Chương 47: Đây là nhà của con

(Chính văn chương 35)

Trans: Cửu Vỹ

Edit: Tiểu Hy

Duyệt: Long Hoàng

Từ lúc sinh ra đến giờ, đây có lẽ là bữa cơm khiến cho Tô Bối ăn mà cảm thấy khó chịu nhất.

Nàng cảm thấy chẳng thể nào thích ứng được cái cách mà bà Dương đang cố tình làm bộ làm tịch trước mặt của Tần Thiệu, quả thực là làm người ta nổi da gà.

Hơn nữa lúc Tô Bối dơ đũa ra để gắp một miếng đồ ăn, bà ta cũng không cần liếc xéo cô như vậy chứ?

Tô Bối cũng không phải không nhìn thấy, ánh mắt bà ta nhìn mình lộ rõ sự ghét bỏ.

Chính xác là Dương Quế Chi thực sự không thích Tô Bối, nói cho cùng thì nguyên nhân là do 5% cổ phần đó.

Bà ta tạm thời tin tưởng hai đứa trẻ này là con của Tần Thiệu. Thế nhưng thứ quan trọng như cổ phần, cho con trai là được rồi, một đứa con gái sớm muộn cũng bị đá đít ra khỏi nhà thì cần gì đến cổ với chả phần chứ.

Lúc này ánh mắt Dương Quế Chi nhìn Tô Bối, cảm thấy cô làm gì cũng không thấy vừa mắt: “Ăn gì thì ăn đi, muốn ăn cái gì thì nhìn cho kỹ rồi gắp, sao cứ chọc chọc đũa vào trong đĩa làm cái gì?”

Đôi đũa của Tô Bối chưa kịp chạm vào đồ ăn, nghe thấy vậy liền từ từ thu lại.

Tô Bối quả thật cũng không muốn ăn nữa, cúi đầu và và mấy cái, ăn nốt chỗ cơm ở trong bát của mình.

“Con ăn xong rồi ạ, thưa bà, thưa ba, mọi người cứ từ từ dùng bữa.” Tô Bối quay về phía bà già đó ngoài mặt mỉm cười nói, nói xong thì liền rảo bước nhanh chóng đi về phòng của mình.

Thấy Tô Bối rời đi, bà Dương chau chau mày, mặt tỏ vẻ không vui: “Người lớn còn chưa ăn xong đã tự ý rời bàn, chẳng có chút quy tắc nào.”

Lúc này, Tô Tiểu Bảo đang ngồi trước bàn ăn cũng liền buông bát đũa xuống: “Con ăn xong rồi.”

Trong bữa cơm này, nếu nói Tô Bối là người bị bà già này ghét bỏ mà cảm thấy khó chịu thì Tô Tiểu Bảo là người được bà ta “yêu thích” lại càng khó chịu hơn.

Chứng kiến cảnh này, bà Dương hơi ngây người: “Con mới ăn có một chút, sao đã không ăn nữa rồi, mau tới ăn thêm chút nữa đi.”

“Không muốn ăn nữa.” Nói xong, Tô Tiểu Bảo liền đứng dậy bỏ lên tầng, để lại bà Dương sắc mặt có chút gượng gạo ngồi đó.

Nhìn hai đứa trẻ đều lên lầu rồi, Tần tiên sinh thản nhiên liếc bà Dương một cái, ánh mắt lạnh lùng.

——

Quay trở về phòng của mình, Tô Bối mở máy lên đăng nhập vào trang web “giải đấu Hồng Khách”.

Lúc này, vòng đấu thứ nhất của “giải đấu Hồng Khách” đã kết thúc rồi.

“vvvv” đang đứng vững ở vị trí thứ 3 trong bảng xếp hạng, “q” do trước đó không làm nhiệm vụ của một ngày nên điểm số bị thiếu hụt đã tụt hạng xuống vị trí thứ 100. Hôm nay sau khi vượt qua toàn bộ nhiệm vụ, mỗi nhiệm vụ lại có điểm tối đa, “q” lại vươn lên vị trí số 37 của bảng xếp hạng.

Tô Bối cũng khá ngạc nhiên đối với thành tích thi đấu của Từ Dương Dương: ban đầu Từ Dương Dương còn đứng ở vị trí ngoài 1800, không ngờ ngày hôm nay xem lại, tổng điểm của cậu ta đã vươn lên đứng ở vị trí số 541 rồi.

Vòng thứ hai của trận đấu là vòng đấu tự do, thí sinh có thể tự mình thành lập một chiến đội có 8 người trở xuống, mỗi ngày mỗi chiến đội sẽ lựa chọn ngẫu nhiên ba chiến đội khác để tiến hành thi đấu. Nội dung thi đấu là: xây dựng tường lửa để phòng chống sự xâm lược của đối thủ, đồng thời đội nào công phá được tường lửa của đối phương trước thì sẽ dành thắng lợi.

Đội dành được chiến thắng sẽ dành được điểm xếp hạng, thành viên thuộc chiến đội có số điểm xếp hạng cuối cùng đạt top 10 sẽ được bước vào trận chung kết.

Tô Bối tạo một group sau đó liền add Từ Dương Dương và “vvvv” vào trong đó.

“Dương Soái”: Wow! Q đại Thần add em vào nhóm, đây có phải là group của đội chúng ta không?

“q”: Ừm ừm, lúc thi đấu có group sẽ tiện trao đổi hơn.

“Dương Soái”: Được được, q đại thần thật tốt quá, lại thật sự dẫn em theo! Cảm ơn q thần đã coi trọng em nhaa………

Từ Dương Dương ngồi trước màn hình máy tính gõ bàn phím cành cạch ra một chuỗi icon cầu vồng chào mừng, sau đó nhìn một người khác ở trong nhóm, user người này tên là “x”, avatar lại là hình đại diện mặc định ban đầu của hệ thống.

“Dương Soái”: Vị x huynh này cũng là thành viên của đội chúng ta sao?

“q”: Đúng, giới thiệu một chút, đây là “vvvv”.

“Dương Soái”: !!!

Từ Dương Dương: Trời! Cậu có nằm mơ không? Cậu không chỉ được “q” thần nâng đỡ, mà còn trở thành chiến hữu của “4v” thần nữa!

“q”: Về chuyện chiến đội, tôi dự định chỉ có 3 người, các cậu thấy có được không?

“Dương Soái”: Được được được!

Từ Dương Dương cảm thấy hiện tại cậu ta chính là tiểu bảo bối hạnh phúc nhất, may mắn nhất thế giới này!

“vvvv”: Được.

“vvvv”: Ta làm phòng thủ, cộng thêm cậu làm tấn công là perfect rồi, không cần thêm người đâu.

“vvvv”: Thực ra chỉ cần hai chúng ta là đủ rồi, cậu chắc chắn muốn dắt theo cái thứ rác rưởi đứng ở vị trí hơn 500 kia sao?

Lúc này Từ Dương Dương bị đánh giá là đồ rác rưởi bỗng dưng muốn bật khóc: Hu hu, hai vị đại thần, có cần phải phũ phàng thế không? Dù có nói thì có thể đừng nói trước mặt cậu được không, các ngươi lẽ nào không định chừa chút thể diện cho thứ “rác rưởi” như cậu đây sao……….

“q”: Đây là bạn tốt của tôi.

Nói một cách chính xác thì là bạn tốt của Tiểu Bảo nhà cô.

“vvvv”: Thôi được rồi, chỉ là chuyện đế giày có thêm một viên sỏi thôi mà. (ý chỉ đội hình có thêm một kẻ kém cỏi).

Do ngày mai mới bắt đầu vòng đấu thứ hai, hôm nay không có nhiệm vụ, ba người ở trong group thảo luận một chút về vấn đề phân công nhiệm vụ và chiến thuật.

Thảo luận xong, Tô Bối đã tìm thấy được nick chính trước đó của “vvvv”.

“q”: Vừa rồi người ở trong group thật sự là nick phụ của cậu? Không phải là đàn em của cậu sao?

“vvvv”: Đương nhiên rồi, giả thế nào được! Sao thế, có đổi mỗi cái tên người dùng thôi đã không nhận ra ta rồi sao?

“q”: Nói một cách chính xác là không nhận ra phong cách của cậu.

Nếu nói Tô Bối phát hiện ra điều gì đó sai sai, thì đó chính là phong cách nói chuyện trong group vừa rồi của “vvvv” có chút quá tầm thường rồi, tầm thường tới mức bất thường, hoàn toàn khác với “vvvv” lúc bình thường.

“vvvv”: Ha ha ha ha ha ha

“vvvv”: Vừa rồi chẳng phải là có một tên rác rưởi ở đó sao, ta phải thể hiện uy phong đại thần của mình chứ.

“vvvv”: Nếu tiểu bảo bối đã nhớ nhung con người lúc bình thường của ta như vậy, vậy thìât sẽ quay về lại như lúc bình thường vậy.

Tô Bối: “……….”

Tôi vẫn rất thích bộ dạng của cậu lúc không bình thường hơn, thật đó.

“q”: Còn một chuyện nữa muốn nghe quan điểm của cậu.

“vvvv”: Ôi dào, cậu cũng có điều không hiểu à, không thành vấn đề, có chuyện gì thì mau nói cho anh đây nghe, anh nhất định sẽ nói hết những điều mà anh biết cho cậu nghe.

Cố gắng kiềm chế sự kích động muốn lần theo đường dây mạng lần qua màn hình bên kia mà đánh chết hắn, Tô Bối nói ngắn gọn cho “vvvv” nghe về chuyện mấy email mà tập đoàn Lận Thị gửi tới.

“vvvv”: Tập đoàn Lận Thị khá lắm đó, lại còn trực tiếp đưa ra mức lương và đãi ngộ, nói thật lòng, mức đãi ngộ này đã được xem là đứng đầu ở trong giới này rồi, sao cậu còn từ chối nữa?

“q”: Điều kiện không cho phép.

“vvvv” lại trêu ghẹo mấy câu, chủ yếu là nhắm vào vấn đề “điều kiện không cho phép” mà Tô Bối nói kia, rồi đưa ra một gợi ý: Làm cố vấn từ xa đi.

Gợi ý này của “vvvv” khá được, với điều kiện là tập đoàn Lận Thị phải đồng ý.

——

Bữa cơm tối Tô Bối ăn không được nhiều đã lên gác, bởi vậy, đến đêm Tô Bối đã bắt đầu thấy đói bụng rồi.

Tô Bối gọi điện thoại cho Tô Tiểu Bảo.

Tô Bối: “Tiểu Bảo, em có đói không?”

Tô Tiểu Bảo: “Hơi hơi.”

Tô Bối: “Vậy em đợi một chút, chị xuống dưới làm chút gì đó cho hai đứa mình cùng ăn.”

Tô Tiểu Bảo: “Để em đi cùng chị.”

Tô Bối: “Không được, cả hai người đi xuống sẽ gây chú ý, để chị xuống làm xong rồi bưng lên, em ở bên trên nhận lấy là được.”

Nói xong, Tô Bối nhảy xuống khỏi giường, rảo bước đến bên cửa, áp tai vào cánh cửa nghe ngóng một chút, sau khi xác định bên ngoài không có tiếng động gì, Tô Bối mới yên tâm nhẹ nhàng mở cửa phòng ra.

Tô Bối ngoẹo đầu, thông qua khe cửa nhìn về phía phòng tập đàn bên kia: yên tĩnh không có gì bất thường.

Rồi lại nhìn về phía phòng ngủ và thư phòng của Tần Thiệu, cũng không có gì bất thường.

Tô Bối đi ra khỏi phòng, bước khẽ qua hành lang, đi xuống tầng.

Tô Bối cũng không ngờ có một ngày mình phải len lén ăn đêm ở trong nhà này, còn phải làm giống như ăn trộm vậy.

——

Đi xuống cầu thang rồi, Tô Bối mới thở phào một hơi.

Nhưng ngay lập tức, hơi thở này đã bị ngưng lại giữa chừng.

Lúc này nhìn thấy Tần Thiệu đang ngồi trên ghế sofa xem tài liệu, cả người Tô Bối ngây ra, cứng nhắc nhìn Tần Thiệu.

Hai người mặt đối mặt hai giây, Tô Bối đã chột dạ cúi đầu xuống, gượng cười, ngoan ngoãn khẽ gọi một tiếng: “Ba.”

“Sao vậy?” Tần Thiệu bỏ tập tài liệu ở trong tay xuống, liếc nhìn đồng hồ rồi liền chau mày.

“Dạ không có gì.” Cô không ngủ được nên xuống đi dạo một lát? Cô xuống để xem xem vì sao ba vẫn còn chưa đi ngủ?

Trong lúc Tô Bối đang cố suy nghĩ để tìm ra một lý do chính đáng, thì Tần tiên sinh đã nhìn ngay ra được ý định xuống tầng thật sự của cô.

Tần Thiệu: “Đói rồi sao?”

Tô Bối: “………..” gật gật đầu.

Kiểu ăn uống này không phải là thói quen tốt gì. Tần tiên sinh thầm nghĩ.

Chỉ là, nhìn bộ dạng đáng thương, đầu đang cúi gằm xuống của bé gái ở trước mặt kia, Tần tiên sinh lại mềm lòng.

“Đi xem xem trong nhà bếp còn đồ gì ăn không.” Tần tiên sinh khẽ nói một câu.

Nghe thấy vậy, đôi mắt của Tô Bối sáng lên, ngẩng đầu nhìn Tần Thiệu.

“Cảm ơn ba.” Khuôn mặt Tô Bối nở một nụ cười ngọt ngào, nói với Tần Thiệu.

Nhìn Tô Bối lon ton chạy chậm vào nhà bếp, Tần Thiệu thầm bật cười.

Ngay sau đó, một cái đầu nhô ra từ cửa nhà bếp.

“Ba, ba có muốn ăn không?”

Tần Thiệu: Không cần.

Lời từ chối hơi nghẹn lại nơi cổ họng, Tần Thiệu hỏi Tô Bối: “Chuẩn bị làm món gì?”

“Con làm mỳ nhé?”, Tô Bối nghĩ nghĩ một lát rồi lại nói: “Ngoài ra trong này còn có bánh mì, há cảo, có bánh bao, có thể chiên ạ.”

Tần Thiệu: “Cái gì cũng được, con muốn ăn gì thì làm cái đó.”

Quay trở về nhà bếp, Tô Bối lôi ở trong tủ lạnh ra một phần bánh bao, đặt vào đĩa, thêm chút nước vào trong đĩa, đặt vào lò vi sóng để làm nóng, sau đó lại lấy dầu ăn đổ một chút vào chảo, đợi dầu hơi bốc khói thì bỏ bánh bao vào chiên vàng lên, sau đó rắc thêm chút hành hoa, hạt vừng mè đen lên.

Sau khi bài trí chiếc đĩa thật tinh tế, Tô Bối mới bưng đĩa bánh bao chiên lên đặt trước mặt Tần Thiệu.

Tần tiên sinh nhìn đĩa bánh bao chiên dầu mà khiến cho người ta rất muốn ăn ở trước mặt kia, lại ngẩng đầu lên nhìn Tô Bối.

Nhìn thấy đôi mắt của Tô Bối sáng lấp lánh, trên khuôn mặt giống như đang hiện lên chữ “chờ mong lời khen ngợi”, Tần Tiên sinh thầm cười: “Qua đây ngồi đi.”

“Dạ được”, Tô Bối đáp lại rồi ngồi xuống bên cạnh Tần Thiệu: “Ba, đũa của ba đây.”

Tần tiên sinh vốn không đói bụng, cũng không có thói quen ăn đêm, vì thế sau khi ăn được hai cái cổ vũ Tô Bối liền buông đũa xuống.

Tần Thiệu cúi đầu nhìn Tô Bối ở bên cạnh: Tô Bối lúc này đang cúi đầu tập trung ăn bánh bao, hai bên má phình phình lên do miếng bánh bao đang đặt ở trong miệng.

Đáy mắt Tần tiên sinh lờ mờ hiện lên một ý cười, chỉ là ngay lập tức vẻ mặt đã rất nhanh trở nên nghiêm túc: “Ăn ít một chút, đêm ăn nhiều quá dễ bị đầy bụng.”

Có phải nếu hắn không nhìn thì nha đầu này sẽ chén sạch đĩa bánh bao này không?

Thực sự thì sẽ không đâu.

Nhớ tới còn có phần của Tô Tiểu Bảo trong đó, Tô Bối đếm đếm số bánh còn lại trong đĩa một lát rồi dừng lại.

Tần tiên sinh đã nhìn thấy cảnh này lại nghĩ thành: Nha đầu này rất nghe lời.

Nghĩ tới nguyên nhân Tô Bối vẫn chưa ăn no, còn bộ dạng khúm núm ở trước mặt bà Dương trước đó, Tần tiên sinh lại chau mày.

“Tiểu Bối.”

“Dạ, chuyện gì vậy ba?”

“Nhớ kỹ, đây là nhà của con.” Tần Thiệu nói rồi, ánh mắt trở nên nghiêm túc và chăm chú.

Còn về phần người khác, cùng lắm cũng chỉ là khách mà thôi, sẽ không bao giờ có chuyện chủ nhà lại vì một người khách mà phải nhượng bộ.

Xem ra đến lúc phải nhanh chóng tìm một nơi khác để cho bà Dương ở rồi --- Trong lòng Tần tiên sinh thầm nghĩ.

Trước đây ông ta sẽ không chú ý tới những việc này, dù sao đi nữa chẳng qua cũng chỉ là một căn phòng mà thôi, bà Dương quay về nước, muốn ở Cảnh Viên thì ở, cùng lắm thì ông ta sẽ đi chỗ khác ở, dù sao thì ông ta cũng không ở cố định một nơi.

Thế nhưng giờ đã khác rồi: Nơi đây là nhà của Tiểu Bối và Tiểu Bảo.

Một người chẳng liên quan bước vào nhà, lại chỉ tay năm ngón với con của mình, khiến cho con của mình khó chịu, đó chẳng phải là đi ngược đạo lý thì là cái gì nữa?

Nghe thấy vậy, Tô Bối đoán rằng có lẽ Tần tiên sinh kêu cô không cần phải gò bó bản thân như vậy. Tô Bối gật gật đầu, đáp: “Dạ.”

——

“Chuyện học hành ở trường thế nào rồi?”

Tần Thiệu nhớ ra vấn đề “yêu sớm” khiến ông đau đầu kia, liền hỏi vòng tình hình ở trường của Tô Bối.

Tô Bối không biết sự thật lại có chút vừa mừng vừa lo đối với việc Tần tiên sinh lại bắt đầu quan tâm tới chuyện ở trường của mình.

“Con và Tiểu Bảo ở trường rất ngoan ạ”, Tô Bối mỉm cười, lại nói: “Chúng con rất hoà đồng với bạn học.”

Tần Thiệu: “Bạn học nam sao?”

“Không có”, Tô Bối lắc lắc đầu rồi lại nói: “Cả nam cả nữ đều có.”

Tần Thiệu: “Có ai mà có quan hệ đặc biệt thân không?” Ví dụ như tên nhãi ranh của nhà họ Tạ kia.

Tô Bối: “Có ạ.” Ví dụ như quan hệ giữa Tô Tiểu Bảo và Tạ Dân Hiên đó vô cùng thân thiết.

……

“Các con còn nhỏ, về mặt suy nghĩ nhận thức, quan điểm nhân sinh còn chưa vững vàng, khả năng nhìn nhận phán đoán thị phi còn chưa hoàn thiện………..bất luận là tiếp xúc quan hệ với ai, đều phải giữ khoảng cách và có chừng mực nhất định…..”

Mặc dù không viết vì sao Tần tiên sinh đột nhiên lại nói những vấn đề kết giao bạn bè một cách sâu sắc như vậy với mình, thế nhưng Tô Bối vẫn ngồi bên cạnh để lắng nghe, mặc dù nghe câu được câu chăng thế nhưng vẫn gật gật đầu, thể hiện là mình đã “hiểu” rồi.

“Có thể theo góc độ nhìn nhận của con có một số thằng nhóc trông có vẻ ổn đấy, thế nhưng lại chưa hẳn như vậy đâu, nếu như trừ bỏ gia thế sau lưng bọn nó thì mấy đứa nhóc này chẳng là cái gì cả, chưa đủ chín chắn, không có trách nhiệm, không hiểu cái gì gọi trách nhiệm, càng không có khả năng gánh vác bất cứ hậu quả gì.”

Tần tiên sinh đã đi vào điểm mấu chốt của vấn đề, chỉ thiếu mỗi việc nói ra mấy chữ “thằng nhãi ranh của nhà họ Tạ” đó mà thôi.

“Con là con gái, phải biết tự bảo vệ mình……..”

Đang nói, Tần tiên sinh bất ngờ vì có thứ gì đó khẽ va vào khiến cho cánh tay hắn thấy hơi nặng một chút.

Sắc mặt của Tần Thiệu ngưng lại một chút, khẽ cúi đầu xuống nhìn bên tay trái mình, phát hiện ra Tô Bối đang ngủ ngon lành, đầu theo thói quen mà gối lên phần ống tay áo sơ mi sắn đến khuỷu tay của Tần Thiệu.

Tô Bối lúc này đã búi gọn mái tóc lại thành một búi tròn trên đỉnh đầu, một bên mặt dịu dàng và trắng ngần của cô bé dưới ánh sáng vàng nhạt của bóng đèn trông rất điềm tĩnh và ngoan ngoãn dưới ánh sáng vàng nhạt của bóng đèn.

Hơi thở đều đặn khẽ khàng phả vào cánh tay hắn, khiến cho Tần Thiệu cảm thấy có chút nhột nhột.

Tần Thiệu khẽ động đậy cánh tay, kết quả là Tô Bối giống như cảm nhận được điều gì đó, cũng theo sự chuyển động đó, ghé ghé đầu, giống như đang tìm một góc độ thoải mái để gối vậy.

Tần Thiệu quan sát, hàng mi dài của Tô Bối như đang khẽ rung lên mấy cái, nhưng lại không hề tỉnh.

Lại một vấn đề được đặt ra trước mặt Tần Thiệu, hắn nên bế thẳng cô lên lầu hay là đánh thức cô dậy rồi kêu cô lên lầu đi ngủ đây?

Bộ dạng ngủ say của Tô Bối khiến cho người ta không nỡ đánh thức cô tỉnh dậy.

Hay là, bế lên đi?

Tần tiên sinh chau chau mày, vẻ mặt rõ ràng là cảm thấy xa lạ, chưa quen với việc này cho lắm.

——

Lúc này, điện thoại trong tay của Tô Bối đột nhiên sáng lên đã thu hút sự chú ý của Tần tiên sinh.

Tần tiên sinh kỳ thực là rất không tán thành với việc một đứa trẻ thời buổi này lúc ăn cơm với đi ngủ mà vẫn còn ôm khư khư lấy cái điện thoại này.

Lắc lắc đầu, Tần Thiệu nhận lấy chiếc điện thoại đang rung rung rồi vừa tuột khỏi tay Tô Bối mà rơi xuống đất đó đặt lên trên chiếc bàn cạnh đó.

Chính vào lúc này, trên máy lại liên tục xuất hiện mấy tin nhắn:

“vvvv: Honey, cậu ngủ chưa?”

“vvvv: Cậu đừng có ngủ, ta nói cho cậu nghe, ta đang rất cần cậu, thật sự là rất cần hồi âm của cậu đó!”

“vvvv: Alo alo!”

“vvvv: Honey? Darling? Bảo bối? Cậu có đó không?”

“vvvv: Cậu còn không trả lời ta, ta sẽ bất chấp mà gọi cho cậu đến khi cậu nghe máy mới thôi đó.”

PS: Pha này thì toang cho anh vê vê (vvvv) rồi :> lão Thiệu đã thấy tất cả!!!! Truyện đang đến đoạn hay quá, mình làm nhóm dịch mà cũng hóng nè mấy bạn ^^!!!

Cầu kim phiếu, cầu ủng hộ đi mọi người ơi!!!!