Chương 45: Bảo vệ con(1)

(Chính văn chương 34- phần một)

Dịch giả: Cửu Vỹ

Edit: Tiểu Hy

Duyệt: Long Hoàng

Lại một lần nữa nhận được email từ Lận Thị, Tô Bối không hề ngạc nhiên, vì cô đã từng để lại một icon ở trên trang chủ của họ.

Thế nhưng Tô Bối không ngờ, email mà đối phương gửi tới lại là một tấm thiệp mời nhận việc, nội dung cụ thể trong đó là vị trí chức vụ và mức lương đãi ngộ.

So với những lời mời hợp tác của những công ty khác thì tấm thiệp mời này quả là rất thẳng thắn - đơn giản xúc tích, hơn nữa còn rất hào phóng.

Ánh mắt lướt qua một dãy số “0” liên tiếp nhau ở mục lương cơ bản, có vẻ như Tô Bối đã cảm nhận được sự rung động nơi con tim mình rồi.

Cô bé rất muốn đi làm, chỉ đáng tiếc là điều kiện không cho phép.

Tô Bối đắn đo một lát, rồi trả lời mail của tập đoàn Lận Thị, khéo léo từ chối.

Tô Bối gửi mail đi chưa được bao lâu, trong hòm mail lại nhận được email từ Lận Thị gửi tới: “Lận Thị hiện đang chuẩn bị một dự án an ninh mạng mới, ở giai đoạn này đang rất cần một leader có khả năng chỉ đạo về mảng kỹ thuật, chúng tôi bằng tất cả thành ý của mình mời bạn gia nhập với đội ngũ của chúng tôi.....”

Khác hoàn toàn với lời nói sáo rỗng dập khuôn của những cơ quan nhà nước, nội dung tin nhắn khiến Tô Bối cảm nhận được sự chân thành của người gửi đã vượt qua chiếc màn hình máy tính mà đi thẳng vào lòng người.

Trong email còn đính kèm một file tài liệu.

Tô Bối tải file đó xuống, phát hiện ra đây là một bản kế hoạch của dự án.

Tô Bối có chút kinh ngạc: Không chỉ vì đối phương chưa từng gặp mặt cô bé đã gửi thẳng văn bản quan trọng này cho cô, mà điều đáng ngạc nhiên hơn đó là nội dung ở trong văn bản này.

Thế giới mà Tô Bối từng xuyên không tới trước đó, rất có thể là phát triển hơn thế giới này của họ đến bảy tám năm rồi. Ở thời điểm hiện tại, “Hạng mục an ninh mạng mới” của Lận Thị vẫn còn đang trong giai đoạn sơ khai, thế nhưng ở thế giới kia, lúc này dự án đó đã trở thành một dự án quan trọng, được sử dụng rộng rãi ở trong mọi ngành nghề của cuộc sống.

Lận Thị có lẽ sẽ trở thành người đi đầu cho việc này.

Thu lại sự kinh ngạc, Tô Bối trầm tư một chút rồi đọc kỹ tài liệu đó một lượt.

Bên trong đó còn có một vài chỗ còn chưa hoàn thiện, chưa phù hợp, nhất thời Tô Bối cũng không có cách nào để điều chỉnh cho nó trở lên hợp lý được. Cô chỉ có thể dựa theo những điều mà mình đã học hỏi được khi ở dị giới, chỉ ra một vài vấn đề lớn cần sửa ngay lập tức ở trong dự án này, rồi thêm vào đó một vài sự lý giải và gợi ý của bản thân.

Tô Bối kiểm tra lại email mình trả lời Lận thị rồi tắt máy.

Việc nhận chức đi làm là điều không thể, nhưng nếu chỉ đưa ra một vài gợi ý nhỏ thì Tô Bối vẫn có thể làm được.

Nếu như mục kỹ thuật an ninh này trong tương lai thật sự phát triển như những gì cô thấy, vậy thì cô cũng là một công thần vô danh rồi. (Người lập được công trạng nhưng không rõ danh tính)

Tô Bối vui vẻ tưởng tượng về tương lai rồi từ từ đi vào mộng đẹp.

Tô Bối hoàn toàn không hề biết rằng, email này của cô, đã khiến cho bộ phận kỹ thuật an ninh của Lận Thị dấy lên làn sóng lớn đến thế nào.

Trợ lý Tiểu của Lận thiếu đổng và mấy nhân viên nòng cốt của bộ phận kỹ thuật đã được triệu tập tới công ty ngay trong đêm hôm đó, hơn nữa nội dung cuộc họp lại chính là tiến hành nâng cấp kỹ thuật và hoàn thiện phương án dựa theo những gợi ý ở trong email này.

——

Ngày hôm sau, Tô Bối và Tô Tiểu Bảo vừa mới vào trong trường thì đã phát hiện có gì đó không bình thường.

Trên cả đoạn đường đi, số người quay đầu nhìn theo bọn họ mọi khi cũng khá nhiều, nhưng hôm nay, tỷ lệ quay đầu có vẻ lại tăng lên đến một kỷ lục mới rồi.

Nếu như lý do là vì “hiệu ứng quan tâm” do tiết mục biểu diễn của Tô Bối mang lại, hình như lại có chút hơi quá rồi.

Không chỉ là Tô Bối được “quan tâm” hơn, mấy nữ sinh xì xào bàn tán “Tô Thiếu đẹp trai quá” cũng đông hơn bình thường rất nhiều.

Cho đến lúc đi tới phòng học của lớp A7, bầu không khí dị thường vẫn không hề dịu đi, ngay đến cả bạn cùng bàn với Tô Bối cũng như vậy.

“Có chuyện gì xảy ra vậy?” do chưa tới giờ vào lớp, Tô Bối quay ra hỏi Đổng Văn Kỳ.

“Cậu còn không biết xảy ra chuyện gì sao?”, Đổng Văn Kỳ rất kinh ngạc: “Lẽ nào cậu không biết, chủ đề về thân thế của cậu và Tô Tiểu Bảo đã trở nên rầm rộ ở trên các group và cả diễn đàn của trường sao?”

Nói đến, sự việc bắt đầu từ tấm ảnh được chụp trộm ở bãi đỗ xe: Người đàn ông mặc bộ đồ vest, chân đi giày da đứng dựa lưng vào chiếc xe với biển số có 5 số 7. Và đặc biệt, Tô Bối và Tô Tiểu Bảo cũng xuất hiện trong tấm ảnh đó, Tô Bối đang kéo tay Tô Tiểu Bảo, vẫy tay giống như đang tạm biệt với người đàn ông kia.

Tấm ảnh này ban đầu chỉ được lan truyền trong một group nhỏ, sau đó ngày càng lan rộng ra, cuối cùng cũng không biết là ai làm, tấm ảnh được post công khai trên diễn đàn trường

Lúc đầu, chủ đề nói chuyện giữa các nữ sinh chỉ là: Tướng mạo của Tô Thiếu thật giống với người đàn ông này, người này là cha của bọn Tô Bối sao? Nhìn đẹp trai quá, Tô ba ba còn đẹp trai hơn cả Tô Thiếu nữa……..

Cho đến về sau, có người đã khám phá ra thân phận của Tô ba ba: “What! Tôi không nhìn nhầm đó chứ, người ở trong ảnh kia không phải là chủ tịch hội đồng quản trị của Tần Thị sao!!!”

Một câu bình luận vừa hiện lên, cả diễn như lăng đi trong tích tắc rồi sôi trào lên dữ dội.

“Tô Bối, là thật sao? Ba cậu thật sự là chủ tịch của Tần Thị sao?” Đổng Văn Kỳ kéo tay Tô Bối, hỏi.

Tô Bối gật gật đầu.

“Oh my god, là thật!”

Tô Bối: “……..”

Nhìn nét mặt kinh ngạc không hề có chút giả vờ của người bạn cùng bàn, khóe miệng Tô Bối khẽ giật giật: Quá khích sao? Hình như cũng không giống.

Tô Bối nghĩ tới tình tiết: Trong cuốn tiểu thuyết đó từng nói, cho tới trước khi bị nam chính lật đổ, Tần Thị luôn là một sự tồn tại vô cùng siêu việt. Nếu chỉ tính riêng điểm này thì ngay cả mấy đại gia tộc như Tạ gia và Diệp gia cũng còn xa mới theo kịp.

Còn Tần tiên sinh thì chính là một huyền thoại sống.

“Cậu nói hiện giờ còn đang lan truyền cả trên diễn đàn sao?” Tô Bối hỏi, do “giải đấu Hồng Khách” nên gần đây cô rất ít lên diễn đàn của trường.

“Đúng vậy, đã náo nhiệt suốt từ tối qua đến giờ rồi.”

Nghe thấy vậy, sắc mặt Tô Bối trở nên căng thẳng: “Mọi người đã nói những gì rồi?”

Nếu Tần tiên sinh đã chấp nhận bọn họ, vậy thì, thân phận của cô bé và Tô Tiểu Bảo sớm muộn cũng sẽ được công khai, thế nhưng, vừa nghĩ tới vì việc này, bọn họ có thể sẽ phải đối diện với dư luận, trong lòng Tô Bối vẫn có chút sợ hãi.

Khi ở trong trường học cũ, chỉ vì một vài tin đồn mà không có ai thèm chơi với Tô Tiểu Bảo. Nếu như không phải vì vậy thì tính cách của Tô Tiểu Bảo có lẽ sẽ vui vẻ hơn một chút rồi.

Vậy còn lần này thì sao……..

Nếu như biết được suy nghĩ trong lòng Tô Bối lúc này, Đổng Văn Kỳ nhất định sẽ vỗ đầu Tô Bối, buông cho cô một câu cậu nghĩ nhiều rồi.

“Để mình nhớ lại xem, có một nửa nói muốn làm chị dâu cậu, một nửa lại nói muốn làm em rể của Tô Tiểu Bảo, còn có một số ít người nói muốn…….hì hì làm mẹ kế.”

Tô Bối: “Hả?”

“Nói chung là cái gì cũng có cả, cậu tự mình xem đi.” Đổng Văn Kỳ đưa điện thoại cho Tô Bối.

Vừa mới click vào thì Tô Bối đã nhìn thấy tấm ảnh bị chụp trộm đó.

Tấm ảnh này chụp vào lúc cô đang kéo tay Tô Tiểu Bảo chuẩn bị chạy vào trường.

Nét mặt cô trên tấm ảnh tràn ngập niềm hân hoan và vui mừng, Tô Tiểu Bảo cũng khẽ nhếch khóe miệng, rõ ràng là tâm trạng cũng rất tốt.

Còn Tần tiên sinh lúc này … cũng đang mỉm cười!

Hôm qua lúc ở cổng trường, Tần tiên sinh từ đầu đến cuối vẫn luôn mặt nặng mày nhẹ, Tô Bối không dám nhìn thẳng mặt đối phương. Hóa ra, thực tế lúc cô xoay người đi, trên mặt Tần tiên sinh lại có biểu cảm như vậy sao?

Tần tiên sinh mỉm cười nhìn theo bóng lưng của bọn họ, trên gương mặt lộ ra từng tia tự hào lại xen lẫn chút bất đắt dĩ, biểu cảm này vốn chỉ xuất hiện khi các vị phụ huynh nghĩ về đứa con nghịch ngợm của mình.

Ngón tay của Tô Bối khẽ vuốt vuốt ở trên tấm ảnh, khóe miệng không nhịn được mà mỉm cười: Lát nữa cô sẽ lưu một tấm ở trong điện thoại của mình.

Sau đó vuốt xuống phía dưới tấm ảnh, Tô Bối đã nhìn thấy những phát ngôn kỳ lạ mà Đổng Văn Kỳ nói, đương nhiên cũng có một vài bình luận nghiêm túc về thân phận của hai người Tô Bối:

“Tô Bối và Tô Tiểu Bảo lại là người nhà họ Tần! Wow, thật đáng kinh ngạc.”

“Hai người này thật sự là quá khiêm nhường mà.”

“Ngưỡng mộ quá.”

“Ngưỡng mộ!”

“Vậy thì Tô Thiếu của ta thật ra chính là Tần Thiếu sao?”

……

Trong mục bình luận, “đại quân phản Tô” trước đó cũng không chịu ngồi yên:

“Lẽ nào các người không cảm thấy kỳ lạ sao? Chủ tịch của Tần Thị hình như vẫn chưa kết hôn mà? Cũng chưa từng nghe nói là có hai đứa con, sao đột nhiên lại trở thành ba của Tô Bối bọn họ chứ?”

“Tô Tiểu Bảo và Tô Bối thì họ Tô, không phải họ Tần mà”

Những lời bàn tán như vậy đan xen vào trong đó, có hơi chướng mắt, nhưng rất nhanh đã bị ném đá tơi bời.

Đám fan cuồng của Tô Tiểu Bảo hẳn là không hề ít, hơn nữa thông qua “tiết mục mở màn” tối ngày hôm qua, Tô Bối có vẻ như đã có được sự ủng hộ của rất nhiều người.

“Cuộc sống của gia đình chủ tịch Tần còn phải báo cáo với ngươi sao?”

“Một số gia đình họ muốn che chở bao bọc cho con của mình, cậu chưa từng nghe nói cũng là điều bình thường thôi mà”

“Đúng vậy, hình như Diệp Thiếu trước khi 10 tuổi vẫn còn mang họ của mẹ thì phải.”

Chính xác, một vài gia đình đặc biệt, thường bảo bọc con cái, người thừa kế của mình một cách nghiêm ngặt và kín đáo khi chúng còn đang ở tuổi ấu thơ, không để lộ ra ngoài một chút tin đồn nào, chuyện như vậy chẳng có gì là lạ.

Nói một cách nghiêm túc thì cô và Tô Tiểu Bảo lại không phải là những đứa trẻ có xuất thân bình thường, đọc những bình luận này, Tô Bối cảm thấy hơi nóng mặt, có điều, trong lòng lại không hề căng thẳng như vậy.

Cô bé biết rằng, sở dĩ hôm nay trong diễn đàn ồn ào như vậy, chẳng liên quan mấy tới độ nổi tiếng của họ trong trường, mà nguyên nhân quan trọng nhất vẫn chính là do hai chữ “Tần Thị” kia.

Trong trường, mọi người đều không dám chọc giận những người như Tạ Dân Hiên, Diệp Thần đó, càng không thể đắc tội với Tần gia.

——

Lúc này, đám “đại quân phản Tô” đó lại vẫn giữ vững ý kiến của mình, tuy nhiên, thế lực đã mỏng hơn rất nhiều.

Còn chưa đợi mấy kẻ đó lại tiếp tục kiếm chuyện trên mạng, một thông tin được tiết lộ khiến cả thế giới bùng nổ.

Lần này, không chỉ có diễn đàn của trường Trung Học Duy Minh trở nên ồn ào náo nhiệt mà ngay cả giới thương trường và giới truyền thông cũng đều trở nên xôn xao.

Vào lúc 10 giờ sáng, chủ tịch tập đoàn Tần Thị đã thông qua các phương tiện truyền thông của phía chính phủ đưa ra tuyên bố.

Trong tuyên bố không hề nhắc tới việc Tần tiên sinh đã có hai đứa con, càng không nhắc tới việc hai đứa trẻ này từ đâu mà tới.

Chỉ có một câu: “Chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Tần Thị - ông Tần Thiệu sẽ chuyển giao 10% cổ phần do mình nắm giữ cho hai đứa trẻ Tần Du và Tần Nguyệt, mỗi người 5%............”

Tin tức này vừa được đưa ra, trong phút chốc đã trở thành bản tin tâm điểm hàng đầu, rất nhiều người kinh ngạc vì việc Tần tiên sinh lại có con, hơn nữa còn có hẳn hai đứa!

Lúc này, Tần tiên sinh đã đăng nhập vào tài khoản cá nhân mà đã hơn 2 năm nay mình không vào, trả lời vài câu hỏi ở trong đó.

“Sao từ trước đến giờ tôi chưa từng biết chủ tịch Tần lại có con!”

Tần Thiệu: Tôi muốn có con còn cần phải báo cáo với ông sao?

“Bất ngờ quá, hai đứa trẻ này từ đâu đến vậy.”

Tần Thiệu: Từ tôi.

“Chủ tịch Tần! Hành động này của ngài, là chuẩn bị công khai thân phận của đứa trẻ rồi sao?”

Tần Thiệu: Đứa trẻ đã lớn rồi,cũng nên đưa ra ra mắt mọi người.

……

Đương nhiên, xuất phát từ việc bảo hộ hai chị em Tô Bối, trong tin tức mà Tần Thị công bố, ngoài tên của hai đứa trẻ “Tần Du, Tần Nguyệt” ra thì không có thông tin gì khác nữa.

Cho dù như vậy, những thông tin này cũng đủ để mọi người trong trường biết được, người được ám chỉ ở trong tuyên bố đó chính là hai người Tô Bối và Tô Tiểu Bảo.

Lúc này, trong diễn đàn trường trung học Duy Minh:

“Hoa khôi và Tô Thiếu có lẽ cũng theo họ mẹ chăng? Tiểu Bảo, Tiểu Bối có lẽ không phải là tên mụ đấy chứ, ha ha, nghe dân dã quá, chắc chắn không phải là do Tần ba ba (ba ba ở đây nghĩa là chiếc bánh, đây là từ đồng âm với từ bố ở trong tiếng trung) đặt rồi.”

“Đù, chẳng trách tôi lại thấy quen như vậy, lần trước tôi đã nhìn thấy hai bộ hồ sơ chuyển trường ở trong văn phòng của giáo viên chủ nhiệm, bên trên chính là hai cái tên này, lúc đó tôi đã nghi nghi rồi.”

“Vì vậy Tô Tiểu Bảo và Tô Bối thật sự chỉ là tên mụ, ha ha ha, tên hơi hơi quê.”

“Ha ha, giờ lại vẫn có người nói con riêng cái gì đó, con riêng bất hợp pháp cái qq gì chứ, giờ người ta cho 5% cổ phần kìa, hành động này rõ ràng đây là đãi ngộ dành cho người thừa kế mà.”

“Là kẻ đần độn chưa từng va chạm xã hội nào nói 5% cổ phần là ít thế, ngươi có biết giá trị cổ phiếu hiện tại của Tần Thị ở trên thị trường là bao nhiêu không?”

“Nói thẳng ra là, tuy nhà tôi cũng xem là khá khẩm, nhưng 5% cổ phần ở trong tay của Tô Bối có thể mua đứt 10 công ty như nhà tôi nữa đó.”

……