâm chung đã dùng qua bữa cơm cuối cùng. Trước đây tài nghệ Tước Nô vẫn luôn không có tiến bộ gì, nha đầu kia không có chút thiên phú nấu nướng thậm chí còn không bằng nàng. Nhưng nàng khi đó thân thể đã triệt để hư nhược, ngay cả nói chuyện cũng cố sức, căn bản không được phòng bếp quan tâm. Tước Nô nuôi nàng, chăm sóc lấy nàng, cùng nàng đi đến giây phút cuối cùng đó.

Hồi quang phản chiếu trước một khắc lâm chung, nàng đột nhiên thèm gà quay.

Tước nô liền sờ sờ soạn soạn tìm ra chút ít tán bạc vụn đi ra cửa mua.

Tiết trời đầu xuân, chút ấm chút hàn, gà quay mua về lúc đã nguội lạnh.

Gà rất gầy, như que củi.

Nàng toàn thân vô lực, cắn hơn nửa ngày mới được một ít thịt băm, nhai a... Nhai, rồi khóc.

Tước nô cho rằng nàng là bởi vì gà rất khó ăn nên mới khóc, thế nhưng gà vừa gầy lại là gà quay, nhưng là nàng nếm qua được "Mỹ vị ngon nhất trên đời này"

Nàng khóc, là vì biết mình dẫu có muốn cũng không còn được gặp lại Tước Nô. Sau này Tước Nô đáng thương sẽ chỉ còn lại một mình lẻ loi hiu quạnh mà đi xuống Hoàng tuyền.

Cũng không biết nàng đi rồi, Tước Nô sống như thế nào.

Nghĩ đến như vậy, Như Sinh khóe mắt không kìm chế được mà đỏ lên, vội vàng cúi đầu. Nàng cùng Tước Nô, chẳng qua là vốn không quen biết, là người xa lạ, nếu không có Tước Nô cứu được nàng, chỉ sợ nàng chết sớm ở đêm trừ tịch vào một năm kia - đêm 30.

Nàng vẫn nhớ, Tước Nô cùng nàng nói câu nói đầu tiên—— ngươi phải ăn nhiều cơm, mới có thể sống đến khi xuống Hoàng Tuyền được.

Ngươi muốn sống phải ăn cơm.

Khi nàng gặp phải Tước Nô, nàng gầy đến da bọc xương, toàn thân tổng cộng không có hai lạng thịt, cũng khó trách Tước Nô bưng lấy bát cơm ra nói như vậy.

Nàng cũng biết rõ tư vị đói bụng cồn cào đến mức quẫn bách là như thế nào.

Ở kiếp này, nàng không muốn làm tiểu cô nương yếu đuối nhỏ nhắn xinh xắn nữa.

Ngay cả mình đều không bảo hộ được thì lấy cái gì bảo vệ người bên cạnh đây?

Người đương thời cho rằng vóc dáng nhỏ nhắn, nhu nhược là đẹp, nhưng tư thái lại vô dụng.

Lục Tiêu đưa cháo đến, Như Sinh ăn mà trong đầu lại nhanh chóng nổi lên tính toán. Tước Nô nhỏ hơn nàng một tuổi, năm nay chỉ có mười một. Mẹ nàng là vũ cơ từ Đông Di đến, bởi vì kỹ thuật nhảy tuyệt sắc mà bị vị Bình Châu phú thương dùng số tiền lớn mua làm thị thiếp, kết quả năm đầu liền mang thai Tước Nô, sau khi sinh hạ nàng thì không quá hai tháng liền qua đời. Đại phu nhân ở đó là người cay nghiệt, suốt ngày nhục mạ Tước Nô là tạp chủng, còn vị phú thương đó tức thì đem mẹ con các nàng ném ra sau đầu, thay mỹ nhân khác đến.

Tước Nô năm nay chín tuổi, nhà của phú thương đó trở nên nghèo rớt mùng tơi, đại phu nhân liền bán Tước Nô bới giá cao.

Nàng bình thường không xinh đẹp bằng mẹ nàng, lại có đôi mắt uyên ương dài rất hiếm gặp.

Một con mắt giống cha nàng, hắc bạch phân minh, một con khác lại kế thừa huyết thống của mẫu thân xứ Đông Di, là màu xanh lam nhạt.

Vật hiếm thì quý, tuổi nhỏ Chương 6: Lượng cơm ăn

Kim ma ma nhìn như không thấy, chỉ cười híp mắt cầm trong tay bưng canh hoa quế tổ yến đến, lấy hai cái chén sứ trắng chén nhỏ đựng đầy, đặt trước mặt Nhị gia cùng Như Sinh nói: "Mùa thu năm ngoái bên trên đặc biệt cho người ngắt lấy không ít quế hoa, Nhị gia cùng cô nương thích nhất mật hoa, lão nô đã nếm thử ngược lại thấy rất tốt, nhị vị nếm thử xem. " Nói xong không khỏi lại tiếc hận nói, "Đáng tiếc quý phủ đều là vài cọng đan quế, như mùa hạn là kim quế, chắc hẳn mùi thơm sẽ càng đậm thêm chút ít. "

Như Sinh cúi đầu hít hà, mùi thơm ôn ngọt, đúng là vừa đúng, cũng không cầm lọ mật kim quế hoa.

Nàng giơ thìa lên, múc một muỗng đưa vào trong miệng, hương thơm mềm nhu, vị cũng vừa vặn. Đầu bếp Tiền gia tay nghề tuyệt nhất, so với trong cung cũng không kém bao nhiêu, phòng bếp làm việc mỗi ngày cũng lưu loát tựa nước chảy mây trôi. Gia nhân, nô bộc, bà tử của Tiền gia đã quen phú quý, nguyên một đám đều bị nuôi dưỡng đến béo tốt a.

Trong chuyện này, Như Sinh là vị khó hầu hạ nhất trong Tiền gia.

Chỉ cần là thứ tồn tại trên đời, thì dù là bay trên bầu trời, chạy trên mặt đất, bơi trong nước du ngoạn, chỉ cần nàng muốn nếm, liền nhất định phải làm ra cho bằng được.

Cho nên vừa rồi nàng dùng một ngụm canh tổ yến, Kim ma ma liền cười hỏi: "Cô nương cảm thấy như thế nào? Có hợp khẩu vị không? "

"Hương vị rất tốt. " Như Sinh gật đầu, lập tức nói, "Nhân tiện dâng lên mẫu thân một chén nếm thử. "

Kim ma ma hôm qua nghe nàng nói như vậy, quay đầu lại suy nghĩ suốt cả đêm, tuy nhiên cảm thấy vẫn là lo sợ bất an, nhưng nàng biết rõ Như Sinh dù được nuông chiều nhưng sẽ không ăn nói lung tung, đã nói Chu thị tốt, ắc cũng có đạo lý của nàng.

Thân là vợ lẽ bên cạnh của Tiền Nhị gia, Kim ma ma cũng là từ trong đáy lòng ngóng trông Chu thị có thể tốt lên, đối đãi Nhị gia hiền lành tri kỷ.

Bởi vậy Tiền Như Sinh vừa nói, nàng liền đáp ứng, tự mình múc thêm một chén nữa cho Chu thị.

Quý phủ xưa nay tiền tài của cải dư dả, bất quá là chút ít tổ yến, như nếu nguyện ý ăn, chỉ cần ngồi xuống là ăn thôi. Nhưng để canh tổ yến ra được hương vị thượng thừa như vậy thì hương liệu khác xa so với bình thường, một ít canh tổ yến, nhiều lắm là cũng chỉ đủ Như Sinh cùng cha con nàng dùng, nhưng lúc này vẫn còn có dư cho Chu thị.

Như Sinh chuyên chú dùng canh ở trên bàn, trong đầu tựa như gương sáng, Kim ma ma đây là đem lời của nàng nghe vào trong nội tâm a.

Chu thị được sủng ái mà lo, nhìn xem cũng không có gì quý quá chỉ còn lại một ít trong chén, Tiền Nhị gia lại ăn được vui mừng, đã nói giữ lại cho Nhị gia dùng.

"Ngài chỉ để ý dùng, khỏi phải nhớ đến hắn trước. " Như Sinh đặt chiếc thìa sứ nhỏ xuống, cử động đũa kẹp lên một khối bánh hoa tiêu ngàn tầng xốp giòn.

Trên bàn cơm, hầu như không có tiếng vang do bát đũa đụng nhau tạo nên.

Chính là nhìn rất nháo đằng Tiền Nhị gia, giơ tay nhấc chân động tác cũng ưu nhã mà tự nhiên, nhai nuốt cũng là yên tĩnh hài hòa.

Đây đều là thuở nhỏ đã tạo thành thói quen, mặc dù các bậc trưởng bối của Tiền gia đều là người trong giang hồ, giao lưu với những kẻ thô kệch, nhưng theo Như Sinh biết thì tằng tổ phụ khi ấy bắt đầu dần dần cố gắng hướng thư hương môn đệ mà bái tẩm. Nếu không, Tiền gia lúc này sẽ vẫn còn ở bên cạnh kênh đào, tội gì dời đến kinh đô này.

Tiền gia phú quý, nhưng là nhiều thế hệ tích lũy mà thành.

Tiền Nhị gia tâm tính trẻ con, có lẽ lúc nhỏ đã thành thói quen, cũng đã ăn sâu tận xương tủy muốn quên cũng không thể quên được.

Chu thị nhìn kỹ hai mắt, Tiền Nhị gia nhân tiện nói: "Ngươi ăn đi, ta không tham đồ của ngươi. "

Nghe được lời này cũng không dễ dàng gì, nếu như hai cha con nàng đều nói như vậy, Chu thị liền cũng không nên đưa đẩy nữa, vui vẻ thích thú tiếp lấy cái thìa trong chén lên.

Như Sinh cũng đã vô thanh vô tức dùng hết một chén canh tổ yến, nếm qua bánh ngàn lớp xốp giòn, lại đi lấy bánh bao cùng súp đến ăn.

Bất tri bất giác, trên bàn đĩa đã vơi đi mấy cái.

Dùng qua bánh bao, Như Sinh bỗng nhiên ngừng ăn phân phó nói: "Lại thịnh chén trân châu mảnh cháo đến. "

Lục tiêu lập tức trừng lớn hai mắt.

Kim má má cũng là kinh gặp, khuyên nhủ: "Cô nương, cẩn thận dùng nhiều hơn bỏ ăn. "

Ăn được như vậy nhiều, dáng vẻ này cái nũng nịu tiểu cô nương......Cái này rõ ràng đều so ra mà vượt tráng niên nam tử lượng cơm ăn !

Nhưng mà như sinh mặt không đổi sắc, thản nhiên cười nói: "Cũng không biết sao, này sẽ chính là đói bụng đến phải nhanh, lục tiêu đi đem cháo thịnh đến đây đi. "

"A Cửu! Trong kinh cô nương đều dùng gầy vì đẹp! Ngươi muốn là ăn đã thành tròn vo đại mập mạp, tương lai vạn nhất không gả ra được có thể như thế nào tốt? " Liền Nhị gia lo lắng lo lắng mà nhìn nàng.

Như sinh nghe vậy cười đến thiếu chút nữa nghẹn ở, hắn lại vẫn biết rõ chuyện này.

Nàng lắc đầu, bất đắc dĩ cùng hắn giải thích: "Ta đây đúng là vươn người tử thời điểm, ăn được thiếu đi đã có thể dài không cao dài không khỏe mạnh. "

Liền Nhị gia sợ hãi nói: "Ngươi hẳn là muốn trưởng thành vóc dáng rất cao đại mập mạp? Không thành không thành, cái kia chẳng phải chính là một ngọn núi! "

Hắn sợ tới mức vội vàng muốn ngăn lục tiêu, không cho phép nàng một lần nữa cho nhà mình khuê nữ thịnh cháo.

Kim má má lại nghĩ thông suốt, nhà mình cô nương dưới mắt mới chỉ có mười hai tuổi, năm này kỷ đúng là tham ăn có thể uống vừa rồi lớn lên cao lớn lên tốt thời điểm, nàng khẩu vị tốt lượng cơm ăn lớn, liền cũng nói nàng thể cốt tốt toàn bộ, Khang kiện rất. Huống chi muốn thực ăn được không đủ no bụng, ngày sau trưởng thành khô cằn đậu giá đỗ có thể như thế nào tốt?

Nàng liền gọi ở liền Nhị gia, nói: "Cô nương lớn lên thon thả lắm, Nhị gia đừng lo lắng. "

Liền Nhị gia vẻ mặt đau khổ không lên tiếng.

Trôi qua chốc lát, hắn đột nhiên giơ lên cao cao trước chân cái chén không đưa cho Kim má má: "Cái kia ma ma cũng cho ta thêm một chén nữa cháo! Ta cũng muốn lớn lên cao cao ! "

"......" Kim má má há hốc mồm, "Nhị gia ngài lại dài cao sẽ phải dập đầu lấy khuông cửa. "

"Ta đây liền ăn một chút! "

Liền Nhị gia quấn quít lấy muốn uống cháo, Kim má má bất đắc dĩ, Chu thị cũng lo lắng hắn sẽ bỏ ăn, không dám lại gọi hắn ăn nhiều.

Duy như sanh ở bên cạnh nhìn xem, vui.

Thật tốt, náo nhiệt như vậy, rõ ràng liền từng tại nàng có thể đụng tay đến địa phương, có thể nàng lại hết lần này tới lần khác đợi đến lúc cũng không có cơ hội thời điểm mới phán lại trông mong.

Lão thiên gia thiện tâm, đem nàng tha thiết ước mơ hết thảy, đều một lần nữa đặt ở nàng trong lòng bàn tay.

Lần này, đem hết toàn lực, nàng cũng muốn dốc sức liều mạng bảo vệ!

Nàng cười dịu dàng nhìn xem, suy nghĩ nhưng dần dần bay xa.

Nàng nhớ tới mình ở trước khi lâm chung đã dùng qua cuối cùng một bữa cơm. Tước nô đích tay nghề, vẫn luôn không có tiến bộ, nha đầu kia tại trù nghệ bên trên không có chút nào thiên phú thậm chí còn còn không bằng nàng. Nhưng nàng khi đó thân thể đã triệt để bại hoại, ngay cả nói chuyện cũng cố sức, căn bản hạ không được phòng bếp. Tước nô nuôi nàng, chăm sóc lấy nàng, cùng nàng đi thẳng đến cuối cùng một khắc.

Hồi quang phản chiếu một khắc này tiến đến lúc, nàng đột nhiên phạm vào thèm, muốn ăn gà quay.

Tước nô liền sờ sờ tác tác tìm ra chút ít tán bạc vụn đi ra cửa mua.

Đầu xuân thiên, chợt ấm còn hàn, gà quay mua về lúc đến đã nguội lạnh.

Gà rất gầy, thịt rất củi.

Nàng toàn thân vô lực, cắn hơn nửa ngày mới kéo xuống một đám thịt băm, nhai a... Nhai, sẽ khóc.

Tước nô cho rằng nàng là bởi vì gà rất khó khăn ăn mới khóc, thế nhưng là cái này chỉ vừa gầy lại củi gà quay, nhưng là nàng nếm qua "Vị ngon nhất" Một cái.

Nàng khóc, là vì biết mình muốn sẽ không còn được gặp lại tước nô. Cái này thê thê nhân thế, sau này vừa muốn đáng thương tước nô một người lẻ loi hiu quạnh mà đi xuống dưới.

Cũng không biết nàng đi rồi, tước nô trôi qua như thế nào.

Như vậy nghĩ đến, như sinh khóe mắt không thể ức chế mà nổi lên hồng, vội vàng cúi đầu. Nàng cùng tước nô nguyên chẳng qua là vốn không quen biết người xa lạ, nếu không có tước nô cứu được nàng, chỉ sợ nàng chết sớm tại một năm kia đêm trừ tịch - đêm 30.

Nàng vẫn nhớ, tước nô cùng nàng nói câu nói đầu tiên—— ngươi muốn ăn nhiều cơm, mới có thể sống xuống dưới.

Người sống lấy, phải ăn cơm.

Gặp phải tước nô thời điểm, nàng gầy đến da bọc xương, toàn thân tổng cộng không có hai lạng thịt, cũng khó trách tước nô sẽ bưng lấy bát cơm nói ra nói như vậy đến.

Nàng cũng biết rõ đói bụng tư vị.

Ở kiếp này, nàng cũng không muốn làm tiếp yếu đuối nhỏ nhắn xinh xắn tỷ.

Ngay cả mình đều bảo hộ không được người, lấy cái gì đến bảo vệ người khác?

Người đương thời dùng hết sức nhỏ nhu nhược vì đẹp, như thế tư thái lại lại cứ nhất vô dụng.

Lục tiêu đưa cháo đi lên, như sinh tròng mắt ăn, trong đầu lại nhanh chóng tính toán đứng lên. Tước nô nhỏ hơn nàng một tuổi, năm nay còn chỉ có mười một. Mẹ nàng là đông di đến vũ cơ, bởi vì kỹ thuật nhảy tuyệt sắc mà bị Bình Châu một vị phú thương số tiền lớn mua xuống làm thị thiếp, kết quả năm đầu liền mang thai tước nô, năm sau sinh hạ nàng sau không có hai tháng liền qua đời. Đại phụ làm người cay nghiệt, trong ngày nhục mạ tước nô tì đông di tiểu tạp chủng, phú thương tức thì sớm đã đem mẹ con các nàng ném chi sau đầu, thay mỹ nhân đi.

Tước nô chín tuổi một năm nay, phú thương một nhà trở nên nghèo rớt mùng tơi, đại phụ liền giá cao buôn bán tước nô.

Nàng ngày thường không bằng mẹ nàng xinh đẹp, lại dài quá song hiếm thấy uyên ương mắt.

Một con mắt giống cha thân, hắc bạch phân minh, một con khác lại kế thừa mẫu thân đông di huyết thống, là nhạt nhẽo màu xanh lam.

Vật dùng hiếm là quý, tuổi nhỏ Tước Nô không được coi là người mà lại bị coi là đồ vật, nhiều lần mua bán, trao đổi.

Như Sinh nhớ rõ Tước Nô từng đề cập qua, nàng cho đến mười ba tuổi lúc mới trốn thoát được, từ nay về sau cải trang, ăn mặc rách rưới, sống lẻ loi một mình, coi bốn biển là nhà.

Như vậy thời gian trôi qua, nàng thế mà đã sống qua bốn năm.

Ngày nay, cũng đã qua hai năm rồi.

Như Sinh nghĩ đến những chuyện trước đây của Tước Nô, hầu như giống vết thương cũ của nàng, một lòng liền chăm chú muốn giúp Tước Nô.

Nàng không tin, nàng không thể tìm thấy Tước Nô!

Đã đã muộn hai năm, còn dư lại thời gian, cũng không thể coi là chậm chễ được!