Chương 46: Bảo vệ con(2)

(Chính văn chương 34- phần tiếp theo)

Dịch giả: Cửu Vỹ

Edit: Tiểu Hy

Duyệt: Long Hoàng

Tại lớp A2, Tống Tâm Di cũng đang lướt trên diễn đàn để xem, sắc mặt vô cùng khó coi, móng tay đã cắm chặt vào da thịt trên bàn tay đang đặt dưới ngăn bàn kia.

Từ tối qua đến giờ, Tống Tâm Di luôn mượn dùng tài khoản từ một fan cuồng của cô ta để hóng biến.

Cô ta là người rõ hơn ai hết, bảo bọc cái gì gì đó chỉ là thứ lừa người thôi, trước đó Tô Bối và Tô Tiểu Bảo không hề ở Tần gia!

Thế nhưng theo như lời tuyên bố mà Tần Thị đưa ra đó, Tống Tâm Di có nói gì đi chăng nữa cũng không có ai tin lời cô.

Vì sao chứ? Vì sao lại cứ phải là Tần gia!

——

Khác với sự “náo nhiệt” ở bên ngoài kia.

Lúc này Tần tiên sinh đang ngồi ở trong văn phòng của mình, chau mày suy nghĩ tới vấn đề yêu sớm của con gái mình.

Tần Thiệu: “Tiểu tử đó của Tạ gia thường xuyên quấy rối Tiểu Bối sao?”

Trần Đức còn chưa biết tới vấn đề “yêu sớm” mà Tần tiên sinh đang lo lắng trong lòng, nghe thấy lời này của Tần tiên sinh, hắn khẽ thừ người ra, mặt tỏ vẻ ngạc nhiên: “Quấy rối…….. dùng từ này có phải là hơi quá rồi không?

“Quan hệ giữa Nhị Thiếu của Tạ gia với Tiểu Bảo rất tốt, thường xuyên chơi bóng cùng nhau, vì thế có lẽ cũng đi hơi gần một chút.” Trần Đức cân nhắc cách dùng từ một lát rồi mới lên tiếng nói, kết quả là phát hiện ra sắc mặt của tiên sinh hình như càng sầm xuống.

Tần Thiệu: “Thằng nhãi ranh đó ở trường rất nổi tiếng sao?”

Trần Đức nghĩ một lát rồi đáp: “Hình như là rất nổi tiếng.”

Nói rồi, Trần Đức cười cười rồi lại nói thêm một câu: “Tiểu Bảo ở trường cũng rất nổi tiếng.”

Tần Thiệu: “Cân dẫn được nhiều cô bé thích sao?”

Trần Đức đột nhiên nhớ tới cuộc trò chuyện lần trước, tiên sinh đã buột miệng nói ra hai chữ “yêu sớm”, quan sát sắc mặt của tiên sinh lúc này, sắc mặt Trần Đức bỗng nhiên như hiểu ra điều gì.

“Tiên sinh, không phải là ngài định nói Tiểu Bối và Nhị Thiếu của Tạ gia đang hẹn hò đấy chứ?”

Không cần tiên sinh nói thêm gì, Trần Đức đã tìm được đáp án thông qua ánh mắt của Tần tiên sinh.

“Có vẻ là mấy nữ sinh bây giờ rất dễ bị kiểu nhân vật có sức ảnh hưởng lớn ở trong trường như Nhị Thiếu của Tạ gia đó thu hút”, Trần Đức đánh liều nói, rồi nhìn tiên sinh một cái, lại nói tiếp: “Hai đứa trẻ đều còn nhỏ, có thể chỉ là có một chút thiện cảm mơ hồ nào đó……..”

Trong đầu của Trần Đức đột nhiên xuất hiện cảnh tượng Tô Bối và Nhị Thiếu của nhà họ Tạ đứng cùng nhau, tuổi trẻ đầy mơ mộng, dường như là rất tươi đẹp.

Có điều, cũng với cách nghĩ như vậy, nhưng thử thay đổi góc độ, nếu như khuê nữ nhà mình bị mấy tên săn gái lừa đi mất, có lẽ bản thân hắn sẽ chạy ra đánh gãy chân của đối phương cũng không biết chừng.

Cũng khó trách tiên sinh lại tức giận như vậy.

“Tiên sinh, hay là sắp xếp thêm mấy vệ sĩ nữa vào trường quan sát một chút?” Trần Đức đề xuất.

Cho dù không phải là nhằm vào vấn đề yêu sớm, sáng nay sau khi đưa ra tuyên bố đó, có lẽ chính xác là cũng nên tăng thêm số lượng vệ sĩ xung quanh Tiểu Bối và Tiểu Bảo.

“Đi sắp xếp đi.”

“Thưa vâng.”

Lúc này, điện thoại của Tần tiên sinh vang lên, là điện thoại từ Cảnh Viên gọi tới.

Điện thoại vừa nhận, Bác Phúc ở đầu bên kia đã hô lên một tiếng: “Tiên sinh.”

Tần Thiệu: “Có chuyện gì?”

Bác Phúc: “ Lão phu nhân về rồi……..”

Lão phu nhân, mẹ đẻ của Tần tiên sinh.

——

Tần Thiệu giải quyết xong công việc ở công ty, liền quay về Cảnh Viên, hôm nay Tần tiên sinh về sớm hơn mọi khi.

Bà Dương Quế Chi lúc này đang ngồi ở trên ghế sofa ăn hoa quả, trong phòng khách còn chất đầy một đống hành lý to đùng do bà ta mang tới.

Thấy Tần Thiệu trở về, bà Dương từ trên ghế sofa đứng bật dậy, nét mặt đem theo sự nghiêm nghị.

“Hai đứa trẻ đó là thế nào?” Bà Dương hỏi.

Chứng tỏ là bà Dương đã biết tin tức Tần Thiệu có hai đứa con, càng biết được chuyện Tần Thiệu chia cho hai đứa trẻ đó mỗi đứa 5% cổ phần.

Cũng chính vì chuyện này mà bà ta mới gấp gáp quay trở về đây.

“Bà đang chất vấn tôi sao?” Tần Thiệu lạnh lùng nhìn bà Dương một cái, cái nhìn này rõ ràng là đã khiến cho đối phương giật bắn mình.

“Mẹ không có ý chất vấn con, chỉ là Tần Thị bỗng nhiên đưa ra tuyên bố đó, mẹ là mẹ của con, lẽ nào không nên tìm hiểu sự tình một chút sao.” Bà Dương thấp giọng nói.

Mặc dù là con mình sinh ra, thế nhưng thực sự bà ta rất sợ đứa con trai này.

“Hai đứa trẻ là con của ta.” Tần Thiệu nói ngắn gọn một câu.

Nghe thấy vậy, bà Dương bất mãn nói: “Có phải không vậy, tự nhiên xuất hiện đâu ra hai đứa trẻ liền nói là con của con, vậy sao không nhận bừa một đứa nào đó ở trên phố? Ngộ nhỡ có nhầm lẫn thì sao, ngộ nhỡ kẻ nào đó……..”

Lời sau đó của bà Dương liền bị ánh mắt của Tần Thiệu làm cho im bặt.

“Thôi được rồi, cứ cho là con của con đi, nhưng mà việc cổ phần lớn như vậy sau con không suy nghĩ kỹ thêm một chút, sao lại không nói với mẹ một tiếng chứ? Sao nói cho là cho rồi, dù sao chúng vẫn là trẻ con.”

Tần tiên sinh đột nhiên bật cười: “Bà Dương, bà đừng quên, Tần Thị họ Tần, hơn nữa cổ phần của tôi, không để cho con tôi thì còn để cho ai? Lẽ nào để cho Dương Quế Sơn và Dương Chí Viễn sao?”

Dương Chí Viễn là con trai của Dương Quế Chi, còn việc có phải là con của bà ta với đạo diễn Dương sinh ra không thì không ai biết, người này vẫn luôn ở trong nhà Dương Quế Sơn - anh trai của Dương Quế Chi.

So với đứa con trai trước chẳng có chút cảm tình nào như Tần Thiệu, tình cảm giữa bà Dương và đứa con trai nhỏ đó lại vô cùng sâu đậm.

Nghe thấy Tần Thiệu nhắc tới ba chữ “Dương Chí Viễn”, sắc mặt bà Dương tỏ ra căng thẳng: Một mình bà dắt theo đứa con trai nhỏ về nước lợi dụng tiềm lực của Tần Thị để làm ăn, nếu nói bà ta sợ cái gì, thì điều mà bà ta sợ nhất chính là Tần Thiệu sẽ gây bất lợi cho Dương Chí Viễn.

“Tần Thiệu, con đang uy hiếp mẹ sao?”

“Không, đây là cảnh cáo.”

Dương Quế Chi: “……”

Nén lại sự bất mãn ở trong lòng, cuối cùng thì bà Dương đã thay đổi giọng điệu: “Cũng chỉ là vì quá quan tâm con nên mẹ mới nói ra, mà thôi, chuyện nhà của con mẹ cũng không muốn quản thêm nữa.”

“Có điều xét về phương diện huyết thống mà nói, mẹ dù sao cũng là bà nội của hai đứa trẻ, thế nào? Lũ trẻ đến rồi thì không muốn để cho mẹ ở lại sao?”

Nghe thấy vậy, Tần Thiệu nhìn Bác Phúc một cái.

Bác Phúc ở bên cạnh nói: “Phòng của lão phu nhân vẫn còn nguyên.”

Chỉ có điều là phòng bên cạnh đó đã được ông ta sắp xếp lại thành phòng học đàn của Tô Bối rồi. Kết quả sau khi nhìn thấy, bà Dương bất mãn phàn nàn rằng tiếng đàn piano phòng bên sẽ làm ảnh hưởng khiến bà ta ngủ không ngon.

Bác Phúc hoàn toàn không hiểu, bà Dương này đã biết tiên sinh đã có thêm hai đứa con, còn lấy được cổ phần của Tần Thiệu, cố ý tới đây khiến mọi người đều khó chịu là để làm gì.

“Bác Phúc.” Tần Thiệu đột nhiên lên tiếng.

“Tiên sinh, có gì dặn dò.”

Tần Thiệu: “Sắp xếp mấy người qua đây, chuyển đồ của lão phu nhân qua biệt thự Kim Ngọc Sơn đi.”

Nghe thấy vậy, bác Phúc cười thầm.

Đây dù sao cũng là mẹ ruột của tiên sinh, chữ “hiếu” thế nào cũng phải đặt ở hàng đầu. Mọi năm khi bà Dương tới, tiên sinh không muốn xảy ra bất kỳ xung đột nào với bà ta nên trực tiếp đi chỗ khác ở.

Thế nhưng hiện giờ cũng không giống lúc trước, là một người đã có hai đứa trẻ, coi như là vì con mình, tiên sinh cũng sẽ không nhượng bộ nữa.

……

Nghe thấy Tần Thiệu muốn để mình ở nơi khác, bà Dương không cam tâm, lại bắt đầu dở cái bài khóc lóc kể lể, la lối om sòm, ầm ĩ một trận, thấy không ăn thua gì, cuối cùng vẫn buồn bực gọi người chuyển hành lý của mình vào căn phòng trước kia ở.

——

Lão phu nhân cũng là người thông minh, biết rằng Tần Thiệu không thân thiết với mình, cương lên với ông thì người chịu thiệt vẫn là bà ta, suy cho cùng thì chuyện làm ăn của Dương gia bọn họ vẫn phải phụ thuộc vào Tần Thị.

Làm ồn ào trong phòng khách một trận, bà Dương có lẽ cũng lờ mờ cảm nhận được Tần Thiệu đang dần hết nhẫn nại, cả buổi chiều tự ngồi trong phòng để củng cố tâm lý của mình.

Đợi lúc Tô Bối và Tô Tiểu Bảo tan học quay trở về cảnh viên, thái độ của lão phu nhân đã hoàn toàn thay đổi rồi, khác biệt hoàn toàn với lúc sáng.

Hai người Tô Bối vừa mới vào trong sân, lão phu nhân đã mặt mày rạng rỡ mỉm cười từ trong phòng đi ra.

“Chà, đây chính là Tần Du và Tần Nguyệt phải không, đây hẳn là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, chào các cháu, bà là mẹ đẻ của Tần Thiệu, cũng chính là bà nội của các cháu.”

Lúc nhìn thấy hai đứa trẻ vô cùng xinh đẹp ở trước mặt, hai đứa bé từ trên xuống dưới đều là đồ cao cấp, bà Dương cũng hơi ngây người, rồi lại nghĩ tới 10% cổ phần, trong lòng đột nhiên có chút không vui.

Có điều, Tần Thiệu vẫn đang đứng ở bên cạnh, bà Dương đành phải giữ nguyên nụ cười trên khuôn mặt, nói với Tô Bối và Tô Tiểu Bảo: “Nào, mau lại đây cho bà nội ngắm một chút nào, thật đúng là xinh đẹp mà.”

Lúc bà Dương nói thì đã dồn toàn bộ sự chú ý lên người của Tô Tiểu Bảo.

Con gái chung quy là vẫn phải gả đi, con trai mới là con nhà mình. Quan niệm này đã ăn sâu vào xương tủy của bà Dương rồi.

Ngoài phần làm bộ làm tịch ra, quan sát Tô Tiểu Bảo, Dương Quế Chi cũng thật sự có chút yêu thích đứa cháu trai này.

Dương Quế Chi cũng không phải là không thích người con trai ruột Tần Thiệu này, chỉ là không thể gần gũi được với ông, ngược lại đứa bé này tuy có tướng mạo giống hệt với Tần Thiệu, nhưng không có khí thế dọa người như Tần Thiệu, mà lại rất hài hòa.

“Cháu tên là Tần Du phải không, cái tên này thật đẹp, bà nội đã đặc biệt dặn dò bác Phúc chuẩn bị một bàn đồ ăn, mau vào nhà thôi.” Bà Dương kéo tay Tô Tiểu Bảo đi vào nhà một cách thân thiết.

Tô Tiểu Bảo: “………..”

Ở đâu ra cái bà lão kỳ quái này vậy?

Ở đằng sau, Tô Bối chứng kiến hết một lượt những động tác đẹp đẽ “bà và cháu rất thân” đó, tỏ ra có chút kinh ngạc.

Ngoài kinh ngạc ra, Tô Bối còn chọn lọc ra được mấy từ quan trọng trong lời nói của đối phương.

Đây chính là mẹ đẻ của Tần tiên sinh mà tiểu thuyết đã nhắc tới: bà Dương rất khó để chung sống đó sao?

Ở phần cuối cùng của tiểu thuyết, Tần tiên sinh bị nam chính lật đổ, khuynh gia bại sản, còn bà Dương cũng sống ở trong nước không yên ổn được, cuối cùng phải bán sạch tất cả cổ phần ở trong nước, bán nhà, rồi dắt theo đứa con trai nhỏ của mình ra nước ngoài.

Tô Bối đứng nguyên tại chỗ, cúi đầu rà soát lại tình tiết có liên quan tới bà Dương mà trong tiểu thuyết có nhắc tới này.

Bộ dạng này lạc vào mắt của Tần tiên sinh đang đứng ở bên cạnh, lại trở nên nhạt nhẽo, cô đơn, bị bỏ rơi.

Nhìn cô con gái ở bên cạnh, có vẻ như do bị “bà nội” không để ý đến mà có chút mất mát, ánh mắt Tần tiên sinh dừng lại một chút.

Nếu không phải suy nghĩ tới có mấy lời không tiện để cho hai đứa trẻ biết, có lẽ lúc này ông đã nói cho Tô Bối biết: Đối với cái người tự xưng là bà nội này, thái độ của bà ta không quan trọng như vậy.

Trong lòng Tô Bối đang nhủ thầm rằng bà Dương ở Cảnh Viên này, liệu cô và Tô Tiểu Bảo có cần tránh đi một chút không. Lúc này, đột nhiên cảm thấy một cái chạm nhẹ nơi đỉnh đầu.

“Ba?” Tô Bối khẽ ngẩng đầu lên, nhìn Tần Thiệu.

“Vào nhà đi.” Nói rồi, Tần Thiệu thu lại cánh tay đang đặt trên đầu của Tô Bối, có điều bước chân lại chậm rãi, cùng bước song song với Tô Bối đi vào nhà.

Mặc dù hành động này của Tần tiên sinh trông có vẻ không thân thiết như bộ dạng lúc bà Dương dắt Tô Tiểu Bảo đi vào nhà, thế nhưng so với việc giả vờ thành quen kia, hình ảnh của cặp đôi đằng sau lại tự nhiên hơn nhiều.